“A… Phổ?”

Mĩ Linh ngây người, người cô gọi tên không hề nhìn cô mà chỉ đưa tay lên rồi lắc nhẹ.

Một cơn gió thổi qua, ngay cả một người đàn ông có vóc dáng của Đại Cát cũng cảm thấy như mình sắp bay lên trời. Mặc dù lúc này vẫn đang đứng trên mặt đất, nhưng gã luôn có cảm giác ngọn gió này muốn thổi bay đầu gã ra khỏi cổ.

… Một cơn gió khủng khiếp.

Cơn gió ở những nơi khác không giống nhau, rõ ràng cơn gió này có ý thức riêng và có thái độ khác nhau đối với những người khác nhau. Có người nó sẽ thổi đến chết, có người thì tiêu chuẩn kép được tha, đừng nói là thổi, thậm chí còn chả có một cơn gió nào.

Điều này dẫn đến việc các đường nét trên khuôn mặt của người khác gần như biến thành tranh Picasso, xung quanh trang viên có hai nơi bình lặng.

Một là Mĩ Linh, một là Từ Tử Nguyên.

Sau khi phát hiện ra điều này, mọi người lập tức tiến lại gần hai người họ, đội ngũ đã phân tán, ai đứng gần người nào thì chạy đến chỗ người đấy. Vất vả lắm mới lết cái thân vào khu vực an toàn bên cạnh Từ Tử Nguyên, Du Luân vẫn còn sợ hãi nắm lấy tay Nhan Hành Thạc, cậu nhổ cát trong miệng ra, dừng một lúc mới hỏi Từ Tử Nguyên, “Sao anh không bị gì hết vậy?”

Từ Tử Nguyên cũng bối rối, “Tôi cũng không biết nữa.”

Tóc Kim Vãn rối bù, cô giũ quần áo của mình, rũ tất cả những thứ bẩn xuống rồi mới nhìn Từ Tử Nguyên, suy nghĩ một hồi, cô nói: “Anh sang bên trái một bước thử xem.”

Sau khi hiểu ý cô, Từ Tử Nguyên làm theo, Miêu Thắng đứng ngoài cùng bên trái, ngay lập tức bị thổi té ngã, nếu không có Nhan Hành Thạc kéo lại thì cô nhóc đã đi theo chiều gió rồi.

Tuy rằng gió lớn, nhưng mục tiêu tấn công chính chỉ có Công tước, bởi vậy những người còn lại chỉ cần hành động nhanh thì sẽ không xảy ra sự cố lớn. Nhìn thấy các đồng đội của mình đều an toàn, Từ Tử Nguyên cuối cùng cũng yên lòng và có thể trả lời câu hỏi của những người khác.

“… Tôi thực sự không biết, nhưng tôi có nói chuyện với người tên A Phổ đó lúc đang ở trên núi. Đây là lý do anh ta tha cho tôi à?”

Mọi người nghĩ thầm, 80% là vậy.

A Phổ tầm thường bỗng nhiên tỏa sáng rực rỡ, ngoài ngạc nhiên ra thì mọi người cũng có chút hồi hộp, bởi vì cánh cửa này có quá nhiều bí mật, không ai trong số họ biết liệu A Phổ có vẻ như đang cứu họ lúc này, có quay xe vào giây tiếp theo không.

Khi mọi người đang suy nghĩ, Triệu Tòng Huy rốt cuộc không thể nhịn được nữa.

Cậu ta lên án: “Tôi cũng nói chuyện phiếm với A Phổ mà! Tôi còn là người cứu anh ta xuống núi á! Cả chặng đường, tôi vẫn luôn nói chuyện với anh ta, không hề dừng lại! Vậy sao anh ta không tạo một vòng an toàn cho tôi?!”

Mọi người nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Miêu Thắng Nam vỗ vai cậu ta: “Có lẽ… Đây chính là nguyên nhân?”

Triệu Tòng Huy: “……”

*

Vũ khí của Saleos được giấu trong mạch máu, máu của gã có độc, hơn nữa uy lực còn rất mạnh mẽ. Nếu gã rót máu mình vào đất, vậy cả thành phố sẽ khô héo, sinh mệnh điêu tàn, linh hồn tiêu biến, và rồi trở thành một thành phố chết không bao giờ có thể phục hồi được.

Đây là “chiêu” mà Mauleon đã nói, nhưng nếu ngăn Saleos tiếp xúc với mặt đất, rồi đẩy hết máu về phía gã thì gã sẽ không thể làm gì nữa.

Sắc mặt Saleos rất âm u, gã nhìn A Phổ mà mình vẫn luôn ngó lơ, lạnh lùng hỏi: “Ngươi là thợ săn ác ma?”

Nếu không, làm sao hắn ta có thể biết rõ tử huyệt của gã ở đâu được.

A Phổ nhếch miệng cười, thanh niên nổi tiếng giản dị mà mọi người biết đã hoàn toàn biến mất, hiện giờ anh ta trông vừa ngông cuồng vừa đáng sợ.

“Cẩn thận lời nói của ngươi, thợ săn ác ma là gì chứ, ta là ác ma Tử thần.”

Giọng của A Phổ không quá to cũng không quá nhỏ, đủ để lọt vào tai tất cả mọi người có mặt. Những người khác trốn bên cạnh Từ Tử Nguyên đều không có phản ứng gì, chỉ mình Kim Vãn là hơi nhướng mày.

Miêu Thắng Nam nhìn thấy liền hỏi: “Sao vậy ạ?”

Kim Vãn rũ mắt, dùng tay phải di chuyển chiếc nhẫn trên tay trái, nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi nói: “Nhiệm vụ của chúng tôi hoàn thành rồi.”

Mọi người đều sửng sốt.

Bọn họ vốn tưởng bí mật cuối cùng nằm trên người quản gia, thế nên Đại Cát mới liên tục quấy rầy đối phương. Nhưng đâu ngờ nó lại ở chỗ A Phổ, quả nhiên nhiệm vụ giữa ba đội là bổ sung cho nhau, để tìm ra bí mật thì phải phán đoán xem ai là người tốt, ai là kẻ xấu. Gặp người tốt thì phải giúp họ cứu người, cái này liên kết với cái kia, thiếu một thứ cũng không được. Nếu bọn họ không hợp tác với Khăn Quàng Đỏ, thì e là bây giờ vẫn đang loay hoay không biết đường nào mà lần rồi.

Vẻ mặt của Kim Vãn quá mức bình tĩnh, mọi người trông mong nhìn cô hồi lâu, mới phát hiện ra cô không hề có ý nói chuyện. Triệu Tòng Huy nóng lòng, vội hỏi: “Vậy… Sao cô còn ở đây?”

Nhiệm vụ đã hoàn thành, tại sao vẫn chưa rời đi?

Kim Vãn ngước mắt lên, nhìn thoáng qua cậu ta một cái rồi đáp: “Nó nói, bọn tôi hãy đợi cho đến khi mọi chuyện xong xuôi rồi mới rời khỏi Trang viên.”

Nói cách khác, họ phải đợi cả hai người đấy đánh nhau xong đã. Nhưng thế cũng hợp lý, nếu Vương miện không chủ động đưa họ ra ngoài mà để họ tự trốn thoát thì Công tước vẫn còn sống đấy, dễ gì cho bọn họ chạy vậy được.

Nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều chuyển sự chú ý trở lại hai người phía xa.

Thần tiên đánh nhau, quỷ quái vây xem.

*

‘Quỷ quái’ há hốc mồm, ngơ ngác nhìn A Phổ và Công tước trao đổi chiêu thức, mỗi cú đánh cũng đủ để người thường chết hàng trăm lần. Triệu Tòng Huy càng nhìn càng kinh hãi, cậu ta không khỏi đưa tay lau trán. May là khi đó A Phổ không bị mình làm phiền đến mất trí, bằng không xác mình đã lạnh ngắt rồi.

Saleos dần thể hiện sự yếu thế, cuối cùng, gã bị A Phổ giẫm vào cổ và ngã xuống đất.

Lần này ngã xuống đất cũng vô ích, bởi vì máu của gã đã rút hết, bây giờ gã giống như một người mới ra lò vậy. Cho dù chỉ còn lại da bọc xương, gã vẫn run rẩy vươn tay ra, muốn giãy dụa lần cuối.

A Phổ nheo mắt, lại dẫm mạnh chân xuống, dậm cả người gã xuống đất rồi nhẹ nhàng cất lời, những từ ngữ không ai nghe hiểu được thốt ra từ miệng A Phổ, giọng nói của anh ta có vẻ cổ xưa và bí ẩn. Theo từng chữ của anh, Trang viên vốn dĩ chỉ còn lại một đống phế tích mọc lên rêu xanh, đá bị phong hóa, cỏ cây và chuồng trại biến mất, những cánh cổng và hàng rào sang trọng, tối tăm đều bạc màu, cánh cổng hoen gỉ trông như sẽ sắp đổ bất cứ lúc nào.

Dừng lại một lúc, A Phổ ngẩng đầu lên, lần này mọi người có thể hiểu những gì anh ấy nói.

“Bụi về với bụi, đất về với đất, linh hồn tội ác, vĩnh viễn sẽ ở lại mảnh đất tội ác.”

Ánh mắt của anh nhìn về phía mọi người, gió đã tạnh, trời vừa sáng, sắc trời còn chưa hừng đông, nhưng mọi người đều có thể nhìn thấy rõ đôi mắt đáng sợ kia.

Mặc dù Công tước đã bị đạp xuống đất, nhưng mọi người vẫn không dám bước ra, thậm chí khi A Phổ nhìn sang, tất cả đều co rúm lại, không dám lùi bước, chỉ có thể thấp thỏm ôm nhau.

A Phổ đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, vì vậy anh ta bắt đầu từ người ở phía xa bên phải trong tầm mắt mình, Phong Hoằng thấy hắn giữ chặt mình lại thì hồn bay phách lạc, “Đội trưởng cứu tôi!!!”

Từ Tử Nguyên đột nhiên bước về phía trước, thấy A Phổ đang nhìn mình, trái tim anh run lên, không khống chế được dừng lại. Anh cười khan một tiếng, “Cái kia, đó là bạn của tôi, không phải người xấu. Anh đang tìm người xấu à? Ông ta, chính là ông ta ấy!”

Người anh chỉ chính là ông Adams đã trải qua một trận đại chiến mà vẫn có thể kéo dài hơi tàn, nửa người ông ta bị chôn vùi một đống đổ nát, nửa còn lại sống dở chết dở, không biết có còn thở không.

A Phổ nhìn lướt qua nơi đó, sau đó quay đầu lại nhìn Từ Tử Nguyên: “Ông ta đã chết rồi.”

Từ Tử Nguyên: “……” Ông sống lâu thêm vài phút nữa là được rồi.

Tuy nói như vậy, nhưng A Phổ vẫn tha cho Phong Hoằng, anh quay lại nhìn người bên cạnh, Du Luân sững sờ, sau đó, một bóng người cao lớn chắn trước cậu, Nhan Hành Thạc mím môi cảnh giác nhìn A Phổ.

Từ Tử Nguyên vội nói: “Không không không, cậu ấy cũng là bạn của tôi, là người tốt! Chúng tôi đến chung với nhau, chúng tôi không phải là linh hồn tội ác, đều là người tốt cả, thật đó!”

Sau trận chiến, Bông Tuyết đều đã trở về bên cạnh Từ Tử Nguyên, nhóm Đại Cát cũng đang lẻn đi đến chỗ Tử Nguyên. Nhưng còn chưa đến gần, gã đã bị A Phổ điểm tên, “Còn họ, họ cũng là bạn của ngươi à?”

Nhóm Đại Cát đều nhìn Từ Tử Nguyên, may là người sau không làm họ thất vọng, “Đúng vậy.”

Bây giờ Từ Tử Nguyên không còn là Từ Tử Nguyên nữa mà là anh hùng trong lòng mọi người, A Phổ cau mày tiếp tục nhìn người bên cạnh. Khi nhìn thấy người này, anh ta híp mắt lại, không đợi Từ Tử Nguyên nói chuyện đã nhấc người lên không trung.

Sau đó, anh ném Mauleon đang giãy giụa về phía đống đổ nát của lâu đài, làm bạn với xác chết của vợ chồng Adams.

Tiếp theo là con rồng, Daly kinh hãi ngẩng đầu lên, cô đã thấy A Phổ mạnh đến mức nào, anh ta không phải là người cô có thể chống lại, cô nhào vào con rồng, toàn thân run rẩy.

Cuối cùng Tử Nguyên đã hiểu đây là cách để “người nên ở lại phải ở lại”, anh chưa từng tiếp xúc với rồng và Daly, chỉ nghe nói rằng con rồng muốn tấn công Khăn Quàng Đỏ, anh vẫn không biết người này có nên ở lại hay không. Khi anh còn đang do dự thì một giọng nói khác đã trả lời thay anh.

“Hắn không phải người xấu, chưa từng làm chuyện gì độc ác.”

Người nói chuyện là Mĩ Linh.

Trong bối cảnh của thế giới này, rồng và ác ma là những sinh vật giống nhau, chỉ khác là rồng vẫn có chút lương tâm, không điên cuồng như ác ma. Nhưng dù là ác ma hay là rồng, chúng đều có thuộc tính độc ác, đều là những sinh vật mà vừa nghe thấy tên, người khác đã cho rằng nên tiêu diệt.

Daly vẫn không dám đứng dậy, dường như con rồng đã tỉnh lại, hắn ép mình phải ngồi dậy, trong quá trình ấy, hắn vẫn luôn cẩn thận ôm Daly, vùi cô vào lòng, tránh tiếp xúc với mọi nguồn gốc khiến cô sợ hãi ở thế giới bên ngoài.

Con rồng lo lắng ngước mắt lên một cách yếu ớt, hắn phát hiện ra A Phổ cũng đang nhìn mình, hơn nữa ánh mắt của anh chắc chắn không thân thiện. Cánh tay hắn run lên, dường như Daly cảm nhận được cảm xúc của hắn, lập tức ôm hắn chặt hơn, bàn tay lộ ra của cô trở nên trắng bệch vì dùng sức.

Mĩ Linh mím môi, cô muốn gọi anh một tiếng A Phổ như trước kia, để anh khoan dung cho đối phương, nhưng A Phổ bây giờ quá xa lạ, cô không biết nên mở lời như thế nào. A Phổ nhìn con rồng trên mặt đất một lúc rồi lại nhìn Mĩ Linh đang bối rối, cuối cùng buông tha cho cặp uyên ương số khổ này.

“Các ngươi có thể rời đi trước bình minh. Sau bình minh, nơi này sẽ bị phong ấn vĩnh viễn. Đi hay ở tùy thuộc vào ý nguyện của chính các ngươi.”

Nói xong, A Phổ vẽ ra một thần chú rồi biến mất trong không khí, trong đống đổ nát, không ai nói chuyện, toàn bộ trang viên yên lặng đến đáng sợ. Sửng sốt một hồi, rốt cuộc cũng có người phản ứng lại, Du Luân hỏi Từ Tử Nguyên, “Anh hoàn thành nhiệm vụ chưa?”

Từ Tử Nguyên chớp mắt: “Vẫn chưa.”

Tất cả những người nên ở lại đã ở lại, nhưng nhiệm vụ vẫn chẳng có động tĩnh gì, vậy có nghĩa là, những người không nên ở lại cũng phải rời đi càng sớm càng tốt ư?

Nghĩ vậy, Từ Tử Nguyên không thể chờ được nữa, anh gọi tất cả đồng đội của mình và chạy đến đống đổ nát, cố hết sức tìm kiếm tất cả những người sống sót. Nếu không nhờ lời nói của đội trưởng đội người ta, Hòa Bình Tinh Anh đã đi theo quản gia từ lâu rồi. Vì ân tình này, họ đâu thể phủi mông bỏ đi được, vì vậy họ cũng tham gia vào đội tìm kiếm những người sống sót.

Về phần Khăn Quàng Đỏ, nhiệm vụ của chính bọn họ vẫn còn chưa hoàn thành nữa nè.

Nhưng bây giờ, không còn gì để kéo dài thời gian nữa.

Một bên là Daly đang vui vẻ bật khóc vì sống sót sau tai nạn, một bên là Mĩ Linh đang thẫn thờ. Nhan Hành Thạc nhìn họ, sau đó anh bước đến bên cạnh Miêu Thắng Nam và hỏi cô nhóc điều gì đó.

Miêu Thắng Nam sững sốt một lúc, sau đó lập tức làm theo, Du Luân cũng ngẩn tò te khi nhìn thấy thứ đó. Sau khi hiểu ra Nhan Hành Thạc định làm gì, cậu cũng giao nhiệm vụ cuối cùng cho Miêu Thắng Nam, “Miêu Miêu, em đi nói cho cô ấy biết đi.”

Miêu Thắng Nam thoải mái đồng ý, cô nhóc chạy lon ton đến chỗ Daly. Bây giờ Daly đã không còn địch ý với cô nhóc, cô dò hỏi nhìn Miêu Thắng Nam, người sau kẹt lời một lúc rồi xấu hổ giơ chiếc nhẫn lên, quay sang ghi chú nhiệm vụ, sau khi nhớ xong, cô nhóc nhanh chóng thủ thỉ: “Người là đóa hoa được Thần ban phước, người sẽ có được những gì mình muốn.”

Daly sững sờ, nhất thời không hiểu được ý của Miêu Thắng Nam, cô chậm rãi lia mắt về phía đống đổ nát, Tử thần cũng là thần, dù suýt chút nữa đã gi3t ch3t mọi người nhưng không thể phủ nhận rằng cuối cùng, anh đã cứu họ.

Về phần cô muốn gì……

Cơ thể cô đang dựa vào rất mạnh mẽ, qua lớp vải, cô có thể cảm nhận được nhịp tim nhanh nhưng suy yếu của anh, có lẽ sẽ mất nhiều thời gian để anh chữa lành vết thương, nhưng ít nhất, bọn họ đã được tự do.

Cô không còn là con mồi, không còn là cô dâu được chọn, không còn là con chim hoàng yến bị giam cầm, cô có thể đi bất cứ đâu mình muốn, với người này.

Daly nín khóc và mỉm cười, cô cảm kích nhìn Miêu Thắng Nam, “Cảm ơn.”

Cuối cùng, Khăn Quàng Đỏ cũng nghe thấy tiếng nhắc nhở.

Sự nghiệp cứu người vĩ đại của đội Bông Tuyết đang diễn ra mạnh mẽ, dù sao cũng không có ai cản trở, có lẽ sẽ sớm tìm được tất cả những người sống sót. Lúc này, Triệu Tòng Huy thậm chí còn có ý muốn nằm trên mặt đất không bao giờ dậy nữa. Còn một lúc nữa là đến hừng đông, Du Luân kéo tay áo Nhan Hành Thạc, cả hai cùng nhau đi về phía Mĩ Linh.

Nhìn thấy động tác của họ, Tịch Viễn duỗi chân đá Triệu Tòng Huy đang như chó pug dưới ánh mặt trời thiêu đốt, “Đứng dậy đi, ra ngoài nghỉ ngơi thôi.”

Tuy Triệu Tòng Huy rất mệt, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng lên, Ăn Gà đứng ở xa gõ gõ một viên đá, nhìn thấy bộ dáng của Triệu Tòng Huy, hắn muốn đi qua nói vài câu, nhưng mọi người đều bận, ngẫm nghĩ xong, hắn lại cúi xuống.

Thôi, đợi khi ra ngoài rồi nói sau vậy. Dẫu sao cũng đến cùng một khu vực chờ, muốn gặp lúc nào cũng được.

Mặt khác, Nhan Hành Thạc đã đưa thứ đó cho Mĩ Linh.

Mĩ Linh nhận lấy, không thể tin được, “Rõ ràng là nó đã bị phá hủy rồi mà, ngươi tìm thấy nó ở đâu vậy?”

Triệu Tòng Huy không hiểu họ đang nói gì, cậu ta nhìn vào trong và thấy một lọn tóc trên tay Mĩ Linh, cậu ta ngẩn người một lúc rồi đột nhiên trừng mắt. Đây không phải là… Báu vật thất lạc của tiểu thư Mĩ Linh sao?!

Lúc đó, cả đội bọn họ đều than thở đây là đạo cụ vô dụng mà!

Cmn chứ, Vương Miện thật biết cách chơi, điềm báo ẩn giấu tận năm cửa!

Bên kia, Nhan Hành Thạc vẫn đang nói chuyện với Mĩ Linh.

“Tìm thấy ở đâu không quan trọng, nhưng tôi nghĩ, chắc là cô đang cần cái này.”

Có thể không c4n sao, người trong lòng đã dứt áo rời đi, e là lọn tóc này cũng là niệm tưởng cuối cùng của Mĩ Linh về A Phổ.

Mĩ Linh cúi đầu, giữ chặt lọn tóc. Ban đầu, cô đã bí mật cắt nó vì sự an toàn của A Phổ và muốn biến nó thành dụng cụ ma thuật, như vậy cho dù A Phổ đi đâu, cô đều sẽ biết. Tuy nhiên chưa kịp làm thì đã bị bà Adams phát hiện, bà Adams đã ném lọn tóc vào lò sưởi ngay trước mặt cô, nhưng không ngờ, sẽ có ngày tìm lại được thứ đã mất này.

Họ không thể nhìn thấy vẻ mặt của Mĩ Linh, vài giây sau, Mĩ Linh đột nhiên ngẩng đầu lên, cô trở lại vẻ thờ ơ ban đầu, “Tôi không muốn mắc nợ người khác.”

Ánh mắt cả đội Khăn Quàng Đỏ sáng lên.

Tặng quà ư?

“Để cảm ơn.”

Quà, quà! Nhất định phải tặng quà, đừng là đạo cụ vô dụng!

“Ta sẽ đưa cho các ngươi tủ quần áo trong phòng.”

Khăn Quàng Đỏ: “……”

Cái tủ quần áo sống chết không chịu mở kia á?

Sớm siêu thoát đi!

Vẻ mặt Du Luân sống không còn gì luyến tiếc, Mĩ Linh dẫn họ đến chỗ đống đổ nát, khi đến gần hơn, họ mới nhận ra phòng của Mĩ Linh là ít bị hư hại nhất, vẫn có thể nhìn thấy hình dạng trước đây. Có lẽ là những đồ đạc biết di chuyển đã bảo vệ căn phòng, nhưng dưới sự phá hoại như vậy, đồ đạc cũng không thể thoát khỏi thảm họa.

Quả nhiên, một góc của chiếc tủ quần áo bất khả chiến bại đã bị phá vỡ, Miêu Thắng Nam liếc nhìn vào bên trong, tối đen như mực, hoàn toàn không nhìn thấy trong đó có gì.

Mĩ Linh mở cửa tủ quần áo ra một khe hở, “Trong này là những món đồ ta đã thu thập nhiều năm, đều là dùng để đối phó ác ma. Sau này ta phải rời đi rồi, sẽ không cần nó nữa, vì các ngươi là thợ săn ác ma nên cho các ngươi đấy.”

Du Luân và đồng đội nhìn nhau, không ngạc nhiên khi thấy trong mắt ai cũng đều háo hức muốn thử.

Nhất định thứ có thể đối phó với ác ma của cửa này cũng sẽ hữu dụng ở cửa khác!

Một người đang tìm kiếm người sống sót gần đó nghe thấy liền xông tới, “Thiệt sao, thật sự có chuyện tốt như vậy à, tôi cũng là thợ săn ác ma nè, cho tôi vào chung với ——”

‘Cạch’, Mĩ Linh đóng cửa tủ lại, cô lạnh lùng nhìn Đại Cát, “Ngươi thực sự cho rằng ta không biết ngươi đến cùng ai sao?”

Đại Cát: “……”

Ý tưởng lừa lọc bị từ chối một cách tàn nhẫn, Đại Cát xám xịt rời đi, đi ba bước quay đầu một lần, dường như rất muốn biết thứ được cất giấu trong tủ là gì. Các thành viên đội khác cũng đang quan sát họ, Du Luân ho nhẹ một tiếng, không muốn lãng phí thêm thời gian nữa.

“Được rồi, cô mở cửa tủ quần áo ra đi, chúng tôi cầm lấy rồi sẽ rời đi.”

Mĩ Linh thờ ơ gật đầu, cô mở cửa tủ quần áo, “Vào đi.”

Du Luân: “…… Đi vào?”

Mĩ Linh có vẻ mất kiên nhẫn, nhân lúc Du Luân không chú ý, cô đã đưa tay đẩy cậu vào. Mặc dù tủ quần áo rất lớn, nhưng không đủ để nhấn chìm một người trong im lặng, nhưng sau khi Du Luân bước vào, trong tủ quần áo cũng không có động tĩnh gì, giống như cậu hoàn toàn không có ở trong tủ vậy. Nhan Hành Thạc choáng váng, không cần Mĩ Linh thúc giục đã lập tức xông vào, các thành viên còn lại thấy vậy cũng chui vào.

Ở phía xa, Trương Nhi Thả trợn mắt há hốc mồm, “Sao giống Biên niên sử Narnia* vậy, trong tủ quần áo không có thế giới băng tuyết đâu đúng không?”

*: tên đầy đủ là ‘Biên niên sử Narnia: Sư tử, Phù thủy và cái tủ áo’. Trong bộ phim có một nhân vật đã phát hiện ra trong tủ quần áo có một thế giới khác gọi là Narnia, tại đó đang là mùa đông.

Phong Hoằng: “Ai biết được, đừng nhìn nữa, tìm nhanh lên, lát nữa trời sẽ sáng rồi đấy.”

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play