*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dứt lời, Lâm Mộc dẫn theo Phàm Thiệu rời khỏi phòng nghị sự.
Lâm Mộc hiểu rõ, phía sau còn có rất nhiều việc phải làm mới có thể đem lại kết quả tốt nhất.
Ví dụ như nắm được danh sách thành viên Quang Minh Hội rồi từ đó lợi dụng những tin tình báo và dữ liệu này để dẹp bỏ bão dư luận.
Chẳng qua những việc này đều không cần Lâm Mộc phải lo lắng, công việc của anh đã được hoàn thành, những chuyện tiếp theo cứ để Liên minh lo liệu là được.
Hai người ra ngoài.
“Thanh tra Lâm, rất cảm ơn cậu, công dìu dắt của cậu Phàm Thiệu tôi suốt đời không dám quên.” Phàm Thiệu cúi người cảm ơn Lâm Mộc.
Tuy rằng tiền thưởng của Phàm Thiệu chỉ có 50000 Liên minh tệ, so với số tiền thưởng 200000 Liên minh tệ của Lâm Mộc thì chênh lệch không nhỏ, thế nhưng dù sao thì cấp bậc của ông ta cũng thấp hơn Lâm Mộc khá nhiều.
Lấy cấp bậc của ông ta mà nói, năm mươi nghìn Liên minh tệ tiền thưởng đã rất là khoa trương rồi, ông ta cũng không dám cầu có thể nhận được só tiền thưởng nhiều như Lâm Mộc.
Huống chi ông ta còn có thể gia nhập danh sách của Tổng bộ Liên minh, điều này là điều không thể nào dùng tiền để đong đếm được.
Chuyện này có thể giúp cho ông ta mở ra cánh cửa mới, khiến cho sự phát triển về sau của ông ta bước vào một tầng trời mới, đây mới chính là ddieeeuf qquan trọng nhất.
“Phàm đạo hữu quá lời rồi, đây là thứ ông xứng đánh nhận được, nhờ có manh mối của ông mới có thể khiến cho tôi xác định được thân phận của Khâu Anh, mới có thể khiến bà ta khai báo tất cả.” Lâm Mộc mỉm cười nói.
Anh tiếp tục: “Nếu đã tới Tổng bộ Liên minh, vậy thì hãy tiếp tục cố gắng, nếu trong Tổng bộ Liên minh có chỗ nào không hiểu hoặc là gặp phải phiền toái gì, ông có thể liên hệ với tôi.”
“Được, được, vậy tôi cảm ơn Thanh tra Lâm.” Phàm Thiệu mừng rỡ, cảm ơn rối rít.
Đối với Phàm Thiệu mà nói, ông ta chẳng có chút căn cơ nào ở Tổng bộ Liên minh cả, hiện giờ nhận được sự hứa hẹn của Lâm Mộc, vậy thì ông ta sẽ không cần phải lo lắng việc sẽ bị bắt nạt nữa.
“Đi thôi, tôi dẫn ông đến ban hậu cần của Tổng bộ để báo danh.”
Lâm Mộc nói xong liền dẫn Phàm Thiệu đi về phía ban hậu cần của Tổng bộ Liên minh.
Sau khi Phàm Thiệu làm xong thủ tục, Lâm Mộc tạm biệt ông ta, quay về nơi ở hiện tại của mình trong Liên minh.
Vừa trở về Lâm Mộc đã nhận được số tiền thưởng hai trăm nghìn Liên minh tệ.
Số sư của Lâm Mộc cũng theo đó biến thành hơn một triệu không trăm bốn mươi bảy ngàn Liên minh tệ.
“Có thể đổi Bồi Nguyên Đan rồi.”
Nhìn số dư, ánh mắt của Lâm Mộc trở nên nóng cháy, trái tim đập thình thịch.
Đối với thanh tra có cấp bậc Linh Phách Cảnh đỉnh
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT