“Lương tâm hả?” Lạc An Tuyết đứng lại, quay đầu lại, giễu cợt cười nhạo: "Ninh Hựu, mày bây giờ là đang cùng tao nói lương tâm sao? Vậy mày trước nên hỏi chính bản thân mày một chút, mày không bao giờ và cũng không có tư cách đến cùng tao nói chuyện lương tâm?"

Lạc An Tuyết dừng lại mặt lộ ra vẻ châm chọc: "Lạc Ninh Hựu, tao nói cho mày biết một điều nha?, ai cũng có thể nói tao không có lương tâm, nhưng riêng mày thì tuyệt đối không được. Mày nghĩ mày dựa vào cái gì? Mày nói cho tao biết mày dựa vào cái gì? Mày có phải thật sự cho rằng bản thân mày là cái gì dị thế Bạch Liên? Đừng có làm tao cảm thấy buồn cười nữa! Trong cái xã hội mang một màu đen này, mày có thực sự nghĩ rằng mày rất sạch sẽ không?”

"Đồ ăn, đồ mặc, đồ dùng, đồ chơi của mày, cái nào không phải là gia đình cung cấp cho mày? Mày nghĩ mày vào thời phản nghịch thì hối hận, cãi nhau với gia đình là chuộc tội sao? Mày nghĩ liệu có thể không?"

Lạc An Tuyết từng bước một đi lại trở về, cúi người xuống, ở bên tai Lạc Ninh Hựu nói một câu: "Tao cũng không ngại nói cho mày biết, mày cho rằng, cô cô vì sao chết sớm như vậy?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play