Cùng lúc đó, một luồng nội lực cường đại tuôn trào từ người Chưởng môn Tuyết Sơn Phái rồi khuếch tán tới Lâm Mộc.
Tuy Tuyết Sơn Phái đã sớm đoán được điểm này, nhưng lúc này Lâm Mộc chính miệng thừa nhận hai vị Trưởng lão đã mất mạng, Chưởng môn Tuyết Sơn Phái vẫn tức giận không thôi.
Đây là tổn thất vô cùng lớn của Tuyết Sơn Phái!
Lâm Mộc lập tức cảm nhận được khí tức nội lực cường đại của Linh Phách Cảnh bao trùm cả người anh. Rõ ràng Chưởng môn Tuyết Sơn Phái đang gây áp lực và thị uy với Lâm Mộc để dọa nạt anh.
Lâm Mộc vẫn đứng thẳng tắp.
“Nực cười! Đúng là quá sức nực cười! Tuyết Sơn Phái ông chủ động tới giết tôi, sao lại nói tôi to gan lớn mật? Lẽ nào tôi phải ngoan ngoãn đưa cổ ra cho Tuyết Sơn Phái các ông cắt đứt hay sao?”
Lâm Mộc tiếp tục cất giọng âm vang: “Mấy Trưởng lão kia sức không bằng người nên bị tiêu diệt, chỉ có thể trách họ vô dụng mà thôi!”
Chưởng môn Tuyết Sơn Phái nói lời bá đạo: “Cậu chỉ là một tu sĩ vô danh tiểu tốt. Tuyết Sơn Phái tôi muốn giết cậu, cậu lại dám phản kháng, rõ là cả gan làm loạn mà! ”
“Còn nữa, Nhị trưởng lão Tuyết Sơn Phái tôi là Linh Ý Cảnh đỉnh phong! Dựa vào bản lĩnh của cậu hoàn toàn không thể giết chết ông ấy, tôi thấy cậu có đồng bọn giúp sức rồi, đúng không? Tốt nhất cậu hãy một năm một mười giải thích rõ ràng cho tôi, tránh phải chịu thương tích đầy mình!”
Lâm Mộc cười lạnh: “Xin lỗi nhé, hôm nay tôi đến để đòi người, không có ý định giải thích điều gì với ông hết!”
Đại trưởng lão đứng cạnh cười to: “Đòi người? Ha ha, cậu vẫn tưởng rằng mình có thể sống sót trở ra mà đem Thẩm Tịch Dương theo đấy hả? Lẽ nào cậu không hay mình đã sa vào đầm rồng hang hổ, chỉ còn con đường chết hay sao?”
Lâm Mộc vừa toan lên tiếng, Sư huynh đứng bên đã giữ vai anh.
Sau đó Sư huynh bước lên trước, nói: “Tuyết Sơn Phái các ông cũng to gan nhỉ, dám chạy đến đô thị bắt một cô gái vô tội về làm con tin, đây là tác phong hành sự của môn phái ẩn dật số một Giang Nam sao?”
Đại trưởng lão Tuyết Sơn Phái đứng dậy mắng: “Cậu là ai? Đứng trong điện của Tuyết Sơn Phái, chưa có sự cho phép của Chưởng môn tôi, đến lượt cậu lên tiếng sao?”
“Xin tự giới thiệu, tôi là Thẩm Trạch Thiên – Thanh tra viên Liên minh Tu Hành Giả.” Thẩm Trạch Thiên đưa ra một tấm lệnh bài.
Chưởng môn và Đại trưởng lão Tuyết Sơn Phái trông thấy lệnh bài thì mặt bỗng biến sắc.
“Thanh tra Thẩm... sao.. sao anh lại tới Tuyết Sơn Phái chúng tôi.” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái nói giọng mất tự nhiên.
“Tôi nghe nói Tuyết Sơn Phái ông bắt một cô gái vô tội không phải tu sĩ, cho nên tới để điều tra việc này, hồi nãy hai ông cũng đã thừa nhận chuyện này rồi nhỉ?” Thẩm Trạch Thiên vừa nói vừa thu lại lệnh bài.
“Cái này... cái này.” Trán Chưởng môn và Đại trưởng lão Tuyết Sơn Phái đã đổ mồ hôi lạnh.
Đây vốn chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng nếu một Thanh tra viên muốn truy cứu đến cùng thì rõ là rắc rối rồi. Dù sao Tuyết Sơn Phái cũng vi phạm quy định của Liên minh Tu Hành Giả.