Trong phòng bếp.
Khâu Anh rót xong nước thì nhanh chóng đổ nửa gói bột vào trong.
Bột trắng hòa tan trong nước rồi trở thành hỗn hợp không màu không mùi.
Khâu Anh cất nửa gói thuốc đi, trên mặt lại nở nụ cười, cầm ly nước ra phòng khách.
“Lâm Mộc, nước vừa đủ ấm.” Khâu Anh vừa nói vừa đưa ly nước cho Lâm Mộc.
“Cảm ơn Dì Khâu, con người cháu rất tùy ý, khát sẽ tự tìm đồ uống, Dì Khâu không cần lo lắng cho cháu.” Lâm Mộc nói rồi đặt ly lên bàn.
Khâu Anh thấy Lâm Mộc chưa uống, trong lòng bỗng căng thẳng.
Nhưng ngoài mặt bà ta vẫn tươi cười , nói: “Lâm Mộc, sao lại không uống nước, mỗi ngày cần tiêu thụ khoảng 2.200 ml nước đấy.
Bây giờ là mùa hè, lượng nước cần bổ sung thậm chí lên tới 3.000 ml mỗi ngày mới đủ nhu cầu.”
"Nếu lâu ngày không bổ sung đủ nước, cơ thể mất nước, tinh thần sẽ suy nhược, da dẻ xấu đi, chức năng giải độc của cơ thể kém đi, thậm chí có thể mắc một số bệnh.
Dì tìm hiểu khá nhiều về dưỡng sinh nên hiểu rõ những kiến thức này.
"
“Giới trẻ các cháu thường không thích uống nước lọc, đây là thói quen không lành mạnh, Dì Khâu uốn nắn cho các cháu, nào mau uống nước đi.”
Lâm Mộc cười nói: “Dì Khâu, những kiến thức dì nói có thể chính xác với người bình thường, nhưng tình trạng cơ thể của cháu có điểm khác biệt.”
Quả thực Lâm Mộc không thấy khát.
Hai người đang trò chuyện thì Trần Uyển Nhi đi từ trên lầu xuống.
“Hai người đang nói gì vậy, con ngồi trên lầu cũng nghe thấy giọng mẹ và Lâm Mộc đó.” Trần Uyển Nhi nói rồi bước tới cạnh hai người kia.
“Nước của ai đây? Còn đầy như vậy chắc chưa ai uống nhỉ? Vừa hay con đang khát, con uống trước nha.” Trần Uyển Nhi đưa tay ra toan nâng ly nước.
Khâu Anh lập tức thay đổi sắc mặt, chộp vội lấy cổ tay Trần Uyển Nhi.
“Uyển Nhi, không có phép tắc gì cả!”
“Đây là ly nước mẹ rót cho Lâm Mộc, con khát thì tự đi lấy nước, sao có thể cướp ly nước của khách được?” Khâu Anh nghiêm khắc nói.
“Anh ấy đâu phải người ngoài, có gì không được.” Trần Uyển Nhi không sao hiểu được Khâu Anh vì lý do gì lại sa sầm mặt, thậm chí cô nàng còn thấy hơi ấm ức.
Chỉ một ly nước mà mẹ cô nàng bỗng nhiên nghiêm túc giáo huấn như vậy.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app .
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là .vip.
Vui lòng đọc tại app để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lâm Mộc cuống quýt nói: “Dì Khâu, cháu cũng không khát, Uyển Nhi muốn uống cứ để cô ấy uống, cháu thấy chẳng hề gì, dù sao cháu và Uyển Nhi cũng là người quen, không cần khách sáo như vậy đâu.”
Khâu Anh nghiêm túc nói: “Không được cướp ly nước của người khác, đây là lễ nghi cơ bản, nhà họ Khâu là gia tộc lớn nhiều phép tắc, Uyển Nhi đã đến nơi này sống thì phải hiểu lễ nghi và phép tắc.”
“Con ở Kim Châu được ông nội con yêu chiều, chắc chắn chuyện gì cũng chiều theo tính cách con, nếu con đã theo mẹ tới Thành phố Thân Giang, đương nhiên mẹ phải dạy con phép tắc để con biết đường đi nước bước chứ.”
“Ừm.” Trần Uyển Nhi chỉ đành đồng ý.
Khâu Anh quay người ra lệnh: “Quản gia, lấy cho con gái tôi ly nước.”
“Vâng.” Quản gia nhanh chóng vào bếp.
Chốc lát, quản gia quay lại đưa cho Trần Uyển Nhi ly nước.
Trần Uyển Nhi nhận rồi uống.
“Cứ đến cuối tuần nhà họ Khâu lại có buổi họp gia đình, mẹ đưa con và Lâm Mộc tới gặp các vị trưởng bối của nhà họ Khâu nhé.”
“Không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi.”
Khâu Anh nói rồi đưa Lâm Mộc và Trần Uyển Nhi ra khỏi nhà, ba người ngồi vào chiếc xe thương vụ Mercedes-Benz.