"Lão phu nhân, thế tử gia đã đến."

Tiểu nha hoàn đang đứng ngoài cửa cười bẩm báo.

Các nữ nhân đang ngồi phía bên trong nhà chính đều nhìn ra cửa.

Chỉ thấy một người nam nhân vóc dáng cao lớn đang nghiêng đầu vừa nhìn vừa đi tới, ánh mặt trời chiếu vào bộ cẩm bào xanh nhạt khiến cho cả người hắn phát ra một tầng ánh sáng rực rỡ. Khi hắn bước vào cửa giống như mang theo ánh mặt trời mát lạnh vào trong phòng, ánh sáng bên ngoài thu lại để lộ ra phong thái của hắn. Một đôi mắt phượng lông mi dài, mặt như quan ngọc, đúng là một mỹ nam tử hiếm thấy.

Thẩm Từ Từ nhìn đến thất thần.

Kể từ sau khi gia đình nàng chuyển tới Kinh Châu, nàng chỉ ghé qua Hầu phủ một lần, năm ấy nàng tám tuổi, Bùi Cảnh Hàn mới mười ba tuổi, mặc dù dung mạo xuất chúng, nhưng đối với một cô nương đã từng sống đến năm hai lăm tuổi ở một triều đại khác thì hoàn toàn bình thường, cũng chỉ là một thiếu niên mi thanh mục tú, là biểu ca một quý công tử cần quan hệ qua lại tốt đẹp là được.

Hiện tại bảy năm đã trôi qua, không ngờ Bùi Cảnh Hàn lớn lên lại xuất sắc như vậy, da thịt trắng nõn như ngọc nhưng không chút mảy may yếu đuối, một cái giơ tay nhấc chân tràn đầy hơi thở độc đoán của người bá đạo ngồi ở vị trí cao.

Thẩm Từ Từ cảm thấy rất hài lòng.

Nam nhân tốt như vậy, không uổng công nàng chuẩn bị tỉ mỉ mười lăm năm.

Kiếp trước nàng bị người khác xem thường là con gái riêng, sau khi lớn lên lại giống như mẹ nàng, dựa vào diện mạo xinh đẹp xuất chúng mà cặp kè với những người đàn ông tiền có thế, cho dù đàn ông đã có gia đình nhưng nàng cũng không quan tâm, nàng chỉ cần có tiền sống vui vẻ là được, người nào đi thì sẽ có người khác đến.

Cho đến khi nàng đụng phải một người vợ chính thức vô cùng "lợi hại", không cẩn thận mà bỏ mạng.

Lúc vừa mới trùng sinh , Thẩm Từ Từ vô cùng cảm kích người vợ chính thức kia, bởi vì bây giờ nàng sinh ra đã có thân phận, lại là cháu gái ruột của phủ Quốc công, thân phận cao quý, không còn ai dám chỉ mắng nàng là thứ bỉ ổi. Nàng cũng không cần phải hâm mộ những nữ nhân khác mặc y phục xinh đẹp, đồ trang sức quý giá, những thứ mà nàng đã từng hâm mộ khát vọng, Thẩm gia đều có thể cho nàng.

Sau đó nàng liền ảo tưởng một ngày nào đó ngẫu nhiên gặp được một vị hoàng tử, tương lai được làm hoàng hậu, đột nhiên Thẩm gia lại xảy ra biến cố.

Mất mát đã qua, rất nhanh Thẩm Từ Từ lại phấn chấn tinh thần, cho dù không có Thẩm gia làm chỗ dựa, đời này nàng vẫn còn hi vọng.



Bởi vì nàng vẫn xinh đẹp như xưa.

Thủ đoạn câu dẫn nam nhân nàng không cần học, tin chắc người bên cạnh không có ai có kinh nghiệm hơn so với nàng, điều nàng muốn học chính là thứ mà tiểu thư khuê các cần phải có, quy củ lễ nghi, cầm kỳ thư họa. Quy củ lễ nghi học tốt, loại cầm kì thi họa này là kỹ năng dễ nhất nâng lên giá trị con người nàng, rất may nàng vừa có nền tảng lại có thiên phú cho nên học xong rất nhanh. Thi từ ca phú nàng không hiểu ngược lại lại đơn giản nhất, may mắn lịch sử của các triều đại khác nhau, nàng chỉ cần đạo chút thi từ của các đại văn hào là có thể khiến mọi người ở đây nể sợ.

Người mà nàng muốn câu, chính là Bùi Cảnh Hàn đang ở trước mắt này, trước mắt nàng có thể giao thiệp với thế tử thân phận cao nhất ở Hầu phủ, là tương lai Hầu gia.

Phát hiện ánh mắt kinh diễm của nam nhân, Thẩm Từ Từ thuần thục đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Bùi Cảnh Hàn ngơ ngác nhìn cô nương xinh đẹp bên cạnh tổ mẫu, kỳ thật so về vẻ xinh đẹp, Thẩm Từ Từ mạnh hơn Tố Nguyệt, nhưng lại không đẹp bằng Ngưng Hương, nhưng hầu như mỗi ngày Bùi Cảnh Hàn đều gặp Ngưng Hương và Tố Nguyệt, thứ nhất hắn cảm thấy đối mặt với các nàng không có mang đến cảm giác mới mẻ như Thẩm Từ Từ, thứ hai hắn vẫn còn nhớ tới dáng vẻ của biểu muội ngây thơ đáng yêu lúc trước, bây giờ không ngờ lại thanh thuần động lòng người như vậy.

Hắn nhìn chằm chằm Thẩm Từ Từ.

Đỗ thị biết nhi tử của mình là người phong lưu, lại nhìn thấy cô em chồng đang ngồi đối diện cũng không lộ ra vẻ khó chịu, lão phu nhân lại cười đến ý tứ sâu xa, bà đành yên lặng rũ mắt.

"Cảnh Hàn không nhớ ra biểu muội của cháu sao? Xem cháu nhìn tới phát ngốc rồi kia kìa."Cuối cùng lão phu nhân đành ho khan khụ khụ, cười trêu ghẹo nói.

Bùi Cảnh Hàn hoàn hồn, thẳng thắn cười một tiếng, trước tiên hướng Thẩm phu nhân hành lễ, rồi lại đứng thẳng khen ngợi Thẩm Từ Từ: "Nữ nhân mười tám thay đổi, biểu muội thay đổi quá nhiều nên ta nhận không ra được."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Từ Từ vẫn ửng hồng như cũ, dịu dàng gọi một tiếng biểu ca.

Giọng nói mềm mại, âm cuối phát ra càng dễ nghe, Bùi Cảnh Hàn chỉ cảm thấy ở trong ngực như có con gì chạm vào, khiến toàn thân hắn ngứa ngáy không thôi.

Ngồi xuống không bao lâu, Bùi Chính dẫn cháu ngoại trai Thẩm Khoát đi tới.

Biểu công tử Thẩm Khoát năm nay mười tám tuổi, dung mạo cũng không tầm thường, chỉ là hắn so với Bùi Cảnh Hàn lại càng phong lưu hơn, thường xuyên lưu luyến ở những nơi trăng hoa, cho nên tinh thần liền thua kém Bùi Cảnh Hàn không ít, cũng may gốc gác vẫn tốt, tỉ mỉ dọn dẹp một phen cũng là một công tử văn nhã cực kì làm người ta ghé mắt.

Bùi Cảnh Hàn yêu thích mỹ nhân, đối với nam nhân hắn không có hứng thú, biết được Thẩm Khoát không có tiền đồ gì, thái độ của hắn đối với biểu đệ này cũng rất qua loa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play