Thế Thân Nghịch Tập

Chương 5: Kẻ điên Từ Duệ


2 năm

trướctiếp

Lục Bạch lúc này vừa mua sắm xong, đang ngồi ở đại sảnh khách sạn nghỉ ngơi.

Vốn dĩ cậu đã đẹp, lại là minh tinh gần đây đang bị gièm pha, đại sảnh đông người qua lại, thường thường sẽ có người đem tầm mắt dừng ở trên người cậu.

Điện thoại vang lên, là Từ Duệ, Lục Bạch không cảm thấy ngoài ý muốn thuận tay tiếp nhận, nghiêng đón chính là lời trách cứ lạnh băng.

“Lục Bạch! Rốt cuộc là ai chấp thuận cho cậu ăn mặc thành như vậy? Đã thế còn cắt tóc?” Thanh âm Từ Duệ vô cùng âm lãnh.

Mà trong nháy mắt khi Lục Bạch nghe được giọng nói của đối phương, thân thể liền bắt đầu không chịu khống chế mà run rẩy.

Thậm chí hô hấp cũng trở nên không thông thuận, có cảm giác cổ họng như bị người bóp chặt. Đây là phản ứng theo bản năng của thân thể này, bản năng sợ hãi Từ Duệ.

Tất cả đều không phải vì hắn là kim chủ ở sau lưng Lục Bạch nhiều năm, khống chế quyền sinh sát của cậu trong giới giải trí. Mà thuần túy là phản ứng sau khi bị Từ Duệ cường thủ hào đoạt, dạy dỗ bằng thủ đoạn tàn nhẫn hình thành.

(*) Cường thủ hào đoạt: dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy,cướp lấy thứ mình muốn.

Dù sao, làm gì có ai trời sinh đã biết làm như thế nào để bắt chước thành một người khác.

Đặc biệt còn là một nhân vật hoàn mỹ truyền kỳ như Dịch Văn Trác.

Đại diện cho kiểu mỹ cường, Dịch Văn Trác xuất thân là idol nên đương nhiên phải chịu áp bức từ công ty. Cố gắng luyệt tập vất vả để xuất đạo, thật gian khổ mới có sự nghiệp, nhưng vẫn chạy không thoát ba chữ: “quy tắc ngầm".

Vì thế, sau khi Dịch Văn Trác cật lực phản kháng, cuối cùng vẫn bị mạnh mẽ bỏ thuốc, đưa đến giường của một nhà đầu tư.

Hắn vì không muốn sa vào vũng bùn, sau khi chạy thoát cũng không dám báo nguy, trốn vào một phòng chứa đồ rồi cứ thế chịu đựng dược tính.

Để bản thân không rơi vào trầm mê, hắn dùng dao hung hăng mà cứa vào người, máu tươi chảy ra trong nháy mắt, đau đớn làm hắn trở nên thanh tỉnh, biết mình vẫn là con người chứ không phải tù binh sống như một súc sinh.

Mà chứng sợ hãi giam cầm của Dịch Văn Trác cũng bởi vậy mà thành.

Từ Duệ là một kẻ điên. Ở trong nhận thức của hắn, Lục Bạch chính là thế thân của Dịch Văn Trác, Dịch Văn Trác có nhược điểm thì cậu cũng phải có! Dịch Văn Trác từng trúng thuốc, từng chịu sợ hãi thì cậu cũng phải thể nghiệm điều đó một lần, như vậy mới có thể trở thành Dịch Văn Trác thứ hai.

Bởi vậy, trong mười năm Dịch Văn Trác biến mất kia, khát vọng của Từ Duệ đối với Dịch Văn Trác càng ngày càng lớn, xuống tay với Lục Bạch cũng càng ngày càng tàn nhẫn.

"Nhớ kỹ chưa? Cậu là ai?"

"Tôi là Lục Bạch."

Lại một roi hung hăng quất xuống: “Không đúng, nói lại! Cậu rốt cuộc là ai?"

"Tôi, tôi là Lục Bạch!"

Năm đó tính cách Lục Bạch cứng cỏi, thà chết cũng không muốn vứt bỏ nhân cách của mình. Nhưng Từ Duệ dùng vô số thủ đoạn chèn ép làm cậu không thể không tự mình từ bỏ.

Các loại thuốc ảnh hưởng tới thần trí càng ngày càng mạnh, cùng với những hình phạt đánh lên thân thể. Nếu Lục Bạch hôn mê, Từ Duệ liền dùng đau đớn làm cậu tỉnh lại.

Ở dưới tầng hầm nhà Từ Duệ, hắn thẳng tay đem nhân cách thuộc về Lục Bạch từ trên người cậu mạnh mẽ bóc ra, sau đó rót vào bóng dáng của Dịch Văn Trác.

Mà Lục Bạch vì bảo vệ mạng sống, cuối cùng đành khuất phục.

"Cậu là ai?"

"Em....... Em là Dịch Văn Trác." Từ câu nói này, Lục Bạch hoàn toàn trở thành món đồ chơi trong tay Từ Duệ.

Từ Duệ cũng lộ ra nụ cười vừa lòng.

Nhưng hắn lại không biết rằng, sự sợ hãi của Lục Bạch khác hẳn Dịch Văn Trác, cũng không phải tới từ kí ức đen tối, mà đến từ chính bản thân Từ Duệ! Còn Dịch Văn Trác thà chết cũng không chịu khất phục trong ấn tượng của hắn, hơn phân nửa là bịa đặt giả tạo.

Khéo léo cự tuyệt quy tắc ngầm là thật, nhưng chuyện hạ dược sau đó căn bản không có. Ngược lại là lão tổng kia xui xẻo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp