Lạc Hưu Du cất kĩ bức tranh đi, sau đó mở cửa ghế lái phụ ngồi vào. Sau đó lập tức phát hiện, ngay trước mặt cô, hiện ra một cành hoa hồng đỏ tươi, kiều diễm ướt át. Trình Cẩn Từ nhìn không chớp mắt về phía trước.
Khuôn mặt Lạc Hưu Du dao động, đôi môi đỏ mọng vểnh lên, gợi lên một độ cong vui vẻ.
Cô đưa tay cầm lấy hoa hồng, ngón tay nhẹ nhàng gẩy cánh hoa xuống. Màu đỏ tươi sáng, càng tôn lên ngón tay mảnh khảnh trắng như ngọc của cô.
Lạc Hưu Du nhẹ liếc mắt nhìn người nào đó, nở nụ cười thâm sâu: “Sao em không nhớ lúc đến đã nhìn thấy cái này nhỉ?”
Trình Cẩn Từ nhìn mặt không đổi sắc: “Vừa hay nhìn thấy có một cửa hàng bán hoa còn chưa đóng cửa, nên thuận tiện đi vào đi dạo một chút.”
Trình Cẩn Từ không nói dối, thuận tiện đi dạo một chút, sau đó, trùng hợp nhìn thấy hoa hồng đỏ trong cửa tiệm, đột nhiên lại nhớ tới cô, vì thế, thuận tiện mua được một đóa hoa hồng đỏ cuối cùng còn lại hôm nay của cửa hàng hoa.
“Ồ.” Lạc Hưu Du thu hồi tầm mắt, tiếp tục gẩy gẩy cánh hoa hồng.
Trình Cẩn Từ nhìn cô một cái, đáy lòng có một sự thất vọng không sao nói được. Mặc dù anh không biết sự thất vọng là vì điều gì.
Ngay khi anh cho rằng Lạc Hưu Du sẽ không có phản ứng gì nữa, cô đột nhiên nghiêng người tiến sát vào!
Mi tâm Trình Cẩn Từ giật thót.
Bọn họ ở rất gần, Trình Cẩn Từ thậm chí cảm giác được, chỉ cần Lạc Hưu Du nghiêng về phía trước hơn một chút, hoặc là, anh hơi di chuyển một chút, chóp mũi của họ sẽ kề sát bên nhau...
Cô giống như đang quan sát cái gì đó, con ngươi trong suốt như lưu ly lóe ra sự nghiêm túc.
Đột nhiên, khuôn mặt tinh xảo gợn lên một nụ cười, giống như pháo hoa mùa đông, kinh diễm mà bắt mắt.
Cành hoa hồng đỏ kia đặt ở dưới cằm Trình Cẩn Từ.
Lạc Hưu Du nhếch môi, khẽ rũ mắt... Chuyển đến càng gần.
Trình Cẩn Từ không tự chủ được mà nhẹ nhàng hô hấp.
Một giây sau, cánh môi mềm mại xẹt qua sườn mặt anh.
Cô thì thầm vào tai anh: “Cảm ơn hoa của anh, em thích lắm đấy.”
Hơi nóng uôn ra giữa môi và răng làm cho lỗ tai Trình Cẩn Từ ngứa ngáy. Nhưng anh biết rõ ràng, anh hình như một chút cũng không chán ghét loại cảm giác này, thậm chí, còn có một chút... Yêu thích?
Lạc Hưu Du sau khi làm xong một loạt động tác này, lại nhẹ nhàng ngồi trở về, không có một chút xấu hổ, giống như vừa rồi cái gì cũng không phát sinh.
Một lát sau, cô đưa mắt Trình Cẩn Từ, kỳ quái: “Không đi sao?”
Trình Cẩn Từ: ...
Anh khởi động xe, đáy lòng lại dâng lên một loại cảm giác thất bại vô cùng.
Trở lại Kim Sắc Hoa Đình, Lạc Hưu Du lấy tranh xong, phủi mông muốn đi. - đọc
Trình Cẩn Từ gọi cô lại: “Chờ một chút!”
Lạc Hưu Du khó hiểu nhìn anh.
Trầm mặc một lúc, Trình Cẩn Từ mới nghẹn ra một câu: “Em không có gì muốn nói với tôi sao?”
Lạc Hưu Du kinh ngạc: “Không có.” Không phải cô đã nói lời cảm ơn rồi sao?
Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cô bổ sung một câu: “Ừm... Nếu đã là hàng xóm, sau này có thể xuyên cửa* nhiều hơn?”
*Xuyên cửa: là đến nhà người khác ngồi nhàn nhã nói chuyện phiếm, tiếp xúc nhiều hơn.
Trình Cẩn Từ căng môi, sắc mặt lãnh đạm gật đầu.
...... Rõ ràng đã đối xử như vậy với anh...
Trình Cẩn Từ một khắc cũng không muốn ngây ngốc ở lại lâu, đang muốn lái xe về sân nhà mình. Lạc Hưu Du bỗng nhiên “A” một tiếng, sau đó dường như nhớ tới cái gì, quay đầu lại, cười khanh khách nói với anh: “Quên nói với Trình tiên sinh, Trình tiên sinh, anh thật đáng yêu.”
Trình Cẩn Từ đứng hình vài giây, sau đó đạp chân ga, lái xe vọt về nhà mình!
Cô bạn nhỏ Trình Duyệt Chi mặc bộ đồ ngủ khủng long ngáp đi ra rót nước, chỉ thấy cậu nhà mình trở về rồi.
Trình Duyệt Chi ngoan ngoãn hô một tiếng “Cậu”, sau đó lập tức phát hiện không đúng.
“Cậu ơi, có phải cậu lái xe quá nhanh không, sao mặt đỏ như vậy ạ?”
Trình Cẩn Từ:...
“Biết rõ vì sao con vẫn thấp như vậy không, quay trở về đi ngủ đi!”
Khiến Trình Duyệt Chi mới bảy tuổi tủi thân trở về phòng, còn chưa hiểu rõ ràng, nó chỉ là quan tâm cậu một chút mà thôi, sao lại còn chỉ trích người thân chứ?
App TYT & Ngọc Anh Team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT