…… Lạc Hưu Du hiếm khi nào lại sửng sốt một lát.
?
Cô đang nghĩ xem có cách nào để cướp bức tranh của mẹ mình về, bây giờ nói cho cô biết, có người muốn trả bức tranh lại cho cô?
Sở gia sao?
Cô nhớ không lầm thì cô ở bên ngoài bảy năm cũng chưa từng lộ mặt ở Ninh Hải, nhưng đi ra ngoài không có cùng họ Sở có qua lại gì, còn có thể làm cho người ta tốn tới ba mươi triệu chỉ để cô có thể nở một nụ cười? Cô đẹp đến vậy à?
“Anh chắc chắn xác định, là muốn đem bức họa tặng cho tôi?” Lạc Hưu Du không quá xác định mở miệng.
Trợ lý Trần nghiêm túc gật đầu: “Quả thật là muốn tặng cho Lạc tiểu thư a.” "Ừm …. Anh chắc chắn là không nhận lầm người chứ?"
Thật không trách cô nghĩ nhiều, dường như từ nhỏ đến lớn, loại chuyện tương tự này đều là phát sinh ở trên người của Lạc An Tuyết đi?
Cô nếu muốn một cái gì, đều phải tự mình đi cướp về.
Trợ lý Trần nâng mắt kính, không biết vì sao lại có vấn đề này: "Lạc tiểu thư quá lo lắng, nhờ người của tôi nói, chính là tặng cho cô."
Bất quá ăn ngay nói thật, hắn cũng không biết, vị kia như thế nào lại có tâm tình tới nơi này đi dạo, buổi chiều hắn còn nghe Sở tổng nhà hắn nói cùng vị này có hẹn, không nghĩ tới, vị này tới nơi này, còn muốn hắn đem bức tranh trước mặt mọi người đưa cho vị Lạc tiểu thư này.
Loại chuyện phô trương như vậy, nhìn ở khía cạnh nào thì cũng không hề giống như vị kia biết làm.
Bất quá hắn chính là người đi làm công nhận tiền lương, Sở tổng nhà bọn họ còn cùng vị này quan hệ thân thiết, mặc dù đáy lòng hoài nghi vị kia là bị cái gì trên người, nhưng hắn vẫn phải theo phân phó mà làm việc.
Có trời mới biết, vị kia thế nhưng cũng có lúc vì một cô nương mà tiêu tiền? Động một chút là mấy chục triệu đổ ra ngoài.
Mặc dù mấy chục triệu này cũng không tính là cái gì, nhưng phong cách không đúng nha!
Lạc Hưu Du không biết nội tâm sinh động bên ngoài của trợ lý Trần, nghe trợ lý Trần nói xong vẫn là ngoài ý muốn nhíu nhíu mày.
Cô cũng không có ngốc, không đến mức không đi đường tắt, vì thế liền nở nụ cười: "Đã như vậy, liền đa tạ."
Khi Lạc Hưu Du nhận lấy phần lễ vật này, Lạc An Tuyết liền xấu hổ. (Quê -_-) Nhận thấy được ánh mắt hâm mộ tò mò biến thành khác thường, thậm chí cô ta còn có thể nghe thấy mấy tiếng dè bỉu cùng những giọng nói khinh thường, Lạc An Tuyết xấu hổ muốn tìm một cái lỗ để chui vào!
Cô ta vừa rồi tự mình đa tình là Sở tổng muốn đưa bức tranh cho cô ta, thậm chí còn đang suy nghĩ, mặc dù cô ta đã nhận định Trịnh Lâm Vũ, nhưng kéo thêm chút quan hệ với Sở gia cũng không có gì là không tốt.
Kết quả!
Trợ lý Trần và Lạc Hưu Du vừa hỏi vừa đáp, quả thực giống như là một cái tát ở trên mặt cô ta! Vừa rồi mà có bao nhiêu đắc ý, hiện tại liền có bấy nhiêu xấu hổ! Không ngoại trừ Lạc An Tuyết, sắc mặt của Lạc Hoành cũng không tốt lắm.
Vẻ kinh ngạc trên mặt kia bây giờ vẫn còn sáng loáng.
Ông ta còn đang tưởng rằng Sở gia là nhìn trúng Lạc An Tuyết, thậm chí trong lòng còn thầm nghĩ có nên để cho cô con gái mà mình đã tốn nhiều tinh lực bồi dưỡng đi thử tiếp xúc với tổng giám đốc Sở hay không. - đọc
Bất quá may mắn đây mới chỉ là ý niệm chợt lóe lên trong đầu hắn, không có ai biết cả. Buổi ấu giá cứ như vậy lúng ta lúng túng mà kết thúc, nhưng mọi người trong buổi đấu giá tâm tư đều khác nhau, không ai giống ai trong giới thượng tầng Ninh Hải lại có thêm một đề tài để nói.
Lạc An Tuyết trơ mắt nhìn Lạc Hưu Du mang theo bức tranh rời đi, da mặt có hơi hơi vặn vẹo, mất rất nhiều khí lực mới khống chế được bản thân không lộ ra biểu tình thất thố! Hội đấu giá đã náo loạn thành như vậy, nhà họ Lạc không thể nào mà tránh khỏi việc phải "trấn an" giới truyền thông ở hiện trường hôm đó một chút, tránh cho cái trò khôi hài này truyền ra ngoài.
Hiện tại Lạc An Tuyết không chỉ có mỗi việc vẽ tranh, mà cô ta còn tham gia không ít các hoạt động có liên quan đến giới giải trí, bây giờ cô ta có thể xem như là một nửa người trong giới, dựa vào cái danh tiếng thiên tài tranh sơn dầu mà hút được không ít fan, trên weibo cũng có mấy trăm vạn fan.
Dưới tình huống này, Lạc An Tuyết càng phải yêu quý lông vũ.
Bên kia, Lạc Hưu Du ôm khung ảnh cao nửa mét đi đến bãi đỗ xe để ngăn chặn trợ lý Trần.
Trợ lý Trần lộ ra vẻ mặt kinh ngạc khi nghe Lạc Hưu Du hỏi: "Lạc tiểu thư là thật sự không có biết?"
Không thể nào a, đây chẳng lẽ lại là tình yêu thầm mến?
Không muốn nhìn người trong lòng chịu ủy khuất, xung quan giận dữ vì hồng nhan, lại còn muốn gạt đối phương......
Phong cách càng không đúng nha!
App TYT & Ngọc Anh Team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT