ở một nơi khác.

Khâu Anh rời khỏi biệt thự xong, bèn lái xe đến một tòa nhà cổ ở Thân Giang.

Cả tòa nhà chỉ có một thang máy duy nhất, và phải có vân tay để mở.

Khâu Anh ấn ngón tay vào khóa vân tay, thang máy mở ra.



Khâu Anh đi lên lầu năm bằng thang máy, sau đó bước vào một văn phòng.

Một người đàn ông trung niên đang ngồi trong căn phòng.

“Đạo Sư.” Khâu Anh hành lễ với ông ta.

“Mọi chuyện thế nào rồi?” Người đàn ông trung niên ngẩng đầu hỏi.

“Người đã đến Thành phố Thân Giang.” Khâu Anh nói.

“Tốt lắm, đây là thuốc độc cấp A của Quang Minh Hội, dù kẻ này là Tu hành Giả với tu vi cao thâm đi chăng nữa, chỉ cần dùng nửa gói thuốc độc đã có thể dễ dàng giết chết kẻ này.”

“Bà cầm thuốc độc, đợi thời cơ thích hợp lập tức hành động, loại thuốc độc này không mùi không vị, sau khi uống phải khoảng mười tiếng sau mới phát tác, bà cứ hạ độc vào đồ uống hoặc thức ăn của kẻ này là được.” Người đàn ông trung niên vừa nói vừa đưa gói thuốc độc cho Khâu Anh.

“Rõ.” Khâu Anh nhận gói thuốc độc.

“Đợi hoàn thành xong nhiệm vụ lần này, Quang Minh Hội sẽ tiếp tục giúp bà kiểm soát toàn bộ nhà họ Khâu, cấp bậc của bà trong Quang Minh Hội cũng được nâng lên.” Người đàn ông trung niên nói.

“Tôi hiểu.” Gương mặt Khâu Anh thoáng hiện nét mong chờ.

Khâu Anh thân là phận nữ nhi trong gia tộc lớn, có thể lăn lộn lên đến tầng lớp cấp cao trong nhà họ Khâu, trở thành CEO của Tập đoàn Khâu Hàng, quản lý việc làm ăn kinh doanh của nhà họ Khâu, ngoài năng lực tự thân của bà ta, nguyên nhân lớn nhất chính nhờ có sự giúp sức của Quang Minh Hội!

Sẩm tối.

Thành phố Thân Giang, trong biệt thự nhìn ra sông.

Khâu Anh lái xe tới biệt thự.

“Lâm Mộc, con gái dì đâu rồi.” Khâu Anh vừa bước vào phòng khách, không thấy bóng dáng Trần Uyển Nhi đâu.

“Uyển Nhi đi đường mỏi mệt nên đang ngủ trên lầu ạ.” Lâm Mộc đáp.

“Dì lên lầu gọi con bé, lát nữa dì sẽ dẫn con và Uyển Nhi đến nhà họ Khâu dùng cơm tối, sau đó giới thiệu hai đứa cho nhà họ Khâu luôn.” Khâu Anh nói.

Dứt lời, Khâu Anh đi lên lầu.

Chừng hai phút sau, Khâu Anh đi xuống phòng khách.

“Uyển Nhi còn đang sửa soạn đồ, chúng ta chờ con bé vài phút nha.” Khâu Anh vừa nói vừa ngồi xuống đối diện với Lâm Mộc.

“Không sao.” Lâm Mộc mỉm cười đáp.

“Lâm Mộc, vừa đưa hai đứa tới Thân Giang mà dì đã vội vàng lo công chuyện khác, không tiếp đãi hai đứa cho tử tế, trưởng bối là dì đây quả không làm tròn trách nhiệm mà.



Khâu Anh đứng dậy, nói: “Dì đi rót cho cháu ly nước nha.”

Lâm Mộc lập tức khoát tay: “Không cần đâu Dì Khâu, dì là trưởng bối, cháu muốn uống nước thì tự rót được, sao có thể phiền dì được.”

Khâu Anh mỉm cười: “Dù sao cháu cũng không quen đường thuộc lối trong biệt thự này, có khi còn không tìm được nơi để cốc, ngồi chờ Uyển Nhi cũng chẳng biết làm gì, dì là chủ nhà cháu là khách, rót nước mời cháu là việc nên làm mà.”

“Cốc để trong bếp, dì vào lấy, cháu chờ chút nhé.” Khâu Anh nói xong bèn đi về phía phòng bếp.

“Không cần phiền vậy đâu Dì Khâu.” Lâm Mộc nói với theo bóng lưng Khâu Anh.

“Không sao, cháu đừng khách sáo với Dì Khâu.” Khâu Anh đáp.

Lâm Mộc cũng không tiện nói gì thêm, nhưng anh thật sự cảm thấy không quen với thái độ nhiệt tình niềm nở của bà ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play