Xong xuôi, Lâm Mộc cầm danh sách dược liệu cần thu thập rời khỏi Đạo quán Ngọa Long, lái xe chạy thẳng về Ninh Đô.
Lâm Mộc dự tính thu thập nguyên liệu ở Ninh Đô, dù sao nơi này cũng là kinh đô của Giang Nam, ở Kim Châu e rằng khó lòng thu thập đầy đủ.
Khi đến Ninh Đô đã hơn chín giờ đêm, Lâm Mộc dứt khoát gọi điện cho Mai Tổng.
“Mai Tổng, ông sống ở đâu? Tôi có việc muốn đến gặp ông." Cuộc gọi vừa kết nối, Lâm Mộc lập tức hỏi.
Lâm Mộc dự tính giao cho Mai Tổng thu thập tất cả nguyên liệu cần thiết.
Mai Tổng báo địa chỉ xong, Lâm Mộc chạy thẳng đến đó.
Khi Lâm Mộc lái xe đến cổng biệt thự của Mai Tổng, ông ta đã đợi sẵn ở cửa.
“Lâm cao nhân, thật vinh hạnh vì anh có thể đích thân đến thăm nhà tôi, mau vào trong nhà!” Lâm Mộc vừa xuống xe, Mai Tổng đã niềm nở nghênh đón.
“Mai Tổng, mấy ngày nay ông thôn tính gần hết sản nghiệp của nhà họ Tôn rồi nhỉ?” Lâm Mộc vừa đi vào nhà vừa hỏi.
“Cũng gần ổn rồi, Lâm cao nhân cứ yên tâm.” Mai Tổng cười cung kính.
Vào đến phòng khách, Mai Tổng cuống quýt mời Lâm Mộc ngồi, sau đó lệnh cho người giúp việc dâng trà.
“Mai Tổng, lần này tôi đến chỉ có một việc duy nhất, ông giúp tôi thu thập tất cả nguyên liệu trong đơn thuốc này nhé.” Lâm Mộc đưa đơn thuốc cho Mai Tổng.
“Đơn thuốc? Được được, chuyện này cứ giao cho tôi.” Mai Tổng nói.
“Mấy ngày tới tôi ở Ninh Đô chờ tin của ông, một khi thu thập đủ thì lập tức liên lạc với tôi.” Lâm Mộc dặn dò.
“Được Lâm cao nhân.” Mai Tổng sảng khoái đồng ý.
“Tôi đi trước đây, chờ tin tốt của ông.” Lâm Mộc đứng dậy.
“Lâm cao nhân, trà còn chưa dâng lên, hay là anh chờ dùng trà đã.
Nếu anh không có nơi để ở tại Ninh Đô, chỉ cần anh không chê thì có thể ở lại hàn xá này.” Mai Tổng nói.
“Không cần đâu, Mai Tổng cũng không cần tiễn khách, việc tôi giao ông cứ làm ổn thỏa là được.” Lâm Mộc nói xong thì rời khỏi biệt thự.
“Cung tiễn Lâm cao nhân.” Mai Tổng đứng phía sau cung kính tiễn Lâm Mộc rời đi.
...!
Núi tuyết Tịch Lĩnh.
Trong điện Tuyết Sơn Phái.
Chưởng môn Tuyết Sơn Phái đang tiếp cuộc gọi của ông cụ Tôn.
“Chưởng môn, đã lâu vậy rồi, không biết Tuyết Sơn Phái đã diệt được Lâm Mộc hay chưa?” Điện thoại truyền tới giọng nói của ông cụ Tôn.
Thời gian này ông cụ Tôn luôn chờ cuộc gọi của Tuyết Sơn Phái, trước đó ông ta cũng gọi điện hỏi tình hình rồi.
Trong mắt ông cụ Tôn, Tuyết Sơn Phái xử lý một Lâm Mộc cỏn con chắc hẳn vô cùng dễ dàng.
“Ông giục cái gì, có tin tức gì tôi đương nhiên sẽ báo cho ông!” Mặt Chưởng môn lộ vẻ không vui.
Chỉ vì đồng ý giúp ông cụ Tôn mà Tuyết Sơn Phái của ông ta gặp không ít phiền phức.
Ban đầu Chưởng môn Tuyết Sơn Phái nhận lời vì cho là Tuyết Sơn Phái dễ dàng tiêu diệt Lâm Mộc.
“Cứ chờ tin tức của tôi là được!” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái quăng lại một câu rồi dứt khoát cúp điện thoại.