Ngưng Hương lo lắng đề phòng đi theo Bùi Cảnh Hàn vào thư phòng.

Lần này Bùi Cảnh Hàn không dài dòng nữa, ngồi ở trên ghế nhìn chằm chằm nàng hỏi, "Chuyện lần trước ta hỏi ngươi, đã nghĩ nên trả lời như thế nào chưa?"

Hắn hỏi nàng là sợ bị người khác nói xấu nên không muốn làm người của hắn.

Đối với Ngưng Hương mà nói, dù trả lời thế nào cũng đều không có kết cục tốt.

Nàng nhìn Bùi Cảnh Hàn rồi từ từ quỳ xuống, nhìn lên nam nhân trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo nói: "Thế tử, ngài tốt với ta, ta cũng biết, nhưng ta lại xuất thân từ trong thôn, từ nhỏ đã nghe chuyện cướp chồng người khác là không tốt, bất luận là làm thiếp, hay là nha hoàn bò lên giường chủ tử cũng đều là một nữ nhân xấu xa, sẽ bị người khác xem thường. Thế tử, ta không muốn bị người khác nói xấu, cũng không muốn chiếm mất sự sủng ái của thế tử phu nhân..."

"Ta muốn sủng ngươi thì sủng, ai dám quản ta?" Bùi Cảnh Hàn lạnh lùng ngắt lời, đứng dậy từ trên cao nhìn chằm chằm nàng, "Là ta muốn sủng, không phải là ngươi câu dẫn ta, ai dám nói xấu ta sẽ khâu miệng của người đó lại. Chuyện của thế tử phu nhân cũng không cần nghĩ nhiều, cho dù ta có cưới cũng sẽ cưới người khoan dung chịu thu nạp các ngươi, tuyệt đối sẽ không so đo."

Ngưng Hương cười khổ, nhìn vào đôi giày của hắn nói: "Thế tử thân phận tôn quý, chỉ cần ngài dặn dò tuyệt đối không ai dám ở trước mặt ngài nói xấu bọn ta, nhưng nếu thế tử không có ở đây thì bọn họ cũng sẽ không kiêng kỵ nữa, thế tử chưa từng trải qua cảm giác bị người khác coi thường, ta đã trải qua nên không muốn lại bị như vậy nữa. Còn chuyện thế tử phu nhân, trừ phi vạn bất đắc dĩ chứ ai có thể cam tâm nhìn trượng phu của mình sủng ái nữ nhân khác? Thế tử, thê tử của ngài ngoài miệng nói không để ý nhưng thật ra trong lòng nàng để ý, nàng..."

Bùi Cảnh Hàn hừ lạnh một tiếng, cầm cổ tay nàng kéo lên, "Nói đi nói lại, còn không phải là trong lòng ngươi không có ta?"

Động tác vừa đột ngột lực đạo lại quá lớn khiến cho mũi chân Ngưng Hương không chạm đất, trượt chân lao về phía trước lại bị nam nhân thuận thế ôm vào trong ngực, cúi đầu muốn hôn nàng. Ngưng Hương hốt hoảng tránh né, tay dùng sức xô đẩy, khóc lóc cầu xin hắn, "Thế tử, ta van người, ta không muốn làm di nương..."

"Vậy thì đừng làm di nương!" Nữ nhân mảnh mai lại liều mạng giãy giụa vướng chân vướng tay, Bùi Cảnh Hàn cố trụ tay nàng không để chân nàng nhích tới nhích lui, thử mấy lần cũng không hôn xuống được đôi môi đầy đặn của nàng. Càng không được lại càng muốn, Bùi Cảnh Hàn nhìn bàn đọc sách ngay trước mắt, ôm nàng ném lên đó.

Gáy Ngưng Hương đụng vào bàn, đau đến nỗi khiến nàng choáng váng, Bùi Cảnh Hàn thừa dịp khe hở ngắn ngủi này một tay kéo hai tay này giơ qua khỏi đầu, hai chân kẹp lại chân nàng đang đá tới đá lui. Mắt thấy nàng như cá nằm trên thớt, ngoại trừ bộ ngực phập phồng nảy lên còn lại đều không nhúc nhích được, Bùi Cảnh Hàn mới âm trầm hỏi nàng, "Chẳng lẽ ta đối với ngươi còn chưa đủ tốt sao?"

Cho tới bây giờ chỉ có hắn chướng mắt người khác, vẫn chưa từng có ai dám chướng mắt hắn mỗi khi hắn muốn lấy lòng, hiện tại hắn coi trọng nhất chính là nha hoàn bọn họ thế nhưng lại chưa từng nghĩ tới hắn, Bùi Cảnh Hàn ngoại trừ phẫn nộ, còn cảm thấy buồn bực, giống như là đột nhiên bị người khác nhét vào trong tảng đá, khiến hắn khó chịu phải làm chuyện gì đó phát tiết.

"Ngưng Hương, tự ta cảm thấy đối xử với ngươi không tệ." Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, giữ chặt chiếc cằm của nàng.

Có thể cầu xin hai đời đều đã cầu xin, mà hắn trước sau vẫn là thế tử Hầu phủ không chịu được người khác cự tuyệt, Ngưng Hương tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt như suối trào, "Thế tử, cho dù ngài đối với ta có tốt hơn nữa nhưng ta cũng không muốn như vậy, cho tới bây giờ đều không nghĩ tới, thế tử rất tốt với ta, cầu xin ngài thả ta đi..."



Lời còn chưa dứt, ngoài cửa thư phòng đột nhiên truyền đến giọng nói của Trường Thuận, "Thế tử, biểu cô nương đến đây."

Ngưng Hương run run mở mắt, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ quan sát thần sắc của Bùi Cảnh Hàn.

Mắt hạnh ngập nước, ánh mắt trong tuyệt vọng lại sinh ra hy vọng càng khiến nàng đáng thương, khiến người khác đau lòng.

Bùi Cảnh Hàn đau lòng.

Hắn thích nàng, không muốn thấy nàng khóc.

Nhưng tại sao nàng lại không thích hắn?

Có lẽ trong lòng nàng cũng có hắn, chỉ là nàng đơn thuần sợ trong thôn nói này nọ làm cho nàng cảm thấy làm di nương quá xấu hổ với gia đình với người trong thôn?

Bùi Cảnh Hàn có thể hỏi, nhưng nhìn khuôn mặt Ngưng Hương khóc như mưa, hắn lại không muốn nghe được đáp án lúc này.

"Ta cho ngươi thêm thời gian một tuần nữa." Bùi Cảnh Hàn khom lưng, dán sát lên người nàng, cảm nhận đường cong quyến rũ bên dưới lớp quần áo đó, sau đó chăm chú nhìn vào đôi mắt ướt đẫm của nàng, "Ngưng Hương, hôm nay ta nói rõ cho ta biết, đời này trừ phi ta chán ghét mà vứt bỏ ngươi trước, nếu không tuyệt đối sẽ không thả ngươi ra ngoài phủ. Nếu như vẫn không thông suốt, cuối tháng về nhà cùng người nhà thương lượng một chút, có lẽ bọn họ sẽ thông minh, sẽ cân nhắc thiệt hơn ngươi."

Ngưng Hương khổ sở nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt tranh nhau chảy xuống.

Bùi Cảnh Hàn nhìn nàng bởi vì sắc mặt càng tái môi càng lộ vẻ đỏ tươi, hắn từ từ dựa lại gần nhưng không ngậm xuống.

Hắn không cam lòng, không cam lòng lần đầu tiên với nàng lại xuất phát từ cưỡng ép.

Hắn có thể chờ nàng thêm mười ngày, nếu như nàng vẫn tiếp tục như vậy thì hắn cũng không thể tiếp tục thương hương tiếc ngọc nữa.

Buông ra tiểu nha hoàn đang lặng lẽ rơi lệ, Bùi Cảnh Hàn đứng thẳng người, chỉnh sửa xiêm y rồi đi ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play