Editor: Yue Yue
Mùa đông, gió lạnh căm căm, trời vẫn còn mưa lất phất.
Một cơn gió thổi qua, hôn lên da thịt, nổi lên gợn sóng, nhiệt độ cũng dần dần giảm xuống, lạnh đến mức run rẩy.
Vào cuối tháng 12, một bữa tiệc thời trang từ thiện nào đó đến như đã hẹn.
Các nghệ sĩ đã nhận được lời mời tham dự từ rất sớm, mặc vest và trang phục dạ hội xuất hiện trong thời tiết âm mấy độ, ký tên, tiếp nhận phỏng vấn và chụp ảnh của các phóng viên truyền thông.
Nhan Thu Chỉ cũng không ngoại lệ, nhận được thiệp mời.
Lúc này cô đang chạy tới nơi tổ chức sự kiện, hôm nay cô có chút việc nên bị chậm trễ, chưa kịp thay quần áo và trang điểm, bây giờ còn đang cố gắng tận dụng những phút cuối cùng trong xe.
Trợ lý Châu Châu ở bên cạnh nói chuyện, báo cáo cho cô về diễn biến mới nhất trên thảm đỏ.
“Oa, bây giờ người sắp đi ra là Quan Hà!”
Châu Châu ngồi ở một góc, dùng giọng nói hết sức kích động của cô ấy đọc: "Hôm nay cô ta trang điểm rất quyến rũ, mặc một chiếc váy bó sát gợi cảm màu nude, khe ngực lộ ra một nửa, dáng vẻ xinh đẹp, vòng ngực vô cùng mê hoặc!”
Nhan Thu Chỉ bị cô ấy chọc cười, không nhịn được mà chớp mắt.
Chuyên gia trang điểm cũng cười theo, mắng cô: "Đừng lộn xộn, lát nữa muốn đi thảm đỏ với đôi lông mày bên cao bên thấp sao?”
Châu Châu bật cười: "Chắc chắn là chị ấy không muốn, Quan Hà đã lộ khe ngực rồi, chị Nhan Nhan của chúng ta cũng không thể thua!”
Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ cũng không kịp liếc mắt nhìn cô ấy, bình chân như vại nói: "Cái gì gọi là chị không thể thua?”
Châu Châu tốt bụng giải thích: "Còn không phải là do ngày nào hai người cũng PK với nhau sao, hôm nay trên mạng cũng có bỏ phiếu, rất nhiều người còn nói có thể chị sẽ không tham dự sự kiện tối nay.”
"Tại sao?"
Châu Châu nói: "Bởi vì studio của chúng ta không công khai hình ảnh thảm đỏ.”
Trước khi các nghệ sĩ bước lên thảm đỏ, 99% studio đều công khai hình ảnh trước cho người hâm mộ và người qua đường thưởng thức.
Thậm chí có rất nhiều nghệ sĩ có thể lên hot search nhờ một bộ ảnh. Loại cơ hội có thể nổi tiếng này, đại đa số mọi người sẽ không bỏ qua.
Mà Nhan Thu Chỉ và Quan Hà, là đối tượng mà fan của hai người hay thậm chí là rất nhiều người qua đường đều chú ý.
Hai người đi theo con đường tương tự nhau trong giới giải trí, hơn nữa trong năm qua cạnh tranh rất nhiều, khó tránh khỏi sẽ bị lấy ra so sánh.
Mặc dù người trong cuộc không có ý nghĩ này.
Đang tán gẫu, điện thoại di động của Nhan Thu Chỉ reo lên.
"Là điện thoại của chị Manh."
"Nghe đi."
Nhan Thu Chỉ bị chuyên gia trang điểm cố định mặt lại, không thể nhúc nhích.
Châu Châu bắt máy, đầu tiên là gọi một tiếng: "Chị Manh.”
Chị Manh là người đại diện của Nhan Thu Chỉ.
Âm thanh của Lý Manh từ bên kia truyền đến: “Thu Chỉ đâu?”
"Còn đang trang điểm ạ."
Lý Manh vẫn còn ở văn phòng, chị ấy cúi đầu nhìn thời gian trên đồng hồ, lại nhìn thảm đỏ đang được phát sóng trực tiếp, trầm giọng nói: "Có kịp không?”
Giọng của Nhan Thu Chỉ rất nhẹ nhàng, thản nhiên nói: "Có thể.”
Lý Manh gật gật đầu, thấp giọng nói: "Chị vừa nhận được tin tức, nhắc nhở em một chút.”
"Cái gì ạ."
Lý Manh dừng lại một chút, thấp giọng nói: "Cái đại ngôn mà chúng ta vẫn luôn cố gắng để giành được, bị Quan Hà lấy đi rồi.”
Nhan Thu Chỉ ngẩn ra, lập tức nghĩ ra cái đại ngôn mà Lý Manh nói là gì, lông mi cô run rẩy, không lên tiếng.
Lý Manh tiếp tục nói: "Cũng đừng quá nản lòng, chỉ là một đại ngôn mà thôi, sau này chúng ta còn có rất nhiều.”
Nhan Thu Chỉ cười nhẹ, khóe môi khẽ nhếch lên: "Em biết rồi.”
Lý Manh nghe giọng điệu này của cô, cũng không hề yên tâm: "Lát nữa nếu cô ta cố ý khích bác em, em phải kiềm chế tính khí đi đấy.”
Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ cảm thấy có hơi buồn cười, cô ta hẳn là không có rảnh rỗi mà so đo gì đó với cô. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Nhưng cô vẫn rất tốt bụng đồng ý: "Dạ."
Sau khi cúp điện thoại, Châu Châu nhìn Nhan Thu Chỉ một lúc lâu, nhỏ giọng nói: "Chị Nhan Nhan, đừng nản lòng nhé.”
Nhan Thu Chỉ vừa định nói chuyện, lại bị chuyên gia trang điểm ngăn lại.
"Đừng nói chuyện, đến bước cuối cùng rồi."
Nhan Thu Chỉ: "..."
Sau khi trang điểm xong, Nhan Thu Chỉ trực tiếp thay lễ phục dưới sự trợ giúp của trợ lý.
Vừa thay xong, chuyên gia trang điểm chỉ kịp dặm lại lớp trang điểm cho cô và làm tóc, xe đã dừng lại rồi.
Lúc này, truyền thông và người hâm mộ đều đang chầu chực ở hai bên, chờ mong thần tượng nhà mình xuất hiện.
Để tiếp ứng cho thần tượng của mình, bọn họ ở trong trạng thái không sợ lạnh chút nào.
Khi nhìn thấy một chiếc xe bảo mẫu màu đen dừng lại, tất cả mọi người đều ngóng trông, đưa mắt nhìn về phía bên này.
Thứ đầu tiên xuất hiện trước mặt công chúng là một đôi chân trắng đến chói mắt, lên trên nữa, là một chiếc váy slip dress* màu đỏ đậm có đính kim tuyến, phát ra ánh sáng lấp lánh trong đêm tối.
*slip dress: Chiếc đầm slip dress thường là loại đầm ôm, có hai dây mảnh, làm từ những chất liệu mỏng nhẹ, thậm chí xuyên thấu như ren, vải linen, lụa tơ tằm dệt kiểu charmeuse, satin hoặc chiffon.
Người hâm mộ kinh ngạc hét lên, sau khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, tiếng hét càng không thể ngừng lại.
Cách đó không xa, tiếng máy ảnh “rắc rắc” của truyền thông càng không ngừng nghỉ.
Nhan Thu Chỉ giống như yêu tinh bước ra từ trong đêm tối, nhất cử nhất động đều hấp dẫn ánh mắt của mọi người, khiến cho người ta sau khi nhìn thấy cô thì không rời mắt đi được.
“A a a a a là Nhan Thu Chỉ !!!”
"Vãi, Nhan Thu Chỉ lại tới đoạt hồn rồi!!"
"A a a a a Nhan Thu Chỉ giết em đi."
Nhan Thu Chỉ mỉm cười với ống kính, thong dong đi về phía thảm đỏ.
Đúng vào lúc này, một bên khác cũng có một chiếc xe chậm rãi chạy tới, dừng ở lối vào thảm đỏ.
Nhan Thu Chỉ nhìn một cái, rồi trực tiếp đi tới trước áp phích, quy trình như thế này thuộc loại bình thường, sau khi cô ký tên xong sẽ đến lượt một người khác.
Chỉ là, khi Nhan Thu Chỉ vừa tới gần áp phích, cầm lấy bút để ký tên từ trong tay MC, sau lưng truyền đến âm thanh ầm ĩ vang trời.
Cô theo bản năng xoay người, nhìn về phía bên kia.
Vừa xoay qua, tầm mắt liền không thể thu hồi lại ngay lập tức.
Trong đêm tối, tiếng người huyên náo, người nọ mặc bộ âu phục màu đen đứng ở đầu thảm đỏ. Thân hình cao lớn, khí chất quý phái, đường nét khuôn mặt anh tuấn, mặt mày thâm thúy, anh đứng ở đó, tựa như tách biệt với thế giới.
Dường như sự huyên náo xung quanh đều không liên quan gì đến anh.
Nhưng hết lần này tới lần khác, khởi nguồn của sự náo nhiệt kia, lại là vì anh.
Cứ như tâm linh tương thông, người đàn ông đang không nhanh không chậm đi về phía này nhấc mí mắt lên, nhìn về phía cô. Con người của anh nhạt màu, nhưng lại dễ dàng làm cho người ta có một loại ảo giác sâu sắc, ngã vào trong đôi mắt kia, sẽ không cách nào thoát thân.
Ánh mắt kia, sau khi Nhan Thu Chỉ vào trong hội trường nhớ lại, luôn cảm thấy nó xen lẫn cái lạnh của mùa đông, làm cho người ta không dám tới gần.
Bên trong hội trường, nam nữ minh tinh đi thảm đỏ xong tìm được vị trí dán tên mình, ngồi xuống.
Bên cạnh có bạn bè thân thiết, còn có thể nói chuyện với nhau vài câu.
Nhan Thu Chỉ vừa tìm được vị trí của mình và ngồi xuống, hai bên liền truyền đến tiếng nói chuyện của nghệ sĩ.
"Chúng ta không nhìn nhầm đâu nhỉ! Trần Lục Nam đã trở lại.”
"Không đâu! Anh ấy thực sự đã trở lại.”
"A a a a a, hôm nay vừa mới trở về sao, sao lại giấu kín như vậy chứ, hotsearch đêm nay ai cũng đừng hòng cướp, không ai khác ngoài Trần Lục Nam đâu."
“Chắc chắn là vậy rồi.”
Hai người nói chuyện phiếm ở phía sau Nhan Thu Chỉ, trong lúc nói chuyện còn không quên kéo cô theo: "Thu Chỉ, vừa rồi cô cũng nhìn thấy nhỉ.”
Nhan Thu Chỉ hoàn hồn, quay đầu nhìn về phía hai người, nở một nụ cười khéo léo: "Ừ.”
Hai người kích động nói: "Có trời mới biết ước mơ lớn nhất của tôi khi bước vào giới giải trí chính là gặp được anh ấy.”
"Tôi cũng vậy."
Trần Lục Nam, một huyền thoại hàng đầu trong giới giải trí.
Từ khi ra mắt đến nay, tất cả các tác phẩm anh đã quay đều nổi tiếng, bản thân anh khiêm tốn nhã nhặn, ngoại trừ tuyên truyền cho các tác phẩm cần thiết ra, hiếm khi xuất hiện trước công chúng.
Nhưng cho dù là vậy, anh cũng là một nam nghệ sĩ có độ hot cực cao, chỉ cần anh tham dự hoạt động nào đó, những người khác trên cơ bản đều là phông nền mà thôi.
Một người như vậy, hơn một năm trước đột nhiên tuyên bố muốn ra nước ngoài học tập.
Lần này đi, liền không có tin tức, cho đến tối nay lại đột ngột xuất hiện.
Nhan Thu Chỉ suy đoán một chút, hiện tại trên mạng có ít nhất ba hotsearch là về Trần Lục Nam.
Anh vừa trở về, vị trí đỉnh lưu năm nay của giới giải trí phải đổi người.
Đang suy nghĩ thất thần, bên cạnh có người ngồi xuống: "Ngẩn người cái gì thế?”
Nhan Thu Chỉ hoàn hồn, nhìn về phía người đến, là Thẩm Mộ Tình.
Bạn tốt trong giới của cô.
Nhan Thu Chỉ nhìn cô ấy, chậm rãi nói: "Đang suy nghĩ, spotlight tối nay của tôi sao lại bị người ta cướp đi rồi.”
Thẩm Mộ Tình: "..."
Cô ấy im lặng một lúc lâu, rồi nhìn cô: "Chỉ có thế thôi?”
Nhan Thu Chỉ thản nhiên: "Đúng vậy.”
Thẩm Mộ Tình nghẹn một cái, ngước mắt lên nhìn người đàn ông rốt cuộc cũng đi tới vị trí giữa hàng ghế đầu rồi ngồi xuống. Từ góc độ hai người họ nhìn qua, có thể nhìn thấy góc nghiêng tuyệt đẹp của người nọ.
Cô ấy nhìn chằm chằm, rồi ghé vào bên tai Nhan Thu Chỉ nhỏ giọng nói thầm: "Hơn một năm không gặp, chồng cậu vẫn rất đẹp trai.”
Nghe vậy, ánh mắt Nhan Thu Chỉ lạnh nhạt nhìn về bên kia, cười lạnh một tiếng.
Nhưng đó là sự thật.
Chồng cô vẫn luôn rất đẹp trai, loại đẹp trai mà bất cứ lúc nào cũng đều có thể thu hút ong bướm.
Thẩm Mộ Tình nghe Nhan Thu Chỉ cười lạnh, không hiểu sao lại rùng mình.
Cô ấy liếc mắt nhìn Nhan Thu Chỉ, lại nhìn Trần Lục Nam ở bên kia, hết sức cẩn thận hỏi: "Cậu không biết chồng cậu đã về nước sao?”
Nhan Thu Chỉ tặng cho cô ấy một ánh mắt tán thưởng.
Thẩm Mộ Tình không thể tin nhìn cô, rồi lại nhìn Trần Lục Nam, đè giọng nói một câu thô tục: "Mẹ kiếp! Vậy thì chồng cậu quá là tệ.”
Nhan Thu Chỉ gật đầu phụ họa: "Cậu nói đúng.”
Vừa mắng xong, Trần Lục Nam ở bên kia hắt hơi một cái.
Vị tiền bối ở bên cạnh đang trò chuyện với anh giật mình, căng thẳng nhìn anh: "Tiểu Lục, cậu bị cảm à?”
Trần Lục Nam lắc đầu: “Không phải.”
Âm thanh của anh hơi thấp, nghe như tiếng suối trong, khiến cho người nghe rất thích.
Tiền bối cười cười, dặn dò: "Vừa về nước nên có thể vẫn chưa thích ứng được với thời tiết trong nước, trời lạnh, nhớ mặc nhiều hơn một chút.”
Trần Lục Nam gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Anh không nói nhiều lắm, vị tiền bối tán gẫu với anh cũng không để ý thái độ này của anh. Đều là người hiểu tận gốc rễ, sẽ không bởi vì chuyện này mà có thành kiến với Trần Lục Nam.
Trần Lục Nam quả thật là vừa mới tới, mới xuống máy bay không bao lâu, đã bị người biết được tin tức thông báo cần anh tới nơi này.
Người dự kiến ban đầu không phải là anh, nhưng người nọ tạm thời có việc, Trần Lục Nam nợ người ta một ân huệ, không thể không đến bổ sung vào.
Anh ngước mắt nhìn người dẫn chương trình đang trò chuyện trên sân khấu, vẻ mặt nhạt nhẽo, có chút thờ ơ.
Điện thoại di động không ngừng rung lên, Trần Lục Nam ngại ồn ào, trực tiếp tắt tiếng.
Vừa mới tắt xong, sau tai liền truyền đến tiếng trò chuyện của người lạ.
"Váy của Nhan Thu Chỉ tối nay thật đẹp."
"Đúng vậy, cô ấy cũng lên hot search rồi á, ngay phía sau Trần Lục Nam."
"Nói thật, nếu không phải hôm nay Trần Lục Nam xuất hiện, người nổi nhất trên hotsearch chính là Nhan Thu Chỉ."
"Dáng người Nhan Thu Chỉ quá tuyệt vời!"
"Chứ sao nữa, hiện tại cô ấy chính là ngôi sao nữ được mọi người muốn "ngủ" nhất, chỉ kém một chút so với ngôi sao nam hàng đầu Trần Lục Nam.”
"Không phải nghe nói gần đây có ai đó đang theo đuổi Nhan Thu Chỉ sao, cũng không biết có thể theo đuổi được hay không."
Hai người cúi đầu tán gẫu linh tinh, cũng không để ý tới việc âm thanh truyền đến bên chỗ Trần Lục Nam.
Mãi đến khi âm thanh càng lúc càng lớn, người bên cạnh nhìn Trần Lục Nam cách đó không xa một cái, mới ho nhẹ một tiếng nhắc nhở, âm thanh của hai người kia dần dần tản đi.
Trần Lục Nam cụp mắt lại, đột nhiên nghĩ đến tấm ảnh mình nhìn thấy lúc vừa mới xuống máy bay.
Mỹ nhân váy đỏ, da thịt trắng như tuyết, mắt ngọc mày ngài, hấp dẫn trái tim người khác.
Nghĩ vậy, anh khẽ cười một tiếng.
Toàn bộ thời gian diễn ra sự kiện, từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc, Nhan Thu Chỉ đều hơi mất tập trung.
Vẻ mặt cô bình thản, vẫn lạnh lùng xinh đẹp như trước kia, người không quen thuộc thì cảm thấy bình thường, còn quen thuộc một chút... Nhưng cũng nghe nói Quan Hà đã lấy mất đại ngôn mà Nhan Thu Chỉ vẫn luôn cố gắng giành lấy, tất nhiên tâm trạng lúc này của cô không tốt.
Sự kiện bước vào giai đoạn cuối, mọi người gần như cũng đã có thể rời đi.
Thẩm Mộ Tình nhìn chằm chằm vào cái người ngồi cả đêm không thay đổi tư thế, kêu lên: "Đi toilet không?”
"Không đi."
Có lẽ Thẩm Mộ Tình cũng hiểu tâm trạng của cô, thấp giọng hỏi: "Vậy thì về?”
"Ừm."
Nhan Thu Chỉ đứng dậy, còn chưa kịp đi, cô đã nhìn thấy người ngồi ở một bên khác đang đi về phía mà mọi người chú ý.
Nhan Thu Chỉ thậm chí còn tinh mắt phát hiện, Quan Hà cố ý kéo quần áo xuống, khiến cho khe ngực trập trùng lộ ra một nửa của cô ta càng lộ ra thêm.
Ngay lập tức, cô thay đổi ý định của mình.
"Khoan hẵng về."
“Hả?”
Thẩm Mộ Tình nhìn theo ánh mắt của cô, sau khi nhìn thấy động tác của Quan Hà thì không nhịn được cười.
"Cô ta không biết Trần Lục Nam luôn giữ mình trong sạch hả?"
Nhan Thu Chỉ nhếch khóe môi, hoàn toàn là biểu cảm đang xem kịch: "Ai biết được, có thể là cảm thấy hơn một năm không gặp, Trần Lục Nam đã trở thành người đói bụng ăn quàng, không phân chay mặn rồi.”