Cuối thu không khí quang đãng, chim nhạn bay về phương nam, một đàn chim nhạn tránh rét xếp thành hình chữ ‘nhân’ bà bay, bay qua đỉnh đầu, để lại âm thanh ‘cạp cạp’ réo rắt mà thê lương.

Lận Hà liếc mắt, cảm thấy người này tám phần là có bệnh.

Nàng không quan tâm hắn nữa, thu dọn lò sắt, tay xách giỏ trúc đi về.

Trên đường, Lận Hà tìm một chỗ đếm tiền, tổng cộng bán được ba mươi bảy cái bánh, trừ bốn mươi văn trả cho nhà họ Vương, cô chỉ kiếm được ba mươi bốn xu, cùng với một hũ tương gạch cua(1) vơi đi một phần ba, cái này cũng có nghĩa là cô chỉ có thể bán bánh gạch cua hai lần nữa thôi.

Nếu không có gạch cua vàng ruộm, những thực khách bị hấp dẫn đến trước đó sẽ chạy mấy hết, nhưng Lận Hà không chịu đầu hàng, nàng định dùng số tiền vừa kiếm được mua nguyên liệu còn thừa của gà vịt làm món kho.

Đây là món ăn mà nàng cân nhắc rất lâu mới chọn ra.

Đầu tiên, dựa theo giá cả hàng hóa bây giờ, chân cánh cùng nội tạng gia cầm đều là phần thịt rẻ nhất, bỏ ra mười mấy văn là đã mua được mấy cân rồi. Thứ hai, Lận Hà để ý, bất luận là trên bàn cơm gia đình hay trong quán ăn đều không có món ăn có vị cay.

Đối với người không cay không vui như Lận Hà mà nói, đây đúng là điều không thể nhịn được.

Ai, người cổ đại đúng là khổ quá!

Cho nên người hiền lành như nàng quyết định cứu rỗi bọn họ.

Đón gió lạnh trở lại phố đông, Lận Hà chạy vào cửa sau của Nhất Phẩm Lâu, giờ này trong tửu lâu đang có khách, tất cả mọi người cũng dần trở nên bận rộn.

Trước tiên nàng đặt bếp lò sắt và giỏ tre lại chỗ cũ… không còn cách nào, làm một nha đầu trong tiệm, trên người ngoại trừ như một cô gái bán hàng, ngoại trừ y phục trên người và mấy văn tiền giấu đi được thì những đồ khác đều là ‘tài sản công’.

Sau đó, nàng đứng trong gió lạnh một lúc, chờ chút hồng hào trên mặt biến mất cô mới chậm rãi đi ra sân trước tìm chưởng quỹ nương tử .

Cho nên xuất hiện trước mặt chưởng quỹ nương tử liền biến thành một cô gái yếu đuối không thể ra gió, sáng sớm mùa đông bày hàng khiến cho sắc mặt nàng tái nhợt, thân thể lung lay sắp ngã, có lẽ là cổ họng không thoải mái, lúc nói chuyện cũng có cảm giác buồn rầu, cái này làm cho chưởng quỹ nương tử lúc thu tiền cũng đặc biệt vui vẻ.

Lớn lên cái mặt như hồ ly, ngày đầu tới đã làm cho lão gia dán cả mắt vào, mấy lần nàng muốn đuổi người đi rồi mà đều bị lão gia cản lại, đúng là cực kỳ chướng mắt.

“Tiểu Hà à, cái bộ dáng này của ngươi thế là không được, kiếm tiền quan trọng nhưng cũng phải chú ý thân thể chứ.” chưởng quỹ nương tử nói, nhưng trong lời nói lại chỉ hận không thể khiến cho nàng sớm ‘về tây’.

Lận Hà chỉ giả vờ như nghe không hiểu, vừa ho vừa che miệng: "Bà chủ nói phải, ta cũng cảm thấy thân thể không ổn, lúc về suýt thì té xỉu, nghĩ buổi chiều có thể đi chỗ lang trung xem bệnh hay không…”

"Đi xem bệnh?!”

Chưởng quỹ nương tử không vui, Lận Hà đi rồi, trong cửa hàng không phải không đủ nhân viên sao? "Ta thấy cũng không phải bệnh nặng gì đâu, uống một bát canh gừng là được, cần gì phải tốn tiền đi xem bệnh chứ.”

Lận Hà ngượng ngùng cười cười: "Chưởng quỹ cũng nói như vậy, hắn còn bảo ta đến chỗ hắn uống … Bà chủ, nhà các ngươi đúng là người tốt, Lận Hà ta có tài đức gì mới có thể gặp được mọi người, quả thực rất cảm ơn…”

"Chờ đã." chưởng quỹ nương tử cố nặn ra một nụ cười khô khốc: "Ta đột nhiên cảm thấy vẫn là đi xem bệnh vẫn tốt hơn.”

...

Không có nhiều gian hàng thu mua gà vịt, người bình thường nuôi gà vịt trong nhà là để đẻ trứng, chỉ có tửu lâu với hậu viện nhà giàu mới muốn ăn, còn có nhà ăn Quốc tử giám, trước đó thường đặt hàng ở chỗ Lý Tam trên phố đông.

Lận Hà một đường hỏi thăm mà đến.

Lúc đến nơi, quầy giết gà của Lý Tam trống không, có vài con gà da trắng treo trên móc sắt, bên cạnh còn có một con chó bẩn thỉu chảy nước dãi thèm thuồng.

"..." Lận Hà gõ cửa: "Ai đấy?" Một lúc sau, một đàn ông say khướt từ trong nhà đi ra, chính là Lý Tam: "Làm sao vậy?"

Giọng điệu của hắn rất thiếu kiên nhẫn.

"Ở đây có bán chân gà, cánh gà, lòng gà, gan gà không? Cổ gà cũng được, cắt thành miếng thì càng tốt?”

Lý Tam sửng sốt, có chút tỉnh táo lại: "Ngươi muốn những thứ này làm gì?"

"Hữu dụng, không thể nói cụ thể, ta chỉ muốn hỏi ngươi có bán hay không."

"Bán! Tất nhiên là ta bán!" Gian hàng gà vịt của Lý Tam đã rơi vào bế tắc kể từ khi nhà ăn của Quốc tử giám xảy ra chuyện, người phụ trách của Quốc tử giám bảo hắn không cần lo lắng, nhưng Lý Tam làm sao có thể không lo cho được, trong nhà hắn vẫn còn mấy chục con gia cầm chưa xử lí hết đấy!

Mặc dù Lận Hà mua ít, nhưng phần còn dư hắn có thể bán giá rẻ cho mọi người xung quanh, không đến nỗi lỗ vốn.

Bởi vì rất cảm kích, Lý Tam thậm chí còn trực tiếp giúp làm sạch, đương nhiên Lận Hà cũng nói cho hắn, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sau này cứ cách hai ngày nàng lại đến mua một lần, làm ăn lâu dài.

Lý Tam vỗ ngực nói sẽ chuẩn bị xong hàng trước thời hạn cho nàng.

Cuối cùng, Lận Hà chỉ bỏ ra ba mươi văn đã mua được sáu cân nguyên liệu thừa.

Nguyên liệu chính đã có, tiếp theo là gia vị làm nước kho.

Muốn kho ra mùi vị ngon, quan trọng nhất là nước kho – cái này không có cách nào tiết kiệm, Lận Hà lại tốn hết năm mươi văn mua hành, gừng, hoa tiêu, bát giác, quế, hồi, lá nguyệt quế, đường phèn… May mà hiện tại đang là mùa đông, nước kho có thể sử dụng lại, rất tiện lợi.

Sau khi đi dạo phố một vòng, Lận Hà nhìn thấy một người bán kẹo hồ lô, nàng một hơi mua ba cái, lần này trong túi nàng cũng không còn xu nào. - đọc và nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T -

Hai tay áo trống rỗng, cả người lạnh lẽo, Lận Hà đáng thương cắn một cái kẹo hồ lô, hương vị lạnh như băng vừa vào miệng đã hóa thành nước đường ngọt ngào, răng rắc cắn vỡ lớp đường bên ngoài, bên trong là trái cây màu đỏ chua chua, hai mùi vị hòa quyện lại, chua chua ngọt ngọt vừa miệng.

Không có gì làm người ta thoải mái hơn đồ ngọt, Lận Hà ăn xong một xâu kẹo hồ lô lạnh, quét sạch cảm giác buồn rầu vừa rồi – sợ cái gì, có nước kho, không sợ không kiếm được tiền!

Thời gian đã đến giữa trưa, người đi trên đường ngày càng đông, Lận Hà chưa về Nhất phẩm lâu mà rẽ bảy ngoặt tám đi vào trong một con hẻm.

Con hẻm rất sâu, vị trí trước nhà bị cản trở nên không thấy ánh mặt trời, lúc Lận Hà đến, trước cửa nhà có hai đứa con nít đang chơi nhảy ô.

Nghe thấy động tĩnh, hai đứa nhỏ ngẩng đầu lên, vừa thấy chính là nàng, đứa lớn đột nhiên chạy vào nhà, vừa chạy vừa kêu: “Nương, nương, tỉ tỉ nhảy lò cò đến rồi!”

Lận Hà nghe được, trên trán không khỏi chảy xuống ba vạch mồ hôi. lần trước nhìn bọn trẻ nhàm chán nên nàng mới tiện tay dạy cho chúng chơi, không nghĩ đến lại thành biệt danh của nàng.

Là nàng đã sơ sót.

Bước vào sân, đúng lúc phụ nhân từ trong nhà đi ra: “Lận cô nương tới hả, mau vào trong nhà ngồi cho ấm.”

"Thím Lâm, quấy rầy rồi.”

Rót một chén trà nóng, trà đã pha lại nhiều lần, hương vị đã nhạt lắm rồi, Lận Hà cũng không để ý mà uống vào, lại đem kẹo hồ lô chia cho hai đứa nhóc, đổi lấy tiếng trẻ con reo hò: “Thù du(2) với con cua lần trước có còn lấy được nữa không?”

Thím Lâm lộ ra vẻ sầu khổ: “Ta hái được không ít thù du, nhưng nay trời lạnh, cua chui sâu xuống bùn rồi. Lần này cha Cẩu Đản chỉ bắt được nửa giỏ…”

Điều này cũng nằm trong dự kiến, Lận Hà gật đầu: "Vậy thì một nửa giỏ xử lý theo phương pháp trước đây, ta sẽ lấy hết, sau này không cần bắt cua nữa, thù du thì cứ hái tiếp, hái bao nhiêu ta mua bấy nhiêu.”

Thím Lâm đồng ý, thù du tục xưng là xú lạt tử, mùi vị gay mũi khó chịu, trên núi mọc một mảng lớn, tuy nàng không biết Lận nha đầu muốn cái này để làm gì, nhưng lại tin tưởng năng lực của nàng.

Chỉ là đến khi Lận Hà đưa tiền, giọng điệu của phụ nhân tuy dịu dàng nhưng vô cùng kiên định: “Ngươi đã chỉ cho cha Cẩu Đản cách làm cưa, giúp hắn mỗi ngày đi đốn củi càng thêm thoải mái,ta còn không biết nên cảm tạ ngươi thế nào đây này.”

Lận Hà cười nói: "Lúc ở Nhất phẩm lâu Vương thúc đã chăm sóc ta rất nhiều, chút chuyện vặt này không đáng nhắc đến.”

"Vậy thì ngươi cũng đừng khách khí với chúng ta"

Vì vậy Lận Hà không từ chối nữa, chuẩn bị làm xong (3)món kho thì đưa một ít đồ ăn và rượu qua bên này.

Nổi lửa đốt bếp, đem nguyên liệu thừa mua được cho vào nồi chần qua, thím Lâm đã tự giác đi ra ngoài rồi, đầu năm nay tay nghề đầu bếp cũng không thể truyền ra ngoài, tuy Lận nha đầu không thèm để ý nhưng nàng cũng không phải cái loại người lấy oán báo ơn.

Sau khi nước sôi, lần lượt cho các nguyên liệu và gia vị vào, đậy vung lại nấu trong hai khắc(~ 30 phút), Lận Hà rảnh tay liền bắt đầu xử lý cua.

Cua hấp chín tách ra, gỡ riêng thịt cua, chân cua, sau đó gom lại, phần thịt khác nhau có hương vị khác nhau, có người thích ăn gạch cua, cảm thấy nó rất ‘sa’, có người thích gặm chân cua có chút xíu thịt, chín người mười ý, chỉ có thể nói mỗi người đều có ý nghĩ riêng.

Theo thời gian trôi qua, nồi món kho nấu trên bếp cũng tỏa ra hương vị. Trong sân, Cẩu Đản và em gái Tiểu Hoa đang liếm kẹo hồ lô, ngọt đến mức sắp dính cái miệng vào rồi, từ khi Lận tỷ đến, hai huynh muội thường xuyên được ăn đủ thứ đồ ăn ngon.

Cẩu Đản hít nước mũi, nói với muội muội: “Ta thích ăn nhất là kẹo hồ lô, nếu mà ngày nào cũng được ăn thì tết không ăn thịt gà cũng được.”

Muội muội: "Kẹo hồ lô! Thích kẹo hồ lô!”

Còn đang nháo thì ngửi thấy một mùi thơm chưa từng ngửi thấy bao giờ, nó như sợi tơ chui vào lỗ mũi Cẩu Đản, làm nó ngơ ngác há miệng: “Kẹo hồ lô lại có mùi thịt…”

"Ca ca, không phải kẹo hồ lô, ở bên đó!”

Tiểu Hoa chỉ vào cửa sổ đang tỏa ra khói trắng, lớn tiếng nói.

Chờ đến khi Lận Hà cảm thấy sắp đến thời gian liền rút củi chưa cháy hết ra, quay đầu lại liền nhìn thấy hai ‘mèo mướp nhỏ’ trốn ở ngưỡng cửa phòng bếp.

Nàng ha ha cười thành tiếng, gắp ra hai cái cánh gà đưa cho chúng: “Ăn đi!”

"A oa! Cảm ơn tỷ tỷ!"

Trẻ con nhà bình thường một năm không được ăn thịt mấy lần, ngay cả chân gà cũng không chê, Cẩu đản không kịp chờ đợi mà ăn, chân gà đã được hầm mềm, ăn cả thịt lấn da, còn ra sức nhá dây gân.

Nước kho nấu từ bảy tám loại gia vị tạo nên hương thơm đậm đà, tạo thành màu đường nâu bên ngoài chân gà, Lận Hà cũng tự mình nếm thử, trong nồi món kho này nàng cho thêm thù du tạo vị cay, làm cho đầu lưỡi cay phát đau, vừa vào miệng đã điên cuồng nhảy cha cha cha, gợi lên từng nụ vị giác đang ngủ đông, miệng Lận Hà lập tức đỏ lên, giống như vừa được tô son, nhưng ánh mắt nàng lại càng ngày càng sáng!

Không sai, chính là cái hương vị này!

Mặc dù vị cay tốt nhất là quả ớt, nhưng cũng có thể thay thế bằng thù du, chỉ là có hơi hăng, không thể cho quá nhiều, nếu không sẽ bị hắt xì hơi không ngừng.

Phần da cánh gà mềm dính, xương thì giòn, người răng tốt có thể nhai luôn.

Hai con mèo mướp biến thành ba con mèo mướp, ngồi thành một hàng trong gian bếp nhỏ thưởng thức món ăn, còn Câu Đản vừa gặm chân gà vừa ồn ào: "Từ hôm nay, món ăn khoái khẩu của Cẩu Đản ta chính là chân gà!"

Chưa nói đến chuyện món kho này đã làm cho nhà họ Lâm kinh động như thấy người trời như thế nào, chạng vạng tối Lâm tiều phu chặt củi trở về vừa ăn chân gà vừa uống một bình rượu nhỏ, ngày hôm sau Lận Hà lại tiếp tục xách giỏ đi bày quán ở trước Quốc tử giám, ngoài nướng gạch cua ra thì lần này lần này còn có thêm món kho mới ra lò.

Chẳng qua là không hiểu tại sao, nàng bày quán đã lâu mà mấy học trò ngày hôm qua mua bánh nướng gạch cua mãi chưa thấy ra ngoài.

Nghe ngóng xung quanh mới biết, Quốc tử giám đã chọn được đầu bếp rồi, trùng hợp là đại thúc hôm qua cùng nhau bánh bánh nướng như nàng.

(1)Tương gạch cua: giải hoàng tương- 蟹黄酱, search gg nó ra cái này



(2)Thù du: 茱萸, ở Việt Nam mình gọi là sơn thù du, quả có vị chua, tính ôn, dùng để ôn bổ can thận, chỉ hàn, điều trị các bệnh: di tinh, tiểu tiện ra tinh dịch, kinh nguyệt không đều, thận hư, ù tai ở người cao tuổi, tiểu gắt tiểu nhiều lần trong ngày, trị chứng đau xương óc. Nguồn: https://1001caythuoc.com/cay-son-thu-du-la-gi-cach-chua-than-hu-dinh-tinh-tieu-dem-tu-son-thu-du/#Bo_phan_dung_lam_thuoc



Món kho: 卤味 - lỗ vị, theo như tui biết thì nó là mấy cái chân cánh lưỡi gà vịt linh tinh kho mềm như này nè:



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play