*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu lần sau còn tiếp tục thám hiểm, chắc chắn sẽ là di tích mà liên minh chưa khám phá hết.  

Vũ nghị trưởng từng nói, sau này liên minh sẽ còn tạo điều kiện cho thành viên đến những di tích mới được thám hiểm một phần.  



Nơi ấy ắt hẳn có điểm đặc biệt và độ nguy hiểm cao mới có thể ngăn bước chân của liên minh.  

Những ngày sau đó, Lâm Mộc dạo khắp một lượt các khu vực còn lại của Di tích Tak, nhưng không thu hoạch thêm điều gì.  



Anh chẳng hề bất ngờ trước kết quả này, dù sao bảo vật quý giá cũng bị liên minh lấy đi rồi, nào đến lượt mình nữa.  

Ngày cuối cùng, mọi người tập hợp ở địa điểm ra vào Di tích Tak.  

“Lâm Mộc, hình như cậu đứng nghiên cứu ở quảng trường rất lâu, cố chấp thật đấy, chẳng hay có phá giải được bí mật gì của thạch trụ không nhỉ?” Liễu Vô Song cười nói.  

Đương nhiên anh ta muốn nói móc Lâm Mộc.  

Dù sao đến Minh chủ còn chẳng tham ngộ được gì từ thạch trụ, Lâm Mộc lại u mê không tỉnh ngộ cắm đầu nghiên cứu ở quảng trường quá lâu.  

“Tôi phá giải được rồi!” Lâm Mộc nói nhàn tênh.  

“Gì cơ? Phá giải được ư?” Liễu Vô Song sửng sốt.  

Các thành viên trong Đoàn thám hiểm nghe vậy cũng vô cùng kinh ngạc.  

Liễu Vô Song cười lạnh: “Đến Minh chủ còn chẳng tham ngộ ra điều huyền bí, cậu lại phá giải thành công ư? Nói mà không có bằng chứng, ai tin?”   

Lâm Mộc liếc Liễu Vô Song một cái: “Anh hỏi thì tôi trả lời, không tin thì hỏi làm gì?”   

“Thế cậu nói xem bí mật trên thạch trụ là cái gì?” Liễu Vô Song nhìn Lâm Mộc đăm đăm.  

“Sao tôi phải nói cho anh? Muốn biết thì tự đi mà nghiên cứu!” Lâm Mộc không đồng tình đáp.  

“Cậu..... hừ, nói khoác chứ gì!” Liễu Vô Song đương nhiên không tin lời Lâm Mộc.  

Sài Thiệu hỏi: “Lâm Mộc, cậu phá giải được bí mật thật à? Không đùa đó chứ?”   

“Phá giải rồi, là một Bí tịch, tôi đoán là Bí tịch Thiên Giai!” Lâm Mộc nói bâng quơ.  

Đây chẳng phải bí mật gì, sau này khi anh thi triển chiêu thức chắc chắn ai cũng nhìn ra được sự cường đại của Hủy Diệt Thủ.  

“Ồ, chúc mừng cậu, đây là cơ duyên của cậu!” Sài Thiệu nói.  

Tuy nửa tin nửa ngờ, Sài Thiệu cũng không thể nghiệm chứng tính chân thực trong lời nói của Lâm Mộc.  

Dù sao Minh chủ, Phó Minh chủ và tất cả Nghị Trưởng khi trước đều bó tay trước bí mật của thạch trụ.  

Muốn phá giải được bí mật, người đó chắc chắn phải vô

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play