Thẩm Từ Từ toàn thân xiêm y màu xanh nhạt đang đứng trước cửa thư phòng, thấy thần sắc Bùi Cảnh Hàn có vẻ không thích hợp, nàng thận trọng hỏi: "Biểu ca đang bận sao?"

Vừa bị mỹ nhân cự tuyệt lại có mỹ nhân khác chủ động đưa đến, tâm tình của Bùi Cảnh Hàn cũng trở nên tốt hơn, cười nhẹ nói: "Một chút việc vặt thôi, mới vừa giải quyết xong rồi, tại sao biểu muội lại tới đây?"

Thẩm Từ Từ cười ngọt ngào, hoạt bát nói: "Hai ngày nay trời càng lúc càng nóng, nghe mợ nói biểu ca gần đây vất vả, cho nên muội muốn làm đồ ăn giải khát cho biểu ca nếm thử, sợ trên đường đến đây sẽ chảy hết nên mới phải qua đây mời biểu ca qua kia một chuyến."

Nàng phát hiện Bùi Cảnh Hàn mặc dù thích những thi thơ kia nhưng lại không có vẻ quan tâm lắm, cho nên nàng đành đổi phương pháp khác.

Bùi Cảnh Hàn cũng muốn ra ngoài đi dạo, lại cảm thấy hứng thú với đồ ăn mà nàng nói, vui vẻ nói: "Khó có được biểu muội nhớ thương ta, ta đương nhiên phải đi rồi."

Thẩm Từ Từ nghe giọng nói ái muội của hắn, đỏ mặt đi trước một bước.

Trong thư phòng, Ngưng Hương lau mắt, chờ khi tiếng cười nói của hai biểu huynh muội biến mất, nàng mới chỉnh sửa quần áo, mặt tái nhợt trở về hậu viện. Tố Nguyệt đã biết chuyện Thẩm Từ Từ đến mời Bùi Cảnh Hàn sang đó, vốn tưởng rằng Ngưng Hương tránh được một kiếp, lúc này thấy nàng khóc đến nỗi mắt đều đỏ ửng, gấp rút theo nàng vào nhà.

Biết được lần này chỉ là cảnh cáo, Tố Nguyệt dở khóc dở cười, đưa khăn nói: "Tốt rồi, ít nhất vài ngày nữa không cần sợ hắn nữa đúng không? Chờ đến tháng sau nói không chừng thế tử lại không đếm xỉa tới ngươi nữa."

Không biết Thẩm Từ Từ lấy đâu ra nhiều biện pháp dụ dỗ nam nhân như vậy, lần này nhất định là đã nắm chắc mới đến mời người.

Quả nhiên là Bùi Cảnh Hàn đi tới khi mặt trời lặn mới trở về, tâm tình nhìn rất tốt.

Hắn không đề cập tới Thẩm Từ Từ làm cái gì, Tố Nguyệt cũng không thăm hỏi, Ngưng Hương ước gì buổi tối Bùi Cảnh Hàn cũng đừng trở về, càng sẽ không hỏi vớ vẩn.

Có Thẩm Từ Từ quấn chân Bùi Cảnh Hàn, mấy ngày tiếp theo Ngưng Hương coi như là an tâm, chỉ là thời gian cách ngày về nhà càng ngày càng gần, nàng lại nhớ tới Lục Thành.



Hắn có hiểu lầm chuyện nàng cùng Bùi Cảnh Hàn hay không? Có thể lại tới đón nàng không?

Cuối tháng nàng cùng Lý ma ma vẫn hội hợp ở cửa ngách rồi đến phố ăn vặt, mùa hè không có bán hạt dẻ cũng không có đồ chơi làm bằng đường, nhưng lại có những món ăn vặt thích hợp với mùa hè mua về cho người nhà nếm thử. Lý ma ma cũng còn nhớ Lục Thành, trên đường tò mò hỏi Ngưng Hương, "Tháng trước mình cháu trở về có gặp Lục Thành không?" Lúc nói chuyện cười tủm tỉm, ngầm trêu ghẹo.

Ngưng Hương kiên trì nói dối, "Không có, làm sao lúc cháu về đều có xe để đi nhờ chứ."

Lý ma ma nhìn nàng, bán tín bán nghi.

Ngưng Hương thực sự sợ Lục Thành lại đến, vừa đến phố ăn vặt liền bắt đầu đề phòng hắn, quan sát người đi đường xa xa trên đường, sợ lại ngẫu nhiên gặp hắn.

Xác định phía trước không có Lục Thành, Ngưng Hương mới tạm thời yên tâm.

Tâm nàng còn chưa kịp ổn định lại đã nghe thấy tiếng gọi bên đường "Từ cô nương".

Giọng nói sang sảng, mặc dù mỗi tháng mới nghe một hai lần nhưng cũng đủ làm cho Ngưng Hương nhận ra.

Ngưng Hương không thể tin nổi quay đầu lại.

Bên cạnh là hai sạp nhỏ đều dùng xe kéo bán, phía sau cái chốt của sạp bên trái có một con lừa màu xám, trước tiên Ngưng Hương nhìn về phía bên đó, nhìn thấy chủ sạp là một hán tử hơn 40 tuổi mới dời ánh mắt đi. Vừa tới gần liền thấy một chiếc xe khác đang đặt một giỏ anh đào đỏ tươi, Ngưng Hương bị màu sắc kia hấp dẫn nên nhìn nhiều hơn.

Vừa mới nhìn lên xe vẫn chưa thấy người nào, lúc này Lục Thành giống như quỷ bước ra, trong tay ôm vài cái giỏ trúc chồng lên nhau, vừa đi tới gần vách ngăn thì ngạc nhiên mừng rỡ nhìn thấy nàng cùng Lý ma ma, "Thật khéo quá, lại gặp hai người."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play