Du Luân đặt tay trái xuống, vừa định phàn nàn về nhiệm vụ mới với đồng đội thì một giọng nói khàn đặc và chói tai đã nhanh hơn cậu: “Cái quỷ gì vậy hả! Ngài Công tước sắp đến đây rồi đấy, bộ mấy đứa đó muốn khiến ta mất mặt hay sao!”
Du Luân sững sờ, bây giờ mới nhận ra quần áo trên người mình đã thay đổi thành phong cách Châu Âu thời Trung cổ giống NPC đó, cũng không có nhiều hoa văn, trông giống như quần áo của người nghèo, rẻ tiền và bình thường.
Quần áo thay đổi là điều bình thường, Du Luân phản ứng nhanh bắt đầu tìm đồng đội của mình, có điều không ngờ mọi người đều ở trong đại sảnh mang phong cách kỳ lạ này, chỉ là vị trí của họ khác nhau.
Cả Du Luân và Triệu Tòng Huy đều đứng đằng sau người đàn ông vừa la hét hồi nãy, hình như là người hầu riêng của ông ta.
Miêu Thắng Nam đang đứng phía sau một người đàn bà trang điểm tao nhã, nhưng dung mạo lại hơi xấu xí ở phía đối diện, cô nhóc ăn mặc không khác một NPC lắm, Du Luân hiểu ra, kiểu quần áo này chắc là đồng phục ở đây rồi.
Tịch Viễn đứng xa nhất và cũng ăn mặc đẹp nhất, hắn đứng trước một chiếc bàn dài, một tay cầm chiếc bình bằng bạc, một tay cầm giẻ, Nhan Hành Thạc thì quỳ bên chân hắn, lau những vết nứt trên tường.
… Đều là kiếp người khắc khổ rồi.
Đã tìm thấy năm người, chỉ còn người cuối cùng, Du Luân nhìn vài vòng, cuối cùng cũng thấy sư huynh Cần đang ở trên nóc nhà.
Khổng Duy Cần cầm một chiếc giẻ, đứng trên thang cao, nhìn dáng vẻ này là muốn lau sạch bóng nóc nhà đây mà.
Sáu người không hiểu được tình hình hiện tại nên không dám hành động hấp tấp, chỉ biết đứng ngây người ở đó, sau đó, người đứng trước mặt Du Luân lại bắt đầu quát.
“Đi bắt chúng nó đi, không ai được làm trái mệnh lệnh của ta cả!”
Khăn Quàng Đỏ còn chưa hiểu ‘chúng nó’ là ai thì người đàn bà ở phía đối diện đã lên tiếng. Giọng bà ta rất nhẹ nhàng, “Anh lại vậy rồi, anh còn không hiểu tính tình ba cô con gái của mình à? Con gái lớn sống lạnh nhạt, không thích giao lưu, con gái thứ hai thì hay nói lung tung, suy nghĩ khác người, cô con gái thứ ba nhút nhát hướng nội, không dám gặp gỡ mọi người. Tuy mỗi đứa đều xinh đẹp tuyệt trần, đã đến tuổi kết hôn, nhưng là một người ba thì anh vẫn phải quan tâm đến chúng chứ.”
Khăn Quàng Đỏ: “…………”
Giới thiệu nhân vật lấp lửng như vậy, suýt nữa đã không nhận ra là nói cho bọn họ nghe rồi.
Người đàn ông bực bội lùi lại hai bước, cuối cùng Du Luân cũng thấy ông ta trông như thế nào. Giống như người đàn bà kia, ông ta đã ngoài 40 tuổi, khuôn mặt trông rất nghiêm túc, hệt như một người ba nghiêm khắc.
“Vậy em nói xem phải làm sao, ngài Công tước sắp tới đây rồi, ngài ấy cố ý đến chỉ để nhìn ba đứa nó, mà giờ thì hay rồi, chẳng đứa nào chịu ra mặt, chúng ta nên giải thích thế nào đây?!”
Phu nhân nở nụ cười xinh đẹp, nhưng đáng tiếc, vẻ mặt ấy kết hợp với khuôn mặt chỉ tạo ra một hiệu ứng kinh hoàng, Du Luân thậm chí còn nhìn thấy Triệu Tòng Huy rùng mình.
……
“Chả phải anh cũng rõ con gái mình đang suy nghĩ gì sao. Hiện tại chúng nó không muốn xuống là do xấu hổ, dù sao lần này ngài Công tước cũng tới đây để tìm cô dâu đời kế tiếp. Hơn nữa ngài Công tước còn nói, để giao hảo với nhà Adams chúng ta, và để Trang viên lãng mạn tiếp tục hoạt động, ngài ấy nhất định sẽ cưới con gái nhà chúng ta. Sắp kết hôn nên nai con trong lòng mấy đứa nó nhảy loạn, sợ sẽ mất mặt trước mặt ngài Công tước nên mới không xuống thôi.”
Khăn Quàng Đỏ: “……”
Tốt lắm, vị phu nhân này chỉ dùng dăm ba câu đã nói rõ toàn bộ tình huống. Nơi này được gọi là Trang viên lãng mạn, và chủ nhân là cặp vợ chồng tên Adams này. Hôm nay, một vị Công tước nào đó muốn đến đây để làm quen, nhưng ba cô con gái không chịu ra ngoài khiến người ba già tức giận.
Rất rõ ràng, cô dâu nằm trong số ba cô con gái, ba chọn một, xác suất thắng không nhỏ.
Khởi đầu không tệ, điều duy nhất khiến Khăn Quàng Đỏ cảm thấy hụt hẫng là, không phải bọn họ đã lựa chọn ‘Trung lưu’ sao? Sao thân phận lại là người hầu, lẽ nào người hầu chính là tầng lớp trung lưu ở đây?
Tuy nhiên, không cần quá lo lắng về vấn đề này. Du Luân liếc nhìn ông Adams, quyết định đến gặp ba vị tiểu thư để tìm hiểu tình huống của họ.
“Đứng lại!”
Ngay khi cậu vừa quay người, còn chưa kịp cất bước thì ông Adams đã tức giận gọi cậu lại, “Lấm la lấm lét, lòng có ý xấu, ăn không ngồi rồi! Còn không mau đi quét dọn trước hiên, lát nữa ngài Công tước đến mà thấy một chiếc lá rơi thôi thì ngươi đừng hòng ăn cơm!”
Du Luân: “……”
Là một chủ trang viên bản xứ thời Trung cổ ở châu Âu, không ngờ thành ngữ của ngài lại rất tốt đấy chứ…
Không còn cách nào khác, Du Luân phải ra ngoài hiên quét dọn, vừa đi ra đã nghe thấy tiếng ông Adams đang gào thét với những người khác: “Ngây ra đấy làm gì, cọ rửa, giặt giũ, quét dọn, các ngươi cũng muốn chọc giận ta hả!”
Sau khi ra ngoài, Du Luân mới nhận ra đây là một lâu đài nhỏ, bên ngoài có một mảnh đất rộng được bao quanh bởi những bức tường, đối diện cậu là cánh cổng sắt kiểu Gothic.
Lúc trước bọn họ còn ở bên ngoài cổng sắt, mà bây giờ đã bên trong cánh cổng rồi.
Trang viên lãng mạn.
Tên hay như vậy, thảo nào họ được yêu cầu chọn cô dâu.
Du Luân vừa nghĩ vừa quét sân.
Kế hoạch chuồn êm đi thu thập tin tức của cậu vẫn chưa chết, chỉ là vì phải chào đón Công tước nên tất cả người hầu đều đang làm việc, xung quanh Du Luân luôn có người, đã vậy còn có một quản gia luôn nhìn chằm chằm họ, cậu thậm chí còn không thể kiếm cớ đi vệ sinh.
Thời Trung cổ nhân quyền chưa hoàn thiện, Du Luân cứ tưởng mình là người hầu, nhưng nghĩ kỹ lại, có lẽ vị trí thực sự của cậu là nô lệ rồi.
… Thảm thật.
Không biết hai đội kia đâu rồi, Bông Tuyết chọn tầng lớp hạ lưu nên chắc chắn không khá hơn là bao, đội bốn người chọn tầng lớp thượng lưu, khoan đã, thượng lưu?
Du Luân kinh ngạc rớt cả chổi.
Bọn họ sẽ không trở thành Công tước đâu nhỉ?!
Hình như cũng đâu có bảo là không được, Du Luân vừa nghĩ đến điều này, cánh cổng sắt phía đối diện hé mở, một người hầu cưỡi ngựa phi nhanh đến, sau khi xuống ngựa thì vội vã vào trong để tìm ông Adams.
“Thưa ngài! Công tước sắp đến rồi ạ!”
Ban đầu, trang viên đã sạch sẽ không một hạt bụi, nhưng do ông Adams quá lo lắng nên cứ bắt họ phải quét dọn nhiều lần. Nghe tin cuối cùng Công tước cũng đã đến, Adams lập tức ra lệnh cho mọi người gác lại công việc và đứng xếp hàng trước hiên.
Ngoại trừ Miêu Thắng Nam, tất cả thành viên Khăn Quàng Đỏ đều đứng chung một chỗ, thuận tiện kề tai nói nhỏ.
Du Luân: “Đừng nói nữa, cậu còn nhớ lúc lựa chọn khi tiến vào không, tôi nghi Công tước đã biến thành đội viên nhóm khác rồi.”
Khổng Duy Cần khiếp sợ, “Không thể nào, thân phận như vậy là gian lận mà.”
Nhan Hành Thạc: “Không tính là gian lận, chỉ là có lợi thế hơn chúng ta thôi.”
Tịch Viễn: “…… Tôi không quan tâm hắn là ai, nhưng hắn có thể nhanh cái chân chút được không.”
Chờ dài cổ, cuối cùng ngài Công tước cũng khoan thai tới muộn, tóc vàng mắt xanh, ngoại hình tiêu chuẩn của người nước ngoài, đồ gã mặc còn lộng lẫy hơn tất cả những người có mặt ở đây, áo choàng đen sẫm càng làm gã thêm phần uy nghiêm. Sau khi nhìn thấy dáng vẻ của đối phương, Khăn Quàng Đỏ mới thở phào nhẹ nhõm.
Du Luân: “Tốt quá, không phải đội viên nhóm khác.”
Tịch Viễn cau mày: “Người này bao nhiêu tuổi rồi, nhìn sao cũng thấy trạc tuổi Adams, quá già!”
Khổng Duy Cần: “Đừng nói như vậy, theo nhiều nguồn tin thì người nước ngoài đang già đi đó.”
Triệu Tòng Huy: “…… Thế cũng đâu đến mức 20 tuổi đã có nếp nhăn trên trán.”
Nhan Hành Thạc cũng muốn bày tỏ cái nhìn về diện mạo của Công tước, nhưng ông Adams đã dữ dằn trừng mắt sang đây, “Câm miệng!”
Sau khi cảnh cáo bọn họ, ông ta vội vàng quay đầu lại, ra vẻ uy nghiêm cao quý. Công tước cũng không thèm nhìn những người xung quanh, đi thẳng vào trong, ngay cả khi đi ngang qua vợ chồng Adams, tốc độ cũng không hề chậm lại, vợ chồng này cũng không ngạc nhiên, cứ kè kè theo sau, khen ngợi hết lời.
Nhóm Du Luân không quan tâm đến sự tương tác giữa vợ chồng Addams và Công tước, nhưng họ cứ nhìn chằm chằm sau lưng Công tước.
Bốn người hầu quen mắt.
Khi chuẩn bị lên lầu, một trong bốn người quay đầu lại, đưa tay lên trán, vừa nháy mắt vừa hun gió với họ một cái.
Khăn Quàng Đỏ: “…”
Thì ra lựa chọn đó là như thế này: nếu chọn thượng lưu thì sẽ trở thành người hầu của tầng lớp thượng lưu, nếu chọn trung lưu, cũng sẽ trở thành tôi tớ của tầng lớp trung lưu.
Dù sao có chọn thế nào, đều trở thành người hầu.
Vậy đội Bông Tuyết đâu? Bọn họ chọn hạ lưu, lẽ nào, tầng lớp hạ lưu ở đây cũng có người hầu hầu hạ ư…
*
Trên sườn đồi phía sau lâu đài.
Một người đàn ông giống như giám sát vung roi trong tay, “Nhanh lên! Không được lười biếng, lo làm việc đi!”
Trương Nhi Thả và Phong Hoằng đầu tóc rối bù giơ cây búa, đập vào tảng đá trước mặt.
Phong Hoằng sắp khóc, “Đội trưởng, chúng ta phải làm tới khi nào vậy.”
Từ Tử Nguyên cũng đang lao động khổ sai: “……”
Tôi cũng muốn biết lắm.
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT