Tuy rằng quá trình rất lộn xộn, nhưng kết quả vẫn vô cùng tốt đẹp.

Miêu Thắng Nam và Khổng Duy Cần dùng hết sức từ khi bú sữa mẹ, cuối cùng cũng tháo nhẫn xuống được. Tiếng ‘Đing Đong’ dễ nghe vang lên lần thứ ba, Du Luân thề, đây là âm thanh hay nhất cậu từng nghe trong đời này.

……

Đã xử lý xong hai cục xương khó gặm nhất trong đội, cảm xúc mọi người đều tăng vọt. Ở bọn họ trong mắt, còn lại đều là gà, hai ông lớn mang theo bốn con gà cùng mổ nhau, nhất định sẽ thắng chắc!

Chỉ cần Triệu Tòng Huy tiếp tục duy trì trạng thái hiện tại, qua cửa trong một lần không còn là giấc mơ nữa!

Vốn tưởng rằng người tiếp theo Triệu Tòng Huy chọn sẽ là Khổng Duy Cần, nhưng cậu ta dời mắt sang Du Luân.

Du Luân muốn khóc.

Tuy rằng bạn nhỏ Triệu để mắt đến cậu thế này làm cậu thấy rất vui, nhưng thời khắc quyết định vận mệnh đến nhanh như vầy, cậu có hơi không chịu nổi.

……

Để không giống như Tịch Viễn, tốn hơn chục món quà cũng vô dụng, Du Luân đề nghị mọi người khống chế hai người họ lại, như vậy cho dù muốn tháo nhẫn của ai thì cũng có thể tháo ngay lập tức, không cần tốn thể lực.

Đây là một cách tốt, hai Du Luân, mỗi người có ba người đè chặt, Du Luân cảm thấy mình như cá nằm trên thớt, cậu liếc nhìn Khổng Duy Cần đang nổi gân xanh trên trán.

“Lát nữa mà tôi giãy giụa, có thể đè được thì cứ đè, không đè được nhớ trốn xa một chút, tôi sợ mình quá khích sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì đó.”

Khổng Duy Cần một lời khó nói hết nhìn Du Luân, im lặng một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể nói: “Được.”

Trong lòng y là thế này:

Đội trưởng thực sự rất tự tin, mình có nên nói với ảnh là thật ra với cơ thể nhỏ nhắn này của anh, một bàn tay của tôi cũng có thể đánh tận năm người không?

……

Du Luân thực sự lo lắng mình sẽ khiến đồng đội bị thương, nhưng khi Triệu Tòng Huy chỉ đến một cậu khác, Khổng Duy Cần ở bên kia thành thạo tháo nhẫn ra. Du Luân trơ mắt nhìn đôi mắt trừng lớn đầy khiếp sợ của người kia, thậm chí còn chưa kịp để lại lời trân trối đã cưỡi hạc về Tây thiên.

Du Luân: “……”

Lần này cậu thực sự muốn khóc.

Miêu Thắng Nam thấy vậy, tiến đến an ủi, “Là do mọi người đè chặt quá thôi ạ, cho dù là sư huynh em nằm ở đó cũng không thể chống cự được đâu.”

Du Luân bị tổn thương sâu sắc lắc đầu, “Anh không nghĩ về chuyện này.”

Miêu Thắng Nam khó hiểu: “Vậy anh đang nghĩ cái gì?”

“Anh đang nghĩ mình là thật,” trầm mặc một giây, Du Luân sụp đổ: “Vậy chuyện anh bị dùng hết năm món quà cũng là thật, anh thà rằng mình là giảaaaaaa!”

Miêu Thắng Nam: “……”

Những người khác: “……”

Điểm nào của đội trưởng cũng tốt hết, chỉ là có hơi keo kiệt.

Đã giải quyết xong Du Luân gà mờ, tiếp theo là Khổng Duy Cần, mọi người cũng làm như vậy, vốn dĩ Du Luân còn rất lo lắng, dẫu sao thực lực của sư huynh Cần cũng rõ như ban ngày, nếu y điên lên, tám con trâu cũng kéo không lại.

……

Bỏ sự so sánh kỳ lạ này, những người khác cũng có chung suy nghĩ với Du Luân, vì vậy bên cạnh hai Khổng Duy Cần, có một người phụ trách tháo nhẫn là Tịch Viễn, người còn lại là Nhan Hành Thạc.

Trái ngược với dự đoán của mọi người, lần này cũng rất suôn sẻ, suôn sẻ đến mức họ gần như nghĩ rằng, cuối cùng thần Vương Miện cũng quan tâm bọn họ.

Thực tế đã chứng minh rằng 30 chưa phải là tết, phía trước suôn sẻ, là mở đường cho thử thách cuối cùng.

Nhóm Du Luân không thể tưởng tượng được rằng, trong đội ngũ khổng lồ nhà bọn họ, cục xương khó gặm nhất lại là Miêu Thắng Nam nhỏ bé dễ thương.

Tất nhiên, bây giờ không thể gọi cô nhóc là nhỏ bé dễ thương nữa, phải gọi là Diệt Tuyệt sư thái* mới đúng.

Diệt Tuyệt sư thái* là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Ỷ thiên Đồ long ký của Kim Dung, võ công thuộc hàng thượng thừa trong giới võ lâm, nổi danh cùng báu vật trấn sơn Ỷ Thiên kiếm.

……

Một tay Miêu Thắng Nam đánh tất cả đồng đội nam vắt giò lên cổ chạy, cô nhóc vừa khóc vừa đánh, lên án nhóm Du Luân thật quá đáng. Khi nói câu này, cây xiên sắt sáng loáng trong tay cô nhóc lướt qua ót Tịch Viễn, sượt qua da đầu, thành công kéo theo một nhúm tóc đen đẹp đẽ của Tịch Viễn.

Tịch Viễn: “……”

Những người khác: “……”

Lúc này, không ai có tâm trạng xem Tịch Viễn trọc một chỗ trông như thế nào nữa, mọi người đều vội vàng chạy lấy người.

Sau khi bùng nổ, Miêu Thắng Nam đã sử dụng gần hết quà, nhưng cố tình cô nhóc lại không có bất kỳ món quà có tính tấn công nào, thậm chí còn không có quà tấn công tinh thần, tất cả đều là quà bảo vệ và phá vỡ sự bảo vệ của người khác.

Không thể dùng quà với cô nhóc, cũng không thể dùng quà để bảo vệ bản thân. Đáng sợ hơn là, bản thân Miêu Thắng Nam chính là một vũ khí giết người, có nhìn thấy cái xiên sắt trên tay cô nhóc không? Một quật có thể chết ba người.

……

Du Luân chạy đến choáng váng, trong khoảng khắc, cậu có ảo giác mình đã trở lại cửa thứ nhất, chỉ là thứ đuổi theo sau cậu không phải là khủng long nữa, mà là một thiếu nữ còn đáng sợ hơn cả khủng long.

Triệu Tòng Huy còn mệt tim hơn cậu, “Đã nói đừng dùng xiên sắt mà! Xong rồi xong rồi đã có bóng ma tâm lý luôn rồi. Bọn anh có phải là giai đểu đâu, em quay xiên sắt với bọn anh làm gì!”

Miêu Thắng Nam ở phía sau thở không ra hơi, “Bởi vì mấy anh quá đáng, mấy anh muốn mạng của em, tại sao chớ, em không chịu nổi uất ức như thế này!”

Nhóm người đang bị rượt: “……”

Rốt cuộc là ai quá đáng hở!

Cuối cùng, Miêu Thắng Nam đã tự mình chứng minh, thứ có thể đánh bại ma pháp, chỉ có ma pháp.

……

Những người khác không làm gì được cô nhóc, không có nghĩa là cô nhóc cũng bó tay với mình. Ban đầu Miêu Thắng Nam thật cũng ở trong đội quân bị truy đuổi, sau đó cô nhóc tận mắt nhìn thấy ‘mình’ ở phía sau làm Khổng Duy Cần bị thương, vũ trụ nhỏ của cô nhóc nổ tung.

10 phút kế tiếp, toàn thể đồng đội nam của Khăn Quàng Đỏ bị bắt phải xem toàn bộ quá trình Miêu Thắng Nam điên cuồng tự đánh ‘mình’.

Bọn họ vừa xem vừa bình luận.

Khổng Duy Cần: “Tôi phải học hỏi sư muội rồi.”

Nhan Hành Thạc: “Đứa nhỏ này có triển vọng.”

Du Luân: “Tàn nhẫn với chính mình như vậy……”

Triệu Tòng Huy: “Cái này gọi là gì nhỉ……”

Tịch Viễn: “Ở ác gặp ác.”

Những người khác: “……” Có lý.

May là bọn họ cũng không đứng xem mãi, bằng không Miêu Thắng Nam sẽ trút giận lên người bọn họ mất. Sáu người cùng nhau hợp sức khống chế vị kia trên mặt đất, Miêu Thắng Nam tự mình ra tay, hơi dùng sức tháo chiếc nhẫn xuống, tốc độ kia, Du Luân nhìn mà cũng thấy đau giùm.

Tháo nhẫn xong, Miêu Thắng Nam ngồi bệch xuống đất, thở hổn hển ngẩng đầu nhìn mọi người.

“Đing Đong!”

“Chúc mừng ngài đã vượt qua cửa thứ tư!”

Trên ghi chú lại là một loạt câu nói được lặp lại, mỗi khi vượt qua một cửa thì sẽ nhận được nhiều quà và điểm Vinh dự hơn. Sau bốn cửa, mọi người đều đã có kinh nghiệm, không cần biết Vương Miện cho bao nhiêu điểm Vinh dự, cũng chỉ đủ sống trong khu vực chờ tiếp theo trong ba ngày, còn là kiểu không ăn uống gì ấy.

Mặc dù nhẫn ai cũng đã hô khẩu hiệu một lần, nhưng họ vẫn có cảm giác không chân thực lắm sau khi phát hiện mình đã thực sự qua cửa trong một lần.

Thế mà…… Cứ qua như vậy ư?

Sau cơn khiếp sợ ban đầu, Du Luân lập tức mừng như điên, hận không thể bế Triệu Tòng Huy lên rồi hun cậu ta hai cái, nhưng xét thấy bây giờ mình đã là người đàn ông có gia đình, vì thế, cậu rụt rè đi qua, nắm chặt tay Triệu Tòng Huy.

Du Luân và Triệu Tòng Huy nhìn nhau đầy phấn khích, trong ánh mắt mong đợi của Triệu Tòng Huy, Du Luân nói: “Cơm chiều cho cưng thêm đùi gà!”

Triệu Tòng Huy: “……”

Công lao của em lớn như vậy, anh có dám thưởng thứ gì giá trị hơn không?!

Vấn đề phần thưởng, sau này sẽ nói sau, bọn họ phải nhanh chóng đến trạm dừng chân tiếp theo đã.

Mặc dù cửa này có sử dụng vài món quà, nhưng nó không yêu cầu động não như các mấy cửa trước, à không, là không yêu cầu tất cả mọi người động não mới đúng. So với cửa thứ hai và thứ ba khiến người ta mệt lòng, thì cửa này thực sự nhẹ nhàng hơn nhiều.

Ít nhiều gì bọn họ cũng có trực giác chưa bao giờ chuẩn của bạn học Triệu.

Sáu người hào hứng bước ra ngoài, nhưng họ không ngờ lối ra lần này lại khác trước rất nhiều.

Trước đây, khi ra ngoài bọn họ cũng đi thẳng ra, sẽ không có vấn đề gì, nhưng lần này, khi họ đến lối ra, chiếc nhẫn vốn chưa bao giờ tự hiện lên giao diện bỗng nhiên xuất hiện một hộp thoại nổi. Bọn họ đưa tay lên, liếc nhìn rồi đứng sững tại chỗ.

Có chọn đổi 500 điểm Vinh dự để rời khỏi Vương Miện (giới hạn 24 tiếng) không?

Mời lựa chọn, có, hoặc không.

Tác giả có lời muốn nói:

Cửa tiếp theo tên: Tui có một bí mật, nhưng không nói cho đằng ấy đâu.

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play