Buổi trưa dùng xong gia yến, Thẩm Từ Từ đi theo mẫu thân về biệt viện nghỉ ngơi, còn Bùi Cảnh Hàn mang theo một chút men say trở về Lãnh Mai Các.

Tố Nguyệt và Ngưng Hương cùng nhau hầu hạ hắn.

"Buổi chiều ta muốn bồi biểu cô nương ra công viên dạo chơi, nửa canh giờ sau các em gọi ta dậy nhé." Nằm ở trên giường, Bùi Cảnh Hàn nhắm mắt lại dặn dò.

"Dạ vâng." Tố Nguyệt nhẹ giọng đáp.

"Đi xuống đi." Bùi Cảnh Hàn thản nhiên nói.

Hai người Ngưng Hương Tố Nguyệt nhìn nhau một cái rồi xoay người rời đi.

Tiếng bước chân càng lúc càng xa, Bùi Cảnh Hàn bất chợt mở mắt, vừa lúc nhìn thấy thân ảnh duyên dáng của Ngưng Hương đi phía sau lưng Tố Nguyệt.

Nghĩ tới tâm ý của tiểu nha hoàn kia, tựa hồ so với suy nghĩ của hắn có chút sai lệch.

Bất quá bây giờ hắn lại đang có hứng thú với biểu muội, chờ biểu muội đi rồi, hắn lại nghiêm túc hỏi nàng.

Bên trong nhà chính, Ngưng Hương ngồi trên ghế, ngẩn người cầm lấy chén trà trong tay.



"Nghĩ gì thế?" Tố Nguyệt ngồi xuống bên cạnh nàng, nhỏ giọng hỏi, lúc Bùi Cảnh Hàn ngủ thì các nàng không thể ngủ, bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn sàng nghe gọi.

Ngưng Hương nghiêng đầu nhìn nàng.

Nàng đang suy nghĩ tới ân oán của Tố Nguyệt và Thẩm Từ Từ. Bây giờ nghĩ lại kiếp trước, Thẩm Từ Từ nhìn như dịu dàng thiện lương nhưng thật ra cũng là người không có lòng khoan dung, nàng liên tục muốn trốn tránh Bùi Cảnh Hàn, cho đến cuối cùng mới chọc giận tới Thẩm Từ Từ, còn Tố Nguyệt sớm đã bị Bùi Cảnh Hàn thu vào trong phòng cho nên lại càng chịu rất nhiều ủy khuất.

Trước mắt Tố Nguyệt cũng đang có ý định chuộc thân, nàng tạm thời không cần phải lo lắng Tố Nguyệt cùng với Thẩm Từ Từ cãi nhau, vừa nhớ lại thâm cừu đại hận đã xảy ra giữa hai người bọn họ, lúc nào nàng cũng cảm thấy trong lòng bất an.

"Nghe nói lão phu nhân hết sức yêu thích biểu cô nương, có ý muốn tác hợp nàng ta cùng với thế tử, chuyện này người đã biết chưa?" Ngưng Hương thấp giọng nói.

Tố Nguyệt gật đầu, rất tự nhiên trêu ghẹo nói: "Biểu ca biểu muội, trời sinh một đôi, những người già trong phủ đều nói Cô phu nhân khi còn rất trẻ rất xinh đẹp, có lẽ biểu cô nương cũng không kém."

Ngưng Hương ừ một tiếng, cân nhắc câu chữ, khéo léo nhắc nhở nàng: "Thế tử tướng mạo đoan chính, ta đoán hơn phân nửa biểu cô nương cũng muốn gả cho hắn, như vậy nếu để cho biểu cô nương biết tâm ý của thế tử đối với chúng ta, nàng ta nhất định sẽ mất hứng, cho nên về sau gặp nàng, chúng ta có nên cẩn thận một chút không?"

Chỉ cần các nàng đều thể hiện ra sự kháng cự đối với Bùi Cảnh Hàn, thì địch ý của Thẩm Từ Từ đối với các nàng sẽ bớt được chút ít, tương lai lúc Bùi Cảnh Hàn xuất chinh, nàng với Tố Nguyệt cầu xin Thẩm Từ Từ thả các nàng ra ngoài phủ cũng sẽ dễ dàng hơn.

Tâm tư của nàng đều viết ở trên mặt, Tố Nguyệt cười gật đầu, nhỏ giọng khen: "Lời này có lý, tất cả đều nghe theo ngươi."

Đúng là một cô nương đơn thuần ngốc nghếch, bên trong Hầu phủ này còn có người lương thiện sao, chờ năm sau cầu xin Thẩm Từ Từ lòng dạ độc ác, không bằng thừa dịp Bùi Cảnh Hàn đưa tiễn đám người Cô phu nhân cầu xin vị Đỗ phu nhân lương thiện kia, dù sao lúc này khế ước bán thân của các nàng còn nằm ở trong tay người kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play