Editor: TTTN

Chắc vì muốn cảm ơn anh bát mì tương trộn ngon kia, hoặc bị gương mặt và dáng người của Trần Lục Nam hấp dẫn, nên Nhan Thu Chỉ không từ chối anh.

Hai người đối với việc này, vô cùng ăn ý, ngoài ý muốn rất phù hợp.

Cũng chỉ có lúc này, Nhan Thu Chỉ sẽ xuất hiện một loại ảo giác, bọn họ giống như một đôi vợ chồng ân ái.

Nhưng Nhan Thu Chỉ không nghĩ tới, hôm nay Trần Lục Nam không có ý định làm người, thậm chí còn nhớ lời cô nói.

Chờ cô bị giày vò ''Chết đi sống lại'' không còn sức lực, thì người đàn ông ghé sát tai cô, mút lấy vành tai cô hơi thở chui vào trong, khàn giọng hỏi: "Ai dùng tương đối tốt?''

Nhan Thu Chỉ khóc không ra nước mắt, cảm nhận được động tác của anh, đầu ngón chân co quắp lại với nhau, mặt ửng hồng, giống như là hoa hồng đang nở rộ, tươi đẹp ướt át.

Cô cắn môi, trừng mắt nhìn anh.

Trần Lục Nam đối với chuyện như thế này có nhiều kiên nhẫn hơn ngày thường rất nhiều, anh không nhanh không chậm, chờ Nhan Thu Chỉ trả lời.

"Ừm?"

Anh đè nặng âm cuối cong lên, đặc biệt câu người.

Nhan Thu Chỉ không chịu nổi, đến cuối cùng chỉ có thể nhận kinh sợ: ''Anh... Anh dùng tốt... A... Anh dùng tốt hơn so với bạn trên mạng...''

Cũng không biết lời Nhan Thu Chỉ nói gây kích thích thế nào, đêm nay Trần Lục Nam tự triển lãm nhiều mặt ''dùng tốt'' của mình, làm Nhan Thu Chỉ tâm phục khẩu phục.

Xong chuyện, Nhan Thu Chỉ nghĩ, thực ra cô và Trần Lục Nam như bây giờ khá tốt.

Theo nhu cầu, mặc dù không có tình cảm gì, nhưng gặp khó khăn còn có người giúp đỡ, cô không phải lẻ loi trơ trọi một mình, cũng khá tốt.

*

Ngày hôm sau tỉnh lại, vậy mà Trần Lục Nam vẫn còn ở đây.

Nhan Thu Chỉ quay đầu liếc nhìn người đàn ông ngủ bên cạnh mình, vô cùng kinh ngạc. Dựa theo quá trình bình thường, Trần Lục Nam không phải là một người ngủ nướng.

Nhan Thu Chỉ chăm chú nhìn hai giây, trong lòng không thể không cảm khái Trần Lục Nam người này được ông trời thưởng cơm ăn, bề ngoài tốt còn chưa tính, một người đàn ông gần 30 tuổi, làn da có thể tốt như vậy, ngay cả lỗ chân lông cũng không rõ ràng, nhìn qua rất mềm mại mịn màng.

Cô dùng ánh mắt sáng quắc nhìn, mí mắt Trần Lục Nam giật giật.

Nhan Thu Chỉ chột dạ, vừa muốn nhắm mắt lại, ánh mắt hai người đột nhiên không kịp phòng bị đối diện nhau.

Con ngươi Trần Lục Nam rất nhạt đáy mắt không có dục vọng mãnh liệt, nhìn qua bình thường hơn rất nhiều, cũng không đến mức làm Nhan Thu Chỉ một giây bị hút vào.

Cô chớp chớp mắt, đánh đòn phủ đầu: ''Anh hôm nay có công việc gì không?''

Trần Lục Nam bình tĩnh nhìn cô vài giây, thấp giọng nói: ''Muốn đi công ty.''

Anh vén chăn lên, ngược lại nhìn cô: ''Buổi tối về nhà.''

Nhan Thu Chỉ vừa định từ chối, Trần Lục Nam đã vào phòng tắm.

Cô thất bại gãi đầu một cái, hít thở sâu suy nghĩ đợi chút nữa nên tìm lý do gì cho hợp lý, thì điện thoại trên tủ đầu giường rung.

Nhan Thu Chỉ vừa nhìn, tay liền dừng lại.

Là mẹ Trần Lục Nam gửi tin nhắn tới, hỏi cô chuyện hai người về nhà ăn cơm tối, trong lời nói còn có chút thăm dò, chắc sợ Trần Lục Nam thay đổi.

Cô ngẫm nghĩ, gửi tin nhắn khẳng định cho mẹ Trần Lục Nam.

Nhan Thu Chỉ:【Mẹ, buổi tối chúng con sẽ về, khẩu vị Trần Lục Nam không thay đổi.】

Mẹ Trần:【Vậy còn Nhan Nhan, tối nay muốn ăn cái gì?】

Nhan Thu Chỉ cúi đầu nở nụ cười, đánh chữ:【Chỉ cần dì làm, Nhan Nhan đều thích ăn.】

Sau khi bỏ điện thoại xuống, Nhan Thu Chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Tối hôm qua không biết mưa lúc nào, bầu trời bên ngoài như được rửa sạch một lần nữa, vô cùng trong sáng.

Có vẻ đặc biệt sạch sẽ.

Nhan Thu Chỉ uể oải ngồi dậy khỏi giường, chờ cô rửa mặt xong, dì xuất quỷ nhập thần đã chuẩn bị xong bữa sáng đặt lên bàn.

Cô và Trần Lục Nam không thích cảm giác có người giúp việc bên cạnh, ngày thường Trần Lục Nam dặn dò dì trước, dì ấy mới đến đây nấu cơm cho hai người, sau đó rời đi.

Hai người yên lặng không nói ăn bữa sáng, giống như đêm tươi đẹp qua không phải là bọn họ.

Nhan Thu Chỉ ăn chậm, chờ cô lấy lại tinh thần, Trần Lục Nam đã ăn xong lên tầng thay quần áo.

Lúc xuống dưới lần nữa, người đàn ông đã mặc chính trang, cấm dục kiêu ngạo.

Ngoài ý muốn Nhan Thu Chỉ nhìn: ''Anh đi công ty nào?''

Trần Lục Nam liếc nhìn cô, trầm giọng nói: ''Trình Thịnh.''

Nhan Thu Chỉ kinh ngạc nhìn anh lúc lâu, đến cuối cùng không thể nghẹn ra nửa chữ, cô chỉ có thể chết lặng gật đầu, bày tỏ đã biết.

Tập đoàn Trình Thịnh, là nơi Trần Lục Nam hiếm khi đến.

Trần Lục Nam không muốn kế thừa xí nghiệp gia tộc, thậm chí còn có chút chán ghét.

Còn nguyên nhân là gì, Nhan Thu Chỉ cũng cái biết cái không, biết không rõ ràng lắm.

Nói tóm lại, điều duy nhất cô biết là, Trần Lục Nam kết hôn với mình một trong các điều kiện là thoát khỏi nhà họ Trần.

Nhan Thu Chỉ đang nghĩ ngợi thì Trần Lục Nam đã đổi giày đi ra ngoài.

Cô nhìn, phát hiện chiếc xe Vương Khang tới đón anh không phải chiếc xe bảo mẫu hay đi kia, xem ra là có chuyện quan trọng cần đến công ty.

Nhan Thu Chỉ tò mò một lúc, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Trần Lục Nam thích đi đâu thì đi, không liên quan nhiều đến cô.

*

Sau khi ăn sáng xong, Nhan Thu Chỉ ở nhà tập yoga, nhân tiện quan sát một chút tin tức trên mạng, trên mạng fans cô và Quan Hà vẫn còn đang chiến đấu, không ai phục ai.

Đến chiều, cô nhận được tin nhắn của Châu Châu.

Châu Châu:【Chị Nhan Nhan, đoàn làm phim bên kia gần như đã xong, hôm nay em đã lấy phần diễn được phân cho chị rồi.】

Nhan Thu Chỉ:【Bao giờ đi?】

Châu Châu:【Ngày mai được không?】

Con ngươi Nhan Thu Chỉ chuyển động, không chút do dự đồng ý:【Được, ngày mai tới đón chị.】

Châu Châu:【Vâng.】

Quyết định thời gian ra ngoài quay phim xong, cả người Nhan Thu Chỉ vui vẻ hơn nhiều.

Ở trong nhà đối mặt với Trần Lục Nam, cô cảm thấy mình sắp buồn bực đến hỏng rồi.

Nghĩ, Nhan Thu Chỉ gửi tin nhắn cho Thẩm Mộ Tình:【Đi dạo phố không?】

Thẩm Mộ Tình:【...】

Nhan Thu Chỉ:【Ngày mai tớ vào tổ rồi, dạo hay không dạo?】

Hai người ăn nhịp với nhau, sau một tiếng liền gặp nhau ở khu thương mại.

Thẩm Mộ Tình bày tỏ không còn gì để nói với Nhan Thu Chỉ: "Sao cậu không rảnh lại nghĩ đi dạo phố? Tật xấu này của cậu dưỡng thành từ lúc nào?''

Nhan Thu Chỉ nhấc nhấc kính râm của mình, lộ ra sống mũi nhỏ và đôi môi đỏ chót, lạnh lùng nói: ''Sau khi có tiền dưỡng thành.''

Thẩm Mộ Tình: ''...''

Nhan Thu Chỉ khẽ cười, nói đùa: "Chủ yếu là tớ ở nhà đối mặt với Trần Lục Nam áp lực tinh thần quá lớn, cần phải mua sắm phát tiết một chút.''

Thẩm Mộ Tình ''Ha ha'' hai tiếng: ''Cậu nói thẳng là tiêu tiền của Trần Lục Nam để phát tiết một chút không phải tốt sao?''

Nhan Thu Chỉ sờ lên chóp mũi, cây ngay không sợ chết đứng: ''Tớ là vợ anh ấy, chẳng lẽ không nên tiêu tiền của anh ấy?''

Lần này, Thẩm Mộ Tình không thể bắt bẻ lại.

Hai người đi dạo hai vòng, còn hóng được không ít chuyện nhảm nhí.

Thẩm Mộ Tình đẩy cánh tay cô, đè nặng giọng hỏi: ''Người đại diện của cậu chưa tìm được đại ngôn[1] tốt hơn cho cậu sao?''

[1]Đại ngôn: Hợp đồng quảng cáo, làm người đại diện cho một thương hiệu.

Đôi mắt Nhan Thu Chỉ sau chiếc kính râm liếc cô: ''Đại ngôn cũng phải nhìn cơ hội.''

Thẩm Mộ Tình: ''Nói cũng phải.''

"Đừng đề cập đến chuyện đau lòng này.''

Nhan Thu Chỉ nói: ''Về điểm này phí đại ngôn còn chưa đủ cho tớ hôm nay tiêu khiển, đừng để ý là tốt rồi.''

''...''

Đến cuối cùng, Nhan Thu Chỉ không chỉ mua đồ cho mình, còn mua thêm quà tặng cho cha mẹ Trần Lục Nam.

Có thể nói làm con dâu tri kỷ lại hiểu chuyện đạt trình độ cao nhất.

Nhưng không như mong muốn, Nhan Thu Chỉ và Thẩm Mộ Tình mới vừa mua đủ đồ, Trần Lục Nam gọi đến nói hủy bỏ chuyện về nhà.

Thẩm Mộ Tình nhìn vẻ mặt cô, cẩn thận hỏi: ''Làm sao vậy?''

Nhan Thu Chỉ nhíu mày, nói với cô: ''Trần Lục Nam nói đêm nay anh ấy có việc bận, không về nhà được.''

''...''

Hai người nhìn nhau, Thẩm Mộ Tình nhỏ giọng hỏi: ''Có việc gì gấp chứ?''

Nhan Thu Chỉ liếc cô: ''Anh ấy không nói.''

Thẩm Mộ Tình nghẹn lại, trợn to mắt nhìn cô: ''Anh ta không nói thì cậu liền không hỏi sao?''

Nhan Thu Chỉ nhún vai: ''Không có gì để hỏi.''

Thẩm Mộ Tình: ''...''

Hai người quan hệ vợ chồng như nhựa plastic nhưng ngược lại không lạnh một chút nào.

*

Nhan Thu Chỉ quả thực không có cảm giác quá lớn, có về nhà họ Trần không có nhiều ảnh hưởng với cô.

Nhưng nghĩ mình mua đống quà kia, Nhan Thu Chỉ ngẫm nghĩ, vẫn gọi điện cho tài xế, bảo người tặng về, còn cố ý gọi điện xin lỗi mẹ Trần.

Đoan trang hào phóng, vai con dâu hiểu chuyện này, từ trước đến giờ cô làm rất tốt.

Tối hôm đó, Trần Lục Nam không trở về, nhưng gửi định vị cho Nhan Thu Chỉ, nói cô biết mình đang ở đâu.

Nhan Thu Chỉ nhìn qua liền tắt điện thoại. Cô không quá tò mò hành trình của Trần Lục Nam.

Sáng sớm hôm sau, Nhan Thu Chỉ xuất hiện ở sân bay, xuất phát đi thành phố X.

Đoạn thời gian trước cô quay chụp bộ này rất thuận lợi, mặc dù là phim truyền hình, nhưng kịch bản tốt, hơn nữa đạo diễn có duyên, nên tất cả đều vô cùng tốt.

Nhan Thu Chỉ rất thích.

Cô vừa đến, hai vị diễn viên khác trong phim trường đã quen thuộc chào hỏi cô: ''Thu Chỉ đã trở lại rồi.''

Nhan Thu Chỉ cong môi, nhìn hai người: ''Vất vả rồi.''

Hai người cười: ''Không vất vả, đang chờ cô đến đấy chứ.''

Nhan Thu Chỉ nhướng lông mày: ''Được.''

Nhân viên công tác cũng quen thuộc cô, sau khi sôi nổi chào hỏi, bày tỏ rất chào đón Nhan Thu Chỉ.

Vừa mới là thời gian nghỉ giữa trưa, mọi người không quay chụp chính thức.

Nhan Thu Chỉ để Châu Châu mang quà tặng tới chia ra, vừa chia xong, bên cạnh truyền đến giọng nói quen thuộc.

"Tôi không có à?''

Nhan Thu Chỉ ngước mắt, nhìn người tới, là đạo diễn bộ phim truyền hình này Lâm Cánh: ''Đạo diễn Lâm muốn cái gì?''

Lâm Cánh mặc áo lông vũ màu đen, nhăn nhúm, nhìn có hơi nhạt nhẽo, nhưng lại có khí chất đặc biệt.

Anh ta nhìn Nhan Thu Chỉ, thản nhiên nói: ''Nghỉ ngơi mấy ngày khí sắc không tệ.''

Nhan Thu Chỉ nghe, luôn cảm thấy lời này có chút quen thuộc.

Hình như hai ngày trước có người nói qua với cô, cô theo bản năng sờ gương mặt mình: ''Có sao?''

Lâm Cánh gật đầu: ''Tất nhiên.''

Hai người không nói gì, trầm mặc một lát, Lâm Cánh đột nhiên hỏi: ''Cô và Quan Hà xảy ra chuyện gì?''

Nhan Thu Chỉ nhướng mày, buồn cười nhìn anh ta: ''Đạo diễn Lâm cũng thích hóng loại chuyện này?''

Lâm Cánh nói: ''Thuận miệng hỏi một chút.''

Nhan Thu Chỉ hiểu rõ, không nhiều lời với anh ta: ''Là quan hệ cạnh tranh bình thường giữa các nữ nghệ sĩ thôi.''

Cô không muốn nói nhiều, Lâm Cánh không tiếp tục hỏi.

Ánh mắt anh dừng trên mặt Nhan Thu Chỉ vài giây rồi chậm rãi dời đi.

Buổi chiều, Nhan Thu Chỉ tiến hành quay phim truyền hình. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Cô rất có đam mê với diễn kịch, cũng đặc biệt thích nhân vật này, tranh thủ rất lâu mới lấy được.

Lúc Lâm Cánh quay phim và bình thường khác nhau, yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc.

Nhan Thu Chỉ nghỉ ngơi mấy ngày, hơi có chút không tìm được trạng thái, bị anh ta mắng rất nhiều mới miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.

Quay xong hai cảnh, Châu Châu đưa bình giữ nhiệt và quần áo cho Nhan Thu Chỉ, không nhịn được nói thầm: ''Đạo diễn Lâm vậy mà rất hung dữ.''

Nhan Thu Chỉ mỉm cười nhìn cô ấy, nói khẽ: ''Là chị biểu hiện không tốt.''

Châu Châu không phục: ''Rõ ràng cũng rất tốt, là đạo diễn Lâm yêu cầu quá cao.''

Nhan Thu Chỉ véo mặt cô ấy: ''Đạo diễn phải có trách nhiệm với tác phẩm của mình, cứ nghĩ như vậy là được rồi.''

''... Vâng.''

Mặc dù như vậy, Châu Châu vẫn là không nhìn nổi chị Nhan Nhan của mình bị mắng.

Châu Châu nhìn Lâm Cánh cách đó không xa đang chi đạo, lẩm bẩm trong lòng, lấy tính tình này của anh ta, chắc cả đời không theo đuổi được người mình thích.

......

Hai ngày sau, Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam không liên lạc gì với nhau, Trần Lục Nam biết cô quay lại đoàn phim, gửi câu ''Chú ý an toàn'' xong liền không gửi tin nhắn nào đến nữa.

Tối hôm đó tám giờ, Nhan Thu Chỉ vừa mới trở lại khách sạn liền bị đám người Thẩm Mộ Tình điên cuồng @ báo cho, Quan Hà bắt lấy đại ngôn thời gian trước đó.

Trong lúc nhất thời, fans Quan Hà hãnh diện, đối tượng thứ nhất nhằm vào là Nhan Thu Chỉ.

Nữ minh tinh cạnh tranh quá nhiều, nữ minh tinh cùng hình tượng là càng kinh hơn.

Lần này fans quả thực giống như bị điên, ở trên Weibo ám chỉ ý vị giễu cợt cực mạnh, tiến hành chèn ép Nhan Thu Chỉ.

Nhan Thu Chỉ nhìn những tin tức trên mạng kia, không bị ảnh hưởng là giả.

Quan trọng là Quan Hà còn có ý đăng bài viết Weibo mới, tóm lại là nỗ lực sẽ có hồi báo, tương lai mình sẽ càng cố gắng hơn, cảm ơn fans đã luôn ủng hộ mình.

Nhan Thu Chỉ ngẩn người nhìn hotsearch, điện thoại rung lên, là Quan Hà gửi tin nhắn tới.

Cô nhíu mày, nhìn tin nhắn Quan Hà hau giây, suy nghĩ, vì sao còn không kéo Quan Hà vào danh sách đen, còn đang nghĩ ngợi, động tác trên tay không dừng lại, trực tiếp kéo người vào danh sách đen.

Nhắm mắt làm ngơ.

Kéo đen xong, Nhan Thu Chỉ vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Cô khi nào phải chịu loại tủi thân này, nhưng không cam lòng tìm Trần Lục Nam giúp đỡ, cô có chút chống cự và kiêu ngạo.

Đang suy nghĩ thì ''Tào Tháo'' gọi điện tới.

Nhan Thu Chỉ sững sờ, không chút do dự nhận cuộc gọi.

''Này.''

Trần Lục Nam nghe giọng nói mệt mỏi của cô, thấp giọng hỏi: ''Em ở đâu.''

"Cái gì?''

Trần Lục Nam không chê phiền lặp lại lần nữa: ''Em đang ở khách sạn nào?''

Nhan Thu Chỉ hoảng hốt vài giây, lập tức từ trên giường bò dậy: ''Anh đến thành phố X rồi?''

"Ừm."

Nhan Thu Chỉ há to miệng, mãi mới nghẹn ra được một câu: ''Anh tới thì tới, hỏi khách sạn em làm gì? Anh muốn ở chỗ này của em?''

Cô lẩm bẩm nói: ''Không quá thích hợp đi.''

Trần Lục Nam không để ý cô từ chối, thản nhiên nói: ''Mẹ có đồ muốn để anh đưa cho em.''

Nhan Thu Chỉ: ''... Được.''

''Vậy ngày mai hẵng đưa, buổi tối em không muốn xuống.''

Ánh mắt Trần Lục Nam nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn cảnh vật đang lướt qua, giọng nói trầm thấp: ''Anh đi lên.''

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play