Bản tính xấu xa mãi không đổi thay dễ gây họa sát thân cho dù chạy đằng trời cái giá đắng nhận lấy là điều chắc chắn. Lấy cớ kiếm vài đồng bói mệnh thế mà Trần Tài hắn ngựa quen đường cũ một mực đâm sầm vào lồng giam cược mệnh, đường sống đương bị chặt đứt, ngại đời quá dài bức thiết muốn gọt bớt. 

Nghe tin đâu hắn thiếu nợ thế chấp sạch bách. Duy nhất còn sót cái mạng quèn, bị chủ nợ đánh đến thừa sống thiếu chết, trái tim treo trên móc dây giữa chảo dầu nóng rựt không biết sẽ đứt phựt khi nào. Ban ngày ban mặt Trần Tài lê lết van nài la ó om xòm giữa đường giữa chợ, phẩm chất còn thua cả súc vật.

 Âm thanh huyên náo chỉ chỏ, bàn tán của dân chúng vây quanh như một cú sấm đập đùng ì trời phá tan giấc nồng trong vời của vị nửa thiên tiên đang say ngất.

Phụng Thiên Thừa phe phẩy chiết quạt đan kết lá kiễu phập phồng bên tóc mai.

Đường lớn đông kịt người qua kẻ lại, Phụng Thiên Thừa ngả lưng vào thân cây điệu bộ hào hoa phóng khoáng như các thế gia. Người qua đường lướt mắt qua vài cái đánh giá tầm vài lần hít thở rồi không dấu vết rời đi. Tư thái y muốn thể hiện là một vị bán thiên an nhàn lấy việc bói toán đoán mệnh làm niềm vui. Nhãn quan thả lỏng tịnh giấc, xem âm thanh xôn xao thành tiếng hát đưa đẩy vào giấc ngủ.

''Này tiểu bói toán, ngươi ngủ hả? Có làm ăn không?''

Đột nhiên bên tai vang lên âm thanh thiếu nữ trong trẻo tựa như một cây kim chọc thủng cõi mộng vừa dệt.

Nhãn quang Phụng Thiên Thừa không chút xê dịch xem ra khó lay động, mi tâm khắc họa vết hằn song song gần như dính sát vào nhau.

Chiếc cằm cứng đờ phá tan khuôn đông, lúc này Phụng Thiên Thừa mới ngước cằm cố định nhìn vào một điểm trước mặt khiến vị khách nhân đằng trước không khỏi có cảm giác y thực sự có thể thấy rõ mình mặc dù đôi mắt bị khuất lấp sau tấm lụa dày tịt.

Phụng Thiên Thừa nhấc tà áo đi tới, tác phong thánh khiết chẳng khác nào một bậc tiên nhân lữ hành vô tình ngang qua. Một trong hai người khách thì thầm đến mức kích phát thính giác của một người mù như y.

''Không biết có tài thật không, xem bộ dạng phô bày ăn đứt mấy người trong tiên môn, giả bộ y như thật."

"Muội bớt nói cho ta."

Phụng Thiên Thừa vờ như không nghe thấy, vẫn trưng một nụ cười phơi phới: ''Chẳng hay các vị khách nhân muốn bàn về chuyện gì?''

Vị tiểu thư nọ đứng trong khoảng tầm gần đánh giá y, cảm thấy thú vị, nàng chưa từng gặp kẻ ba hoa lừa tiền có phong thái riêng biệt, từng cử chỉ, cách ăn mặc cho đến tác phong đều không hề tầm thường.

''Ta muốn bói toán, cụ thể là chuyến đi sắp tới.''

''À cần sờ xương không?'' 

Phùng Thiên Thừa mỉm cười hòa ái nói: ''Cần chứ.'' 

Tiểu thư nhìn vào ngón tay bao bọc bởi lụa của y lên tiếng hỏi: ''Ngươi sợ bẩn sao? Nên mới đeo bao tay?''

Phụng Thiên Thừa dịch chuyển ngón tay qua các đường chỉ tay của vị tiểu thư nọ, điềm nhiên nói: ''Cho đẹp thôi.''

''Ồ.''

Bùa vàng bên tai đung đưa ba cái. Trong mảng tối tăm xuất hiện một tảng sáng màu xanh, lá bùa bay giữa không trung sáng ngời treo cao, từng con chữ viết trên bùa phá kén chui ra rối thành một nùi, chỉ đỏ phân tách thắt lấy mảng sáng. 

Từng tia sáng xanh tan chảy, tạp chất trần trụi bị lột tẩy hoàn toàn. Chỉ đỏ thêu dệt mảng sáng lóa mắt thành hình quả cầu tròn, cầu xanh trở nên trong suốt hiện lên các đường vân.

Trung Kỳ Giai Hạ Minh Đẳng sao, là Tầng Tán Phong hay Lãnh Cao Sơn? Tầng Tán Phong đi, nếu đúng ta ngủ nguyên ngày, sai thì ngủ nửa ngày.

''Sao rồi?'' Tiểu Thư cảm thấy qua một lúc y vẫn không có động tĩnh, thật sự là người thường giả bộ cao thâm sao?''

Phụng Thiên Thừa rút tay lại, cầm con rùa đồng lắc vài cái, rơi ra ba hòn đá sỏi, nhắm mắt mót đại bên đường cũng có thể nhặt được.

''Bói mai rùa chẳng phải nên dùng đồng tiền sao? Ngươi giỡn mặt lừa đảo ai hả??!'' Người tiểu thư còn lại nhìn không vừa mắt lên tiếng chế giễu.

Phụng Thiên Thừa không phản ứng thái quá, dịch chuyển ba cục đá nhỏ đảo vào vòng, điềm tĩnh nói: ''Càng chân chất càng nhìn rõ bề sâu nhất.''

Tiểu thư híp mắt quan sát trận đồ, ngón tay y múa may quay cuồng di dời ba hòn sỏi, gắt gao nhìn vẫn là không hiểu có gì đặc biệt.

''Có bối được không đấy? Tốn thời gian quá.''

Phụng Thiên Thừa sắp xếp đá sỏi để vào trong mai rùa, từ tốn đáp: ''Có rồi.''

''Để ta coi ngươi diễn trò được bao lâu.''

''Chuyến đi sắp tới của tiểu thư ta đoán là một chuyến thám hiểm đi theo đoàn, cùng nhau tranh lấy bảo vật. Mệnh cách tiểu thư có sáu chi cục phân chia. Thiết, Bảo, Luân, Viên, Tạp, Cung. Mỗi hướng tồn tại từng duy niệm bổ trợ nuôi dưỡng cho nhau.''

Không ngờ trần thế thật sự có người tài, cái năng lực ở đây là khiến người khác trông cậy, giả dạng vô cùng chuyên nghiệp, vô thức khiến nhiều người tin tưởng. Giả mạo tiên gia chẳng khác gì thật, tiểu thư âm thầm tán thán trong lòng

Người tiểu thư nhỏ hơn, khó chịu nói: ''Ngươi nói cái gì ta không hiểu.''

Phụng Thiên Thừa nhoẻn miệng cười: ''Không hiểu là chuyện thường, chỉ có người cùng nghề mới hiểu.''

''Ngươi, ý ngươi chửi ta ngu ngốc.''

''Muội im cho ta.''

Phụng Thiên Thừa chậm rãi giảng giải: ''Mệnh cách mỗi người sẽ có các tòa chi cục. Người ít người nhiều, số lượng không ảnh hưởng, phân theo từng thời kỳ hướng đến tương lai, tất là chi cục sẽ không cố định mà luân phiên thay đổi hợp nhất với bản chất thời thế. Của tiểu thư có sáu chi cục là theo định hướng sắp sửa diễn ra, sản sinh thôi thúc duy trì bản thể.''

''Thiết chính là ý niệm chắc chắn kiên định làm nên ý chí từ đó mỗi con đường ngả bài thì sợi ý chí kích hoạt ứng chiến đối diện với mục tiêu. Bảo là bản năng sinh tồn là tinh thần hướng tới bản thân. Luân là là cảm xúc tác động sinh ra tiêu chí hành động không giống nhau. Tạp chuyển biến sẽ bức bản thân thử thách ý chí. Cung là vết nứt nhiều chiều theo nhiều hướng khác nhau có góc nhìn đa diện về sự việc diễn ra theo một cách khác nhau, không hoàn toàn chung một ý niệm. Chi cục hợp thành mệnh cách. Tạo thành một thể nương tựa dìu dắt lẫn nhau, duy trì sự độc lập mà vẫn có mối liên kết với nhau.''

''Thế là mệnh cách hiện tại của ta nói lên điều gì?''

''Trọng điểm điềm báo kết luận là lui bước ban đầu, suy tính đường đi nước bước về sau. Mồi nhữ dẫn dụ chủng loại sa bẫy không cẩn thận rơi vào sẽ vĩnh viễn bị giam cầm, mức tàn độc hơn là tan thành mây khói.''

Tiểu Thư thâm trầm suy tư: ''Ta hiểu rồi.'' Sau đó nàng đặc túi bạc lên bàn. Đi một khoảng thì dừng chân chừa lại câu nói:

''Tiên gia sao phải ẩn mình ở nhân gian. Nhạn Lý vô vàn kỳ thú sợ gì không có niềm vui."

Phụng Thiên Thừa nhếch miệng cười: ''Nhân gian tự tại biết bao, ta không chơi nổi, heo hút ở chốn này tránh xa thị phi, tâm thoải mái hơn.

Sau đó y bí mật truyền âm thuật đến vị tiểu thư kia: '' Là Tầng Tán Phong hay Lãnh Cao Sơn?"

Âm giọng vô hình, trịnh trọng trả lời:
''Là Tần Tán Phong.''

Vậy là có thể thư thái ngủ nguyên ngày. 

Phùng Thiên Thừa suy nghĩ nên lựa phong cảnh nào để ngày mai thả giấc đây.

---------------------------------------

Phổ Cập Các Cấp Bậc ở thế giới này:

Hạ Minh Đẳng->Trung Minh Đẳng->Thượng Minh Đẳng->Cực Minh Đẳng-> Phi Thăng

Mỗi cấp bậc phân ra nhiều nhánh nhỏ gọi là nấc thang.

1. Sơ Kỳ Giai-Trung Kì Giai-Hậu Kỳ Giai=>Hạ Minh Đẳng

2. Sơ Kỳ Giai-Trung Kì Giai- Hậu Kỳ Giai- Kết Kỳ Giai=>Trung Minh Đẳng

3. Sơ Kỳ Giai-Trung Kì Giai-Hậu Kỳ Giai-Kết Kỳ Gia-Thiên Kỳ Giai=>Thượng Minh Đẳng

4. Sơ Kỳ Giai-Trung Kì Giai-Hậu Kỳ Giai-Kết Kỳ Gia-Thiên Kỳ Giai-Tuyệt Kỳ Giai-Vô Hạn Kỳ=> Cực Minh Đẳng

5. Đồng Đạo-Thiên Kinh-Trình Giới-Vãng Kiếp=>Phi Thăng

Tác giả: Lần đầu viết thể tu tiên còn nhiều thiếu sót, đây là thế giới giả tưởng tất cả vấn đề về các mảng bói toán học thuật đều là bịa đặt, là sản phẩm tưởng tượng của trí não, không đúng quy luật về các mảng lĩnh vực đời sống. Mọi người cảm thấy khó chịu, không thích có thể rời đi xin đừng nói lời lẽ cay độc. Con tim này yếu đuối lắm không chịu nổi đâuÓ╭╮Ò

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play