'Trịnh đại thiếu, anh thực sự cảm thấy rằng anh có tư cách ở chỗ này cùng tôi nói những thứ này sao?'
Chống lại ánh mắt lãnh đạm của Lạc Hưu Du, Trịnh Lâm Vũ vốn đang định nói chuyện giảng hòa liền khàn giọng.
Cuối cùng, hắn vẫn mở miệng: "An Tuyết rốt cuộc cũng là chị của em, em đừng làm cho cô ấy khó chịu như vậy."
“Xuỳ.” Lạc Hưu Du cảm thấy lời này của Trịnh Lâm Vũ là thật sự buồn cười đến cực điểm.
“Anh thật đúng là trước sau như một mắt mù tâm cũng mù, nửa điểm cũng không hề thay đổi.“
“A Du!” Lạc Hoành đã sớm sửa sang lại tất cả sự thất thố của mình trong nháy mắt, đứng dậy, đi nhanh tới đứng trước mặt Lạc Hưu Du: "Chị của con nói không hề sai chút nào, con rốt cuộc là đang làm cái gì vậy? Đều là người một nhà, con cứ nhất định phải để cho người khác chê cười trong nhà sao?"
Lạc Hoành một bộ dạng trưởng bối đối với vãn bối rất thất vọng, lời nói thấm thía nói: "Con cho dù muốn nháo, cũng phải băn khoăn một chút về bà ngoại con a, bà mấy năm nay thân thể vẫn không có chuyển biến tốt, con chẳng lẽ hi vọng bà nghe được tin tức con lại gây chuyện mà hao tổn tinh thần sao?"
Lạc Hưu Du nghe thế liền thu liễm tất cả vẻ mặt, lạnh lùng nhìn Lạc Hoành đang giả bộ làm một người cha tốt.
Ông ta đang cố uy hiếp cô.
Nhưng mà buồn cười chính là, uy hiếp này của ông ta đối với cô mà nói, thật đúng là hữu dụng.
Những thứ khác thì cô có thể mặc kệ cho thời gian, nhưng riêng bà ngoại thì không được.
Bà ngoại bây giờ chính là người thân duy nhất của cô. Lạc Hoành: "A Du à, từ nhỏ cha đã dạy con, làm việc gì cũng phải nghĩ rõ hậu quả, bà ngoại con lớn tuổi như vậy, dù thế nào con cũng phải suy nghĩ cho bà nhiều hơn chứ?"
Khuôn mặt Lạc Hưu Du lạnh lùng, nửa phần biểu tình cũng không có thể hiện. Lạc An Tuyết cũng kịp phản ứng, chỉ cần Lạc Hưu Du còn cố kỵ bà ngoại của mình, cái gì cũng không dám làm!
Nghĩ như vậy, Lạc An Tuyết ngay lập tức trầm tĩnh lại.
Cô ta kéo cánh tay Trịnh Lâm Vũ, ôn ôn nhu nhu nói: "A Du, chị hiểu rằng em cũng luyến tiếc di tác của dì, chị cũng là nghĩ tác phẩm của dì có nhiều người thưởng thức như vậy, thay vì để ở nhà không người thưởng thức, chẳng bằng cho người thích thưởng thức nó, nếu em tới sớm một chút, nói với chị là em rất luyến tiếc, chị khẳng định sẽ không bán đi, chỉ tiếc......"
Lạc An Tuyết khẽ cười một chút, mang theo một tia áy náy: "Em tới chậm rồi." "Tinh quang" hiện tại đã là đồ của Sở tổng. A Du, cho dù là em nhiều năm không ở Ninh Hải, cũng sẽ không thể không biết Sở gia chứ? Sở tổng là người thích vẽ tranh, em yên tâm, hắn nhất định sẽ hảo hảo cất giữ bức họa này." Lạc An Tuyết nói năng khéo hiểu lòng người, khóe mắt lại toát ra vài phần đắc ý cùng khoái ý. nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T -
Ồ.
Sở gia đó là tồn tại gì?
Có bản lĩnh, Lạc Hưu Du cô đi tìm ba Sở gia tranh đoạt lại đi? Cô ta dám không? Cô ấy có thể chứ?
Một đứa con hoang không rõ cha, ai sẽ cho cô ta mặt mũi? Đây chính là tồn tại mà ngay cả Lạc gia bọn họ cũng phải nâng niu!
Lạc Hưu Du sáng loáng chống lại ánh mắt châm chọc của Lạc An Tuyết. Cô cũng không có ngốc, đương nhiên nghe ra được hàm nghĩa trong lời nói của Lạc An Tuyết.
“Chị họ nói đúng.” Cô không tiếng động nở nụ cười, còn gật gật đầu may đồng ý, con ngươi màu nâu nhạt như một dòng suối sâu khẽ xao động.
Lạc An Tuyết nhíu mày.
Kết quả một giây sau, chỉ thấy khóe mắt Lạc Hưu Du tràn ra nước mắt. “Em tự mình hiểu lấy, đương nhiên biết mình chỉ là một đứa trẻ không cha không mẹ mà lớn lên, chỉ là, chị cũng không khỏi quá khi dễ người đi, di vật của mẹ em để lại cho em, ngay cả nói cũng không nói với em một tiếng liền lấy ra đấu giá......” Cô cụp mắt, một giọt nước mắt thỏa đáng theo quán tính mà rơi xuống. (Đang giả vờ nên dùng xưng hô chị-em) Trịnh Lâm Vũ nhìn cảnh này ngay lập tức trực tiếp ngây ngẩn cả người. Ở trong ấn tượng của hắn, tính tình Lạc Hưu Du rất mạnh mẽ, chính là đụng vào tường đến đầu rơi máu chảy cũng sẽ không kêu một tiếng đau, không thể so với tính tình mềm mại của Lạc An Tuyết, mỗi lần đều cần Lạc An Tuyết nhân nhượng.
Khi nào cô ấy có vẻ mặt này?
Lạc Hưu Du lau khóe mắt, nâng mắt lên, nửa trào phúng nửa tổn thương: "Hay là nói, ở trong lòng anh và chị, kỳ thật cho là em đã chết ở bên ngoài, cho nên có thể tùy ý xử trí đồ của em?”
Khóe mắt Lạc Hưu Du mang theo chút lệ ý, đáy lòng lại thập phần cảm thấy hối hận: Sớm biết hôm nay có chuyện như vậy, cô liền trang điểm một chút.
Trịnh Lâm Vũ đi ra chưa từng thấy qua Lạc Hưu Du như vậy, cảm thấy hoảng hốt một chút, bước ra nửa bước chân: "..... A Du …"
“Lâm Vũ ca?” Lạc An Tuyết cắn cắn môi, giữ chặt Trịnh Lâm Vũ, cũng tiến lên một bước nhỏ, lo lắng bị người nhìn ra cái gì.
Vị hôn phu của cô ta vì người phụ nữ khác mà xuất thần? Nói ra đều sẽ là chuyện cười! Lạc Hưu Du chết tiệt, cô ta rốt cuộc tiến bộ từ khi nào vậy?
Đều là nữ nhân, Lạc An Tuyết ngày thường giả nhu giả nhược, làm sao có thể không nhìn ra được giọt nước mắt này của Lạc Hưu Du có bao nhiêu hơi nước?
App TYT & Ngọc Anh Team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT