Ta không muốn làm sư tôn

Chương 3 : Vương Thành


1 năm


Hàn Minh Nguyệt và Mạc Thiên Thu lên đường đến trấn Khải Linh Chi trước khi đi Tử Diệt Minh còn nhét thêm cho y một túi vô gian, trong đó toàn đựng dược liệu quý hiếm  . Y cười nói:

-Đệ có phải con nít nữa đâu huynh cứ lo quá

Tử Diệt Minh liếc y, rồi búng một cái lên ấn đường 

-Ta cho đệ 3 tháng, sau 3 tháng nhất định phải trở về

Hàn Minh Nguyệt xoa xoa trán ấm ức vì mỗi khi tiên nhân xuống phàm giới đều du ngoạn mấy trăm năm mới trở về . Còn y chỉ được đi mỗi 3 tháng, sao mà chơi cho bõ được, liền đề xuất với hắn:

-Sư huynh,  đệ đi khoảng 3 năm rồi về được không

Tử Diệt Minh nghe vậy đen mặt nói:

-Đệ muốn ta lôi về hay tự giác về

Y thấy sư huynh giận thật rồi đành xuống nước

 -đệ... đệ biết rồi nghe theo huynh hết 

Tử Diệt Minh thấy vẻ mặt này của y còn không nhịn được muốn véo véo má . Mạc Thiên Thu bên cạnh đã kéo cánh tay y

-Sư tôn, mọi thứ chuẩn bị xong hết rồi chúng ta mau lên đường thôi

Hắn nói xong còn liếc qua mặt Tử Diệt Minh như để thông báo chủ quyền rằng y là của mình . Tử Diệt Minh trông thấy ánh mắt này thì muốn bạo phát sức mạnh tại đây ngay và luôn . Hàn Minh Nguyệt chả thèm để ý tâm trạng của sư huynh mình, vội quay lại bế Mạc Thiên Thu lên . Triệu Nguyệt Quang ra ngự kiếm bay khuất mất . Trên bầu trời gió thoảng mây trôi, không khí mát mẻ dịu lành khẽ vuốt ve gương mặt y . Tiểu hài tử ngồi trong lòng y nhìn mê đắm gương mặt đó, y quay sang nở nụ cười dịu dàng khẽ tháo chiếc mặt nạ trên gương mặt hắn xuống

-Vi sư thích nhìn con hơn

Mạc Thiên Thu không ngờ lại nhận được câu nói này.Liền vội che mặt lại

-Con không xứng để sư tôn nhìn

Hàn Minh Nguyệt cười khổ không nói gì nữa, nhưng trong lòng đang thầm nhỏ lệ

“Không , ngươi xứng, ngươi xứng để ta nhìn cả trăm lần “ 

Sở dĩ , y không ngại sến súa với Mặc Thiên Thu vì y thích hắn nhất. Đúng hơn  tên nam nhân nào đọc truyện tiên hiệp chẳng thích bá đạo , quay về vả mặt lại tất cả những kẻ đối xử tồi tệ với mình . Nhưng xuyên qua đây ,  y lại là pháo hôi phận ôm đùi nam chính đúng là THIÊN ĐẠO BẤT CÔNG . 


Đi được 2 canh giờ, sư đồ dừng chân ở Vương Thành. Nơi này là địa phận không thuộc phạm vi kiểm soát của phái Bạch Phong . Nếu ngự kiếm đi qua thì pháp trận trên trời sẽ kích hoạt khóa đi linh lực, nói đúng hơn là đang bay trơn tru thì hết nặng lượng rơi từ trên cao xuống  . Hàn Minh Nguyệt thu kiếm về bắt đầu từ đây thì đi bộ. Muốn đến trấn Khải Linh Chi thì phải đi qua thành  Vương Châu . Khi vào thành Hàn Minh Nguyệt dùng ảo dung thay đổi ngoại hình thành một vị học sĩ trẻ tuổi, vốn y phải làm vậy bởi ngoại hình mình quá nổi bật, và lại chuyện chân nhân Liên Tuyết Phong xuống núi để lộ ra giang hồ thì không biết bao nhiêu kẻ kéo đến thách đấu và hãm hại,  tất nhiên là y không muốn vướng vào đống rắc rối như vậy . Mạc Thiên Thu nhìn thấy sư tôn hắn chuyển sang hình dạng khác, tuy màu tóc có thay đổi nhưng hầu như khuôn mặt và đôi mắt xanh biếc ấy vẫn như cũ . Đặc điểm  nhận dạng của y  dù có lục tung cả tam giới cũng không có người thứ hai.Suy nghĩ một lúc, hắn lấy ra trong ngực một thứ đồ được giữ gìn cẩn thận

-Sư tôn người đeo cái này nhé

Hắn do dự chìa ra một dải băng tiêu màu trắng, chất vải có phần đơn sơ mà phàm nhân hay sử dụng, khác với loại vải thượng hạng chứa tiên khí mà y hay dùng . Mạc Thiên Thu nhận ra có chút tự ái liền rụt tay về nhưng bị y nắm lại, rồi nhận lấy chiếc băng tiêu mà hắn cho, mỉm cười trêu hắn

-Vật đính ước ư, ta sẽ trân trọng nó suốt đời

Nói rồi xoa xoa lấy đầu hắn, cả mặt hắn cúi xuống nên y không nhìn thấy biểu cảm của hắn,  nhưng chỉ mình hắn biết. Lúc này trái tim mình đang gào thét

 “dừng lại ,dừng lại, y là Hàn Minh Nguyệt đừng đập mạnh nữa   “

Hắn đè nén cảm xúc rối bời trong lòng  chạy theo y .Cả hai bước vào thành, Hàn Minh Nguyệt không dấu nổi sự thích thú với khung cảnh xung quanh, nào là tửu quán, thanh lâu , phố xá khang trang đẹp đẽ , các toà lâu đài vô cùng hoành tráng . Nhưng có điều , trong Ma Đạo Tạp Đồ miêu tả kinh đô Vương Châu đất đai cằn cối, dân chúng lầm than, đất nước loạn lạc , khác xa hoàn toàn với khung cảnh trước mắt y.  Cổng thành mở ra , tiếng trống dồn dập cùng tiếng kèn voi kêu vang khắp tứ phía, một tên biền binh ập vào  hét 

Vương Châu đại thắng  đại quân khải hoàn 

Vương Châu đại thắng , đại quân khải hoàn 

Vương Châu đại thắng , đại quân khải hoàn 

Lúc sau , binh lính người và ngựa vào thành, dẫn đầu là một vị tướng sĩ trẻ tuổi tuấn kiệt , dân chúng đứng hai bên reo hò . Hàn Minh Nguyệt hỏi một người vị công tử  đứng bên cạnh

-Vị huynh đệ này , cho ta hỏi đó là ai vậy

Hắn  đáp lời

-Đó là danh hào kiệt Lăng Thuần Nhã , nhờ có ngài dẹp loạn 4 phương mà Vương Châu 4 năm nay yên ổn thái bình .  Nước Chu xưng bá,  thâu tóm 2 nước Lê, nước Sùng, các bộ tộc Khuyển Nhung, Mông Cổ không dám tiến đánh   

Hàn Minh Nguyệt hỏi tiếp :

- Vậy nước này do ai cai trị vậy

Hắn nhìn y với đôi mắt 

“ ngươi là người trên rừng xuống à “ . 

Hàn Minh Nguyệt  liền giải thích 

-Ta là tu sĩ bế quan đã lâu , chuyện giang hồ mấy năm nay không biết nhiều 

Hắn nghe đến tu sĩ , cũng kính cẩn vài phần, từ từ giải thích cho y 

- Để ta nói cho ngươi nghe, 5 năm trước vương gia Âu Dương Hạo Hiên đã lật đổ tên vua ăn chơi trác táng Âu Dương Hùng Cường . Từng bước thôn tính các nước lân cận cùng một số quốc gia hùng cường khác , đổi niên hiệu nước Chu lấy tự Chu Hạo Hiên . 

Nghe đến đây thì y hoảng thật rồi , tiểu thuyết chưa từng khái quát lịch sự của dòng thời gian này .  Nói đúng hơn là hắn đang làm một việc vô cùng ấu trĩ không liên quan đến mình đó là “ lấp hố “ . Cái tên Trụ Vương, tác giả của tiểu thuyết não tàn  chỉ nói,  Mạc THiên Thu đến chinh phạt . Thì nơi đây đã trở nên hoang tàn đổ nát , bất ngờ gặp được nữ chính Hồ Điệp cả hai vừa gặp đã yêu nhau say đắm . Cớ sao , giờ đâu ra tòi thêm vị tướng lĩnh và hoàng thượng. 

 Mạc Thiên Thu đứng bên cạnh thấy y đăm chiêu suy nghĩ  không khỏi nghi ngờ :

“ chuyện này thì liên quan gì đến y ? Y đang dấu ta chuyện gì ư ”

Nghĩ mãi cũng không giải quyết được gì , Hàn Minh Nguyệt cảm tạ người kia rồi dẫn Mạc Thiên Thu đến quán trọ nghỉ ngơi . Nói là quán trọ nhưng nơi đây là Long Môn Khách Trạm, nổi tiếng nhất nhì Kinh Đô này , một đêm nghỉ ngơi cũng đáng giá 8 lượng vàng . Sở dĩ Hàn Minh Nguyệt chọn nơi này vì nó không chỉ tốt, mà còn tập hợp nhiều người trong giang hồ, có thể nghe được nhiều thông tin hơn về tình hình Lục Địa này .
Tiểu nhị niềm nở đón khách 

- Có bánh hồ ,gà quay, thịt vịt áp chảo, thu
quỳ  vân vân. Trù nghệ của tệ điểm nổi nhất trong vùng này, chỉ cần ngài gọi, nhất định không có gì không có.

Hàn Minh Nguyệt 

- Vậy cho ta trà thiết quan âm cùng một đĩa bánh trung thu , à nhớ đừng bỏ mè đen vào . Đệ tử ta không thích ăn

Tiểu nhị nhanh nhẹn 
- Vâng ạ , quan khách đợi chút sẽ có ngay ạ

Mặc Thiên Thu thắc mắc 

" Sao Hàn Minh Nguyệt lại biết mình thích bánh trung thu. "
Thắc mắc của hắn đối với y càng ngày càng chồng chất thêm

 Đang lúc thưởng trà ở lầu hai, một giọng nói của lão nhân phía dưới thu hút  y

-Nhắc đến nhan sắc khuynh nước khuynh thành phải kể đến một người các ngươi có biết đó là ai không ? Há chẳng phải là hoàng hậu Lưu Ly Hồ Điệp sao 

Câu nói của lão vừa thốt ra , Hàn Minh  Nguyệt suýt phun ngụm nước ra  ngoài , Mạc Thiên Thu cũng suýt nghẹn miếng bánh . Lão nhân húp miếng trà rồi chép miếng kể tiếp

-Lưu Ly Hồ Điệp hoàng hậu quả là tuyệt sắc giai nhân , không nữ tử nào sánh được vớ vẻ đẹp của nàng . Xứng bậc mẫu nghi thiên hạ 

Hàn Minh Nguyệt mặt không biến sắc nhưng lòng đã sóng to gió lớn 

“Chỉ là trùng tên thôi , không thể là bà xã của hắn được ”

Y chưa kịp định thần thì lão hủ kia nói tiếp 

-Mời các vị chiêm ngưỡng bức chân dung mà lão đã vẽ suốt 1 tuần qua 

Bức họa khổ lớn cao 5 mét được treo từ tầng 3 được kéo xuống . Hiện ra một chân dung người con gái  , ai nhìn cũng say đắm không quên . Mọi người tấm tắc khen 

- Quả là mỹ nhân hoạ quyển 

Chỉ riêng y mặt đã trắng bệch rồi , Mặc Thiên Thu nghe chuyện cũng nhíu mày . Nửa đời trước hắn và nữ nhân này là oan nghiệt , chỉ có hắn biết bộ mặt thật của cô ta. Giả nhân giả nghĩa là kẻ không ra gì . Lần này sống lại, hắn quyết lột bộ mặt thật của ả ta 

Hàn Minh Nguyệt một bên điểm lại trí nhớ , 

“Mạc Thiên Thu gặp nữ chính lúc hắn 18 tuổi , đáng lẽ nữ chính lúc này còn 10 tuổi chứ . Sao lại là hoàng hậu của Chu Quốc được, chẳng lẽ đây lại là hố tiếp sao.   ”. 

Hàn Minh Nguyệt quyết định phải nhìn thấy  hoàng hậu để chắc chắn y không nhầm lẫn . Và còn  bảo toàn thành danh bà xã của hắn 

2 con người với hai suy nghĩ trái ngược nhau đang nghĩ trăm phương ngàn kế để thâm nhập vào hoàng cung 





Một thân tiên pháp cao  thâm , xâm nhập vào Tử Cấm Thành  cũng không có gì khó , chỉ có điều hoàng cung thuê rất nhiều sát thủ , tu sĩ  nho giáo , phật giáo . Những kẻ này đều có võ công cao cường  . Với y, đánh lại chúng không phải khó nhưng lại kinh động đến  rất nhiều môn phái khác . Bỗng bên ngoài tiếng loan tin của Quan Nội Giám vang lên

-Hoàng hậu nay bị bệnh ,triều đình cần thái y giỏi nhất trên đất Chu đến cứu chữa , hoàng thượng sẽ ban thưởng 100 lượng vàng cùng chức quan chính ngự y – hàm chánh ngũ phẩm đứng đầu thái y viện .

 

 Quả là trời phù hộ , Hàn Minh Nguyệt liền chớp thời cơ tiếp cận Hồ Điệp . Y nói với Mạc Thiên Thu

-Cứu một mạng người bằng xây 7 tòa tháp , ta và con ở lại kinh đô này một thời gian tìm cách chữa bệnh cho nàng ta được không ?

Hắn kính cẩn đáp

-Vâng nghe theo người

Mạc Thiên Thu bằng mặt nhưng không bằng lòng , nhưng đây là cơ hội tốt để vạch mặt kẻ đó, tội gì không thử .

Nói là làm , Hàn Minh Nguyệt đi đến báo danh tại Thái Y Viện. Nhưng hàng người đông đúc ,  kéo dài đến Hàn Lâm Viện .  Ai ai cũng muốn thử tài và vận của mình , nếu chữa khỏi bệnh cho hoàng hậu thì dễ dàng đạt được vinh quang tột đỉnh, nhưng nếu không chữa khỏi bệnh thì tính mạng cũng khó bảo toàn. Hàn Minh Nguyệt suy tính:

-Trong thái y viện có những người giỏi nhất về y học , nhưng lại  không chữa được bệnh của hoàng hậu . Nhà Vua phải mời những người ngoài cung đến chữa bệnh chắc chuyện này cũng không đơn giản

Mạc Thiên Thu đồng ý với quan điểm này của y

- Đúng vậy , đây có thể là một căn bệnh vô phương cứu chữa. Người có thể chữa  được nó không sư tôn

 

Hắn lo cho y bởi từ trước đến nay , y chỉ tinh thông về Võ Hệ. Hàn Minh Nguyệt thấy ánh mắt lo lắng của cún nhỏ tiểu Mặc dành cho mình thì cảm động an ủi hắn

-Trước đây, Ta cũng học về Đan hệ , mấy căn bệnh đơn giản thì ta chữa được . Nhưng có một bệnh ta mãi không chữa được 

Mặc Thiên Thu tò mò hỏi :

- Có căn bệnh mà sư tôn không chữa được ư

Hàn Minh Nguyệt cười đáp

-Ba mươi thiên cung cao nhất thiên ly hận . Bốn trăm bốn mươi bệnh khổ , khổ nhất là bệnh tương tư 

Mặc Thiên thu ngỡ ngàng , hắn chưa từng tương tư . Nếu có , chỉ là ôm nỗi hận một đời rồi chết đi . Hắn trầm giọng  thật nhỏ 

 -Cuộc đời ta như một cuốn tiểu thuyết nhuốm màu u tối , trang cuối cùng cũng tan tác đến đau thương . Hàn Minh Nguyệt rốt cuộc ngươi là ai ? Là kẻ cho ta sự ấm ấp hay khiến cuộc đời ta tan nát . 

Hàn Minh Nguyệt tập trung đọc sách nên không nghe được những gì hắn nói. Chẳng mấy chốc, thì đến lượt y , Đại sứ Thái Y Viện đưa một cái cây Linh Chi Thảo đã héo cho y, bảo:

- Nếu ngươi làm cái cây sống lại thì được vào vòng tiếp theo , còn nếu không thì về nhà đi .

Vị quan lục phẩm buông lời lạnh nhạt với y , bởi chuyện này là điều không thể. Cây Linh Chi bị nhiễm quỷ khí, muốn hồi sinh nó cần có tiên khí  . Mà đại lục này, những người đạt đến cảnh giới tiên chỉ đếm trên đầu ngón tay nhất định không phải kẻ mù này . Vị quan kia khinh thường không thèm nhìn mặt y 

Hàn Minh Nguyệt cũng không tính toán, chuyên tâm làm việc của mình .  Ở cảnh giới Đại Thừa, người tu hành đã dần chuyển sang việc hiểu sâu đạo lý và quy luật phát triển của thế giới. Hay nói ngắn gọn hơn là tìm hiểu thiên địa phép tắc để có thể hiểu rõ nhân quả và chuyển xoay thiên địa. Y cầm lấy chậu cây  truyền một chút linh lực vào , cây linh chi chuyển thành màu trắng vươn thẳng dậy tỏa ra một luồng linh khí .  Quan lục phẩm không thể tin vào mắt mình , kẻ mù này lại là một đạo sĩ có thần thông kinh người . Hắn vội sai người cho gọi Thái Tông  trình lên Hoàng đế.



 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play