Liễu rũ bóng để lại tàn ảnh ở mặt sông phẳng lặng, cành lá xum xuê phân thành nhiều nhánh phủ phục lên nền đất tạo thành bóng râm trông như một mái đình viện nhỏ. Tia nắng óng ánh len lỏi xuyên qua kẽ lá tựa kim sắc tỉ mĩ dệt nên tấm màn xanh trân quý.
Dưới tàn liễu dựa sát thân cây là một cái bàn gỗ được đóng đinh ngay ngắn. Chỉ có điều mặt bàn thì bằng phẳng nhưng chất gỗ lại xấu không thể tả. Gỗ này chỉ hợp mắt bình dân còn vào mắt quý nhân thì chỉ khiến mắt quý nhân đau đớn, hận không thể quăng luôn cái bàn.
Kế bên bàn gỗ - hại mắt quý nhân có treo một tấm bảng giấy đóng trong khung tre dựng thẳng đứng trước bàn.
Trên tấm bảng đề: Bói toán, đoán mệnh, trừ yêu diệt ma, chiêu tài, chiêu vận xua xui đuổi quỷ, quân sư bày mưu, tính kế chu toàn.
Nếu nói có bao nhiêu mê tín dị đoan thì chính cái bảng hiệu này có tất
Chữ viết đề bảng bay múa hơn cả rồng phượng, trên con chữ ''Vận'' còn được điểm tô một con rùa vàng ngậm đồng tiền. Không dừng việc bày vẻ màu mè ở đó, những chữ còn lại được tô vẽ không hơn không kém những chữ trước.
Chẳng hạn trên câu ''xua xui đuổi quỷ'' trên mặt chữ ''quỷ'' còn thực sự vẽ quỷ, mà con quỷ này không hề đáng sợ. Tóc con quỷ phủ lưa thưa trước mặt, đôi mắt vẽ hình tròn không tròng, quỷ không có mũi, lưỡi thì dài một tấc cong quẹo đủ đường, nét bút nghệch ngọm không rõ hình thù.
Trước con quỷ chính là chữ ''xua'' trên đầu con chữ còn vẽ một hài tử nhỏ xíu mặt đồ đạo sĩ cầm cây chổi quét con quỷ.
Người qua đường muốn không nhòm ngó tới chẳng thà giả mù cho rồi.
Người đáng lẽ ra được chú ý tới đồng thời là chủ gian quán thì đang tựa lưng vào góc liễu ngủ ngon lành. Lồng ngực nhấp nhô nhịp nhàng theo từng hơi thở, cứ như là y để cái bảng hiệu chưng việc làm ăn có người quan tâm chào hàng cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Mắt người nọ phủ một tầng mạng hắc sắc. Đôi mắt bị che khuất làm ngũ quan trở nên mơ hồ khó xác định rõ nguyên bản diện mạo vốn có.
Chỉ có thể thấy một mảng da thịt từ mũi xuống cằm lộ ra ngoài mịn màn tinh xảo, thuần túy trắng ngọc, khiến người đối diện không khỏi suy ngẫm y ăn gì mà da đẹp thế?
Quanh quẩn làn tóc mây là hai lá bùa nhỏ xinh đang đong đưa theo gió lủng lẳng treo trên tai người nọ. Vốn là hai lá bùa kết thành bông tai vô cùng bắt mắt.
Có thể hình dung y là một đạo sĩ kiếm cơm thông qua mấy chiêu trò miệng dẻo bắt đúng tâm ý khách nhân, đoán già đoán non hay còn được người trong nhân gian gọi bằng cái danh nửa cao quý - bán tiên.
Thế mà y phục trên người y không giống như một số người cùng nghề, chẳng phải y phục đạo sĩ xám xịt hình bát quái đầy thế cao nhân mà là một bộ y phục đen ngòm xen kẽ tua rua bông ren chẳng khác nào yêu tinh mưu tính hóa thành hình ngươi mê hoặc chúng sinh.
Thông qua tầng vải mềm mại có thể thấy dáng dấp y thanh mảnh, phong hoa tuyệt đại, đối lập với hình thái thô kệch của nhiều nam nhân mà chẳng hề yếu đuối như nữ nhân.
Chân chính hình dung sẽ nhận định dáng dấp y rất đẹp, rất nổi bật, còn nếu dùng tâm tư thưởng thức sẽ không khỏi tán thán rằng cụm từ yêu nghiệt sinh ra chỉ dành cho y.
''Này tiểu tử, có làm ăn không?'' Một đại hán nhăn mặt như tàu lá chuối khô, gõ bàn cái cốc lên giọng gọi.
''Âyzz'' Chủ nhân của gian quán vươn vai dũi mình, ngáp ngắn ngáp dài, chống cằm đừ người ra một lúc, nhiêu đó đã khiến đại hán đứng trước gian quán nghiến răng ken két:
''Ta bảo ngươi có làm ăn không? Điếc à?!''
Phụng Thiên Thừa lắc cổ vài cái kêu com cóp xong mới đứng dậy chải tóc gỡ rối, bước tới cái ghế sau bàn gỗ chưng bảng hiệu: ''Tới ngay tới ngay đây, xem bói, cầu may, không thể gấp gáp.''
Đại hán kéo ghế cho khách thong dong ngồi xuống, mi tâm nhíu chặt: ''Ngươi làm ăn vầy có ngày chết đói, mau mau đừng nói nhiều mau bói cho ta.'' Nói rồi hắn ta tự thân biết phận đưa một bàn tay đặt lên bàn.
Đôi tay tinh chế của Phụng Thiên Thừa được bao bọc bởi một dải lụa đen mỏng càng tôn thêm khung xương mỹ lệ. Y bắt lấy tay của tên khách nhân, khóe môi niềm nở: ''Ây nha, người ta không chết đói đâu đừng lo, ngược lại là ngươi, phải cần nhờ ta mới biết ngày ngươi chết đói.''
Nghe y nói vậy, mí mắt đại hán run run. Quả thật hắn mang tâm tư muốn tìm đường sống đặng không chết đói như cái người đạo sĩ không ra đạo sĩ trước mặt đây. Có lẽ bị y nói trúng tim đen, hắn vặn mình nghiêm túc, ngả giọng chân thành nói: ''Tiên sư nói đúng, phải nhờ ngài, nhờ ngài vạch đường sống cho ta.''
Chả là đại hán này tên thật là Trần Tài, năm nay ba mươi, trước hắn có gia đình, con cái, nhưng vì thói bài bạc rượu chè quá độ nên thê tử hắn dứt khoát đường ai nấy đi với hắn rồi đến con nhất quyết ôm đi luôn. Hắn vô tư chả thấy ăn năn hối hận. Về sau không ai quản càng đâm đầu vào ván cược đỏ đen, mà khổ nổi mấy ngày qua tiền khô cháy túi, đến một cắt hắn còn thua tên ăn mày.
Hôm nay hắn định luyên thuyên với chủ sòng mượn ít vốn sau đó sẽ kiếm lời gỡ gạc, trường hợp như hắn vẫn thường tái diễn, có nhiều người mượn xong có thu lời trả lại được hay không đó là chuyện may rủi có đi mà không trở lại.
Trần Tài suy đi nghĩ lại nhiều lần, đang định quyết tâm cá chết lưới rách với ván bạc đời thì gặp cái gian quán xập xệ màu mè nè đây, thôi thử tin một lần lỡ đâu đổi đời được thì sao?
Phụng Thiên Thừa từ đầu đến cuối duy trì nụ cười thân thiện: ''Vậy thì ngươi có tính trả phí bói cho bản tiên không đã mà tính đến đường kiếm cơm cho ngươi rồi? Ngươi nghĩ hay quá ha!''
Trần Tài sửng sốt, câm nín tức thì rồi ấp úng: ''À thì, thì... Tiên sư cứ bói trước đi, ngài bói ra đường đẻ ra bạc cho ta, ta có được lập tức đến tạ ơn ngài.''
Phụng Thiên Thừa nhếch miệng trông kiểu khinh miệt: ''Ồ thế à, bói cho ngươi đường sinh thêm bạc vậy không bằng tự bói cho bản thân ta kiếm lời. Ngươi nghĩ sao? Mấy đồng bạc lẻ chẳng có mà đòi mệnh quý?'' Nói xong y lãnh tĩnh đặt tay Trần Tài về chỗ cũ.
Trần Tài nghe cách y nói không giống phường lừa gạt mà có căn cơ thật, hắn gãi đầu tìm cách, hắn đúng thật là chả còn đồng nào.
''Thôi được rồi, tiên sư đợi ta chút, ta quay lại ngay, ngài đừng dọn quán đó.'' Bâng quơ buông lời, không có nửa điểm tin cậy rồi chạy vút mất.
Phụng Thiên Thừa lắc đầu cười: ''Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Muốn đổi đời, chi bằng đổi tính.''
Y ngán ngẫm chống cằm, môi mỏng khẽ mím khó chịu lẩm bẩm: ''Haizz, đúng là kiếm đường tử dễ hơn đi đại tiện, còn đường sinh thì khó hơn ăn phân.''
Vốn dĩ cái gian quán này Phụng Thiên Thừa mới mở ba ngày qua thế nhưng sinh ý rất không tốt. Hôm nay phông lông ngập đầu, gặp ngay người mở hàng phá đám, còn trộm tuyến thời gian ngủ.
Ôi đời tiên gia như y bấp bênh hơn đi chăn bò.
Phụng Thiên Thừa dựng tai lắng nghe cơn mưa tiếng khóc của tên ăn mày bên đường, lủi thủi tự nhủ: ''Ta đây còn thua một tên ăn mày, phận làm tiên phúc phận bị bào mọt là chuyện hiển nhiên, haizz cố nhịn.'' Dứt lời y quả quyết trở về bóng cây ngả lưng đánh giấc ngàn thu.
''Khí trời mát mẻ
Bản tiên thỏ thẻ
Ngủ đủ sẽ khỏe
Không gì buồn tẻ''
Phùng Thiên Thừa tuôn lời ngọc ngà, cảm thấy kì thật y có nhiều tài năng thượng thừa đâm ra chọc đến con giòi lểnh nghểnh cư ngụ trong lòng nhiều người(*).
(*): Bản tính đố kị của con người.
Y tự đắc, lẩm nhẩm:
"Đừng trách ta, có trách thì trách thượng đế, ai bảo lão ta sơ ý ban tặng thế gian một tiên kiệt(*) tinh hoa vạn năng như ta chứ."
(*): Tiên giỏi giang, kiệt xuất.
-----------------------------------------------------------
Tác giả: Truyện viết sơ sơ hồi năm trước, giờ sửa lại đọc cảm thấy ok nên đăng cho chư vị đọc.
Niệm thần chú: Never drop x 1000