Trên đường trở về Cục Cảnh Sát, để phòng ngừa Kính Nghiệp Phúc tìm thấy Tịch Viễn, Miêu Thắng Nam đã cống hiến ‘Áo may ô của Vương Thiết Đản’.
‘Áo may ô của Vương Thiết Đản’ nằm trong thanh công cụ của Miêu Thắng Nam đã lâu, cô nhóc tình cờ phát hiện ra chiếc áo này thực sự có thể khiến người khác tàng hình, rõ ràng cô nhóc đang đứng đó, nhưng những người khác lại không thể nhìn thấy, Du Luân còn tưởng cô nhóc đã bốc hơi khỏi thế giới, suýt nữa thì hộc máu.
Tóm lại, chỉ cần mặc thứ này vào, đồng đội còn không tìm thấy chứ huống gì là người khác, Tịch Viễn vẻ mặt ghét bỏ nhận lấy, đối mặt với năm cặp mắt quan tâm, hắn nhẫn nhịn, vẫn mặc vào.
Thấy hắn mặc vào, Du Luân thở phào nhẹ nhõm.
Về chuyện cái áo này đã bị Vương Thiết Đản mặc suốt ba mươi năm, vẫn đừng nên nói cho Tịch Viễn biết, cậu sợ sẽ khiến Tịch Viễn kích động lên bảng đếm số ngay tại chỗ.
……
Vào Cục Cảnh Sát, Tịch Viễn vừa mới cởi áo, tóc vàng đã lao đến trước mặt hắn, không đợi đối phương gây sự, Tịch Viễn đã nói tóm tắt và giải thích một hồi. Sau đó hắn chuyển lại tiền mừng tuổi và tiền lời mấy ngày nay, nhìn thấy nhiều thêm 8000 điểm, vẻ mặt phẫn nộ của tóc vàng đông cứng lại, vài giây sau, hắn ta lúng túng đặt tay xuống.
“Hóa, hóa ra là vậy à, sao anh không nói sớm! Hại, hại tôi còn tưởng anh là kẻ lừa đảo chứ……”
Tóc vàng tự biết mình đuối lý, nói chuyện cũng trở nên thiếu tự tin, Nhan Hành Thạc nhắc nhở hắn: “Bây giờ cậu có thể đến chỗ cảnh sát rút hồ sơ.”
Tóc vàng cảm thấy rất xấu hổ, đứng ngồi không yên, khịt mũi: “Không cần anh nhắc, tôi biết phải làm gì!”
Hắn ta nói xong liền xoay người chuẩn bị rời đi, Du Luân vội vàng đi theo nhắc nhở: “Cậu rút hồ sơ xong, đừng quên thanh toán cho chúng tôi.”
Tóc vàng khựng lại, hắn lại quay người, đôi mắt đảo qua đám người Tịch Viễn mấy lần, cuối cùng, hắn tức giận hét lên: “Mấy người là một nhóm đúng không! Mấy người vốn chẳng cần tốn thời gian đi tìm anh ta mà, vậy sao tôi phải cho mấy người nhiều tiền như vậy chứ!”
Miêu Thắng Nam nhướng mày: “Dựa vào việc anh đã đồng ý với bọn tôi. Lúc nãy nói hay lắm mà, bây giờ phát hiện bọn tôi là một nhóm thì liền trở mặt, đây là đạo đức nghề nghiệp khi làm một rick kid của anh à!”
Tóc vàng: “……”
Từ khi nào mà rick kid có đạo đức nghề nghiệp vậy!
Sáu đánh một không chột cũng què, tóc vàng bại trận, hắn lên lầu hai, một lúc sau lại đi xuống, tuy rằng không tình nguyện lắm, nhưng 5000 điểm thật sự không là gì đối với hắn. Hắn đưa 5000 điểm cho Du Luân, tóc vàng liếc mắt nhìn bọn họ, không vui thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Tịch Viễn: “Vốn dĩ tôi định tặng món quà này cho người đã giúp tôi bắt được kẻ lừa đảo, nhưng giờ tôi đổi ý muốn tặng cho anh!”
Tóc vàng nói vậy là để k1ch thích nhóm Du Luân, suy cho cùng, đối với những người làm việc bán thời gian, quà tặng quan trọng hơn điểm Vinh Dự nhiều. Hắn đưa món quà cho Tịch Viễn, sau đó đắc ý nhìn thoáng qua nhóm Du Luân, nhưng lại phát hiện bọn họ không hề có chút phản ứng.
Nhóm Du Luân: Chú cả chú hai đều là chú, cho ai thì cũng vào túi của Khăn Quàng Đỏ thôi.
……
Sau khi biết được điều này, tóc vàng tức giận bỏ đi, Du Luân nhanh chóng chia 5000 điểm thành năm phần. Sau khi nhận được, chuyện đầu tiên bọn họ làm là hiện thân hóa điểm Vinh Dự, cảm nhận cảm giác được cầm một thỏi vàng trong tay là như thế nào. Bọn họ lại như ong cỡ tổ chạy tới bên cạnh Tịch Viễn, liên tục thúc giục: “Xem thử tóc vàng tặng anh cái gì đi!”
Tịch Viễn đưa mắt nhìn những người xung quanh.
Hắn đột nhiên thấy nghi ngờ.
Những người trong đội này vẫn chưa hình dung được thế nào là đội ngũ và cá nhân sao?
Mặc dù vượt cửa đều lấy đội ngũ làm đơn vị, nhưng khi ra khỏi cửa, phần lớn không phải là cả đội mà chỉ có rải rác vài người, thậm chí có đội còn tệ hơn, chỉ có một người có thể ra ngoài.
Từ điều này có thể thấy, thực ra trong đội cũng có sự cạnh tranh.
Quà tặng, điểm Vinh Dự, công cụ, đây đều là những thứ cần cạnh tranh, có càng nhiều thì càng có lợi thế, hy vọng vượt cửa cũng lớn hơn. Tịch Viễn ở đây gần ba tháng, từng nhìn thấy rất nhiều đội ngũ, nhưng chưa từng thấy đội nào như Khăn Quàng Đỏ.
Thực sự coi mình như một nhóm nhỏ không thẻ tách rời.
Thân là đội trưởng, Du Luân không hề giành lợi ích cho mình mà mỗi ngày đều nghĩ cách duy trì sự gắn kết trong đội. Thân là đội viên, những người này nhìn thấy hắn nhận được quà, cả đám đều vui mừng như thể mình mới là người được nhận quà vậy.
Tịch Viễn khẽ mím môi, rũ mắt click mở nhẫn.
Món quà mới nhận được đã xuất hiện, Tịch Viễn mở nó ra và đọc tên lên: “Lời chúc đến từ rick kid.”
Hắn đọc xong cũng không có động tác gì khác, Du Luân chớp chớp mắt: “Đây là một món quà có thể sử dụng, không phải là công cụ?”
Công cụ cũng có tên nhưng sau khi mở ra lần đầu tiên sẽ vào thanh công cụ, nếu là quà tặng thì vẫn nằm trong giao diện quà tặng, sau lần mở thứ hai mới chính thức sử dụng.
Tịch Viễn gật gật đầu.
Thỏa mãn được lòng hiếu kỳ, năm người đều thoải mái.
Mở quà cũng giống như mở bưu kiện vậy, cái gì, đợi về rồi xem hả? Nghe này, đây là lời con người nói đấy à?
……
Hiện tại đã là giữa trưa, Du Luân hỏi: “Về ăn cơm hay là đợi ở đây rồi nhận nhiệm vụ khác?”
Triệu Tòng Huy, Miêu Thắng Nam, Khổng Duy Cần: “Ăn cơm!”
Hơn nữa phải ăn ngon, ăn ngon!
Cuối cùng cũng có tiền trong tay, bọn họ sẽ ăn hết những món ngon của lạ luôn.
Du Luân hiểu tâm trạng của bọn họ, bây giờ mỗi người đều có hơn 1000 điểm, tiêu xài một chút mà được ăn ngon thì không sao hết.
Bốn người vui vẻ bước ra ngoài, Nhan Hành Thạc và Tịch Viễn ở phía sau liếc nhìn nhau rồi im lặng đi theo.
Mấy người phía trước đang thảo luận xem nên ăn hải sản hay ăn lẩu thì đột nhiên dừng lại.
Hai người phía sau không biết tình huống, tiến lên một bước, đứng ở bậc cổng liền nhìn thấy dưới bậc thang có năm người đang trợn mắt nhìn chằm chằm mình.
Tịch Viễn hoàn toàn không biết bọn họ, hắn cau mày, nhìn thấy trong số năm người có một người phụ nữ cao gầy trưởng thành chậm rãi nói với Du Luân: “Không phải anh là Lý Hai Cột đang đợi em trai sao?”
Du Luân: “……”
Không đợi cậu biện giải thì cậu nhóc phía sau người phụ nữ đột nhiên chỉ vào Tịch Viễn: “Đó không phải là kẻ lừa đảo chúng ta đang tìm sao?! Bọn họ là một nhóm!”
Nói đến đây, kẻ ngốc cũng biết chuyện gì đang xảy ra, Kính Nghiệp Phúc vô cùng đau đớn nhìn bọn họ vài lần: “Để lừa gạt bọn tôi, mấy người thậm chí dám đại tiểu tiện, còn có ý thức công cộng không vậy”
Triệu Tòng Huy: “Tôi không phải, tôi không có ——”
Mày liễu của Hài Hòa Phúc lập tức nhướng lên, “Còn nói không có, tôi đã thấy cậu ngồi xổm kia kìa!”
Triệu Tòng Huy: “…………”
Nhảy xuống xong Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Tuy nhóm Kính Nghiệp Phúc bị chơi, nhưng đổi một khía cạnh khác, mọi người đều là đối thủ cạnh tranh, dù có làm chuyện quá đáng hơn một chút thì vẫn có thể hiểu.
Kính Nghiệp Phúc không định làm căng nữa, bọn họ còn phải ở khu vực chờ thêm một khoảng thời gian, có thể không trở mặt thì vẫn không nên trở mặt.
“Thôi, chỉ là một nhiệm vụ mà thôi, buổi chiều chúng ta lại nhận cái khác vậy, Hòa Hài Phúc, tha cho người ta đi.”
Hài Hòa Phúc tức giận, để bắt được kẻ lừa đảo, cô chẳng những đã sử dụng một món quà mà còn phải chạy trong rừng cả buổi. Nghe thấy lời của đội trưởng, cô ta miễn cưỡng kìm nén cảm xúc của mình. Cả hai đội đi ngang qua nhau, khi họ chuẩn bị rời đi, một người phụ nữ khác trong đội họ dường như chợt nhớ ra điều gì đó, thuận tiện hỏi một câu: “À, thù lao mấy người nhận được là bao nhiêu vậy?”
Những ngày sắp tới, mỗi khi Du Luân nghĩ đến khoảnh khắc này, đều cảm thấy đau lòng.
Sáu người, năm người nào trả lời cũng không thành vấn đề, nhưng cố tình người đầu tiên nói lại là Khổng Duy Cần…
“5000 điểm nha, còn được tặng một món quà nữa.”
Khăn Quàng Đỏ: “……”
Nhóm Kính Nghiệp Phúc: “……”
Hài Hòa Phúc: “Đừng cản tôi tôi nhất định phải đuổi theo đánh bọn họ một trận!!!”
Ngày hôm đó, Khăn Quàng Đỏ chạy trối chết, lúc gần đi, bọn họ biết được tên đối phương —— Ngũ Phúc Lâm Môn.
Đây là duyên phận.
Hay là nghiệt duyên vậy.
……
Không cần đến nhà máy kiếm điểm, mọi người có nhiều thời gian hơn, vốn dĩ Du Luân dự định dành một tháng để tìm quà, bây giờ mới chỉ mất nửa tháng, trung bình toàn đội đã có thêm hai hoặc ba món quà trong tay. Cảm thấy đã đến lúc, sáu người quyết định tối nay nghỉ ngơi lấy sức, ngày mai sẽ lên đường vào cửa thứ ba.
Về phần Tịch Viễn vốn định một tuần sau sẽ rời đi, vẫn ngủ ngon trên tầng cao nhất, cũng không biết kế hoạch của hắn bây giờ đã biến thành dạng gì.
Nhìn mặt trăng trên bầu trời, Du Luân vẫn không cảm thấy buồn ngủ.
Cậu đang ngồi bên cửa sổ, đột nhiên hỏi, “Anh có thấy mặt trăng ở đây có vẻ sáng hơn mặt trăng ở cửa đầu tiên không?”
Nhan Hành Thạc: “……”
Đây là phiên bản cải tiến của mặt trăng tròn hơn sao.
Nhan Hành Thạc ngồi dậy khỏi giường, đi tới bên cạnh Du Luân, ngẩng đầu cẩn thận quan sát một hồi: “Vòng ngoài sáng hơn, chính giữa tối hơn.”
“Anh nói xem, đây có phải là mặt trăng chúng ta có thể nhìn thấy ở nhà không?”
Nhan Hành Thạc im lặng, “Tôi không biết.”
Sau khi đặt câu hỏi, Du Luân mới nhận ra mình vừa hỏi một câu thật ngu ngốc. Trong Vương Miện, e là chỉ có Vương Miện mới có thể đưa ra câu trả lời chính xác.
Cậu tự giễu mỉm cười, quay đầu dặn dò: “Lần này anh nhớ cẩn thận, đừng để bị tấn công tinh thần nữa đó.”
Nghe ra chút ý tứ chế nhạo, Nhan Hành Thạc nhướng mày, đánh trả: “Cậu cũng vậy.”
Du Luân cười ha ha, nhớ lại dáng vẻ Nhan Hành Thạc bị tấn công tinh thần là cậu lại mắc cười, nghĩ đến dáng vẻ bản thân bị tấn công tinh thần cậu cũng sẽ cười, hơn nữa cậu có cảm giác mình có thể cười cả đời.
“Vậy cậu cảm thấy, ‘Mũi tên của thần Cupid’ mất mặt hơn, hay là ‘Trái tim ăn năn’ mất mặt hơn?”
“’Trái tim ăn năn’.”
Du Luân tò mò: “Vì sao?”
Nhan Hành Thạc ăn ngay nói thật: “Bởi vì người trúng ‘Mũi tên của thần Cupid’ không phải tôi.”
Du Luân: “…………”
Du Luân xụ mặt muốn đá đối phương một cái, Nhan Hành Thạc nhanh nhẹn né tránh, còn thuận thế bắt được mắt cá chân của cậu.
Khoảng khắc chạm vào nhau, cả hai đều sững sờ.
Ngây ngốc một chốc, mặt Du Luân đỏ bừng, cậu thu chân lại, Nhan Hành Thạc mím chặt khóe môi dưới, cũng nhanh chóng buông lỏng tay.
Ở cửa thứ hai, Nhan Hành Thạc đã nói một vài điều, nhưng sau cánh cửa đó, cả hai đều không nhắc lại. Ngồi dưới ánh trăng, Du Luân cảm thấy mình nên nói điều gì đó, nhưng moi hết cả cõi lòng, cậu vẫn không biết mình muốn nói gì.
“Chờ…… Khi có thời gian……”
Du Luân mở miệng, mắc kẹt ở chỗ này, cậu ấp úng nửa ngày, Nhan Hành Thạc vẫn luôn nhìn cậu, thấy thế, anh khẽ mỉm cười.
“Được.”
Chờ khi có thời gian, lại bàn những việc này.
Anh hiểu, cũng không vội.
Du Luân ngẩn người, mặt còn đỏ hơn lúc bị anh tóm lấy mắt cá chân, cậu bò về phía giường mình, giọng nói vừa nghẹn ứ lại vừa dồn dập: “Ngủ ngủ.”
Nội dung của cửa thứ ba không thể chia sẻ được, nhóm Du Luân đã dò hỏi suốt nửa tháng nhưng chỉ biết rằng hình thức của cửa này khác hoàn toàn hai cửa trước, phải chuẩn bị tâm lý trước khi bước vào.
Tối hôm qua ai cũng chuẩn bị tốt tâm lý, khi bước vào đường hầm, họ không chút do dự.
Đoạn đường đi vẫn không dài, đã đi qua một lần rồi nên mọi người cũng không hồi hộp, cảm giác quen thuộc như bước vào một môi trường khác ập đến. Du Luân chỉ nhẹ thở ra một hơi, sắp xếp lại cảm xúc của mình, cậu xoay người, vừa muốn nói chuyện liền sững sờ tại chỗ.
Đồng đội của tui đâu?!
Đồng đội không có, môi trường xung quanh cũng rất kỳ lạ, giống như cảnh quay của một bộ phim cổ trang vậy. Du Luân vội cúi đầu, phát hiện mình đang mặc trường bào màu vàng có thêu rồng trước ngực.
Cẩn thận đếm hai lần, không sai, là bốn móng vuốt.
Du Luân mờ mịt ngẩng đầu, mình thành…… Thái tử?
“Ding Dong!”
Phản xạ có điều kiện nhấn vào nhẫn, ghi chú lập tức nhảy ra.
“Ngài đã tiến vào cửa thứ ba, nhiệm vụ của cửa này: Ngày sau khổ, ngày đi khổ, ngày ngày khổ. Hãy lấy bảo vật Trái tim Phượng Hoàng trong vòng 24 giờ. Chú ý, ngài cần phải sống sót khi Trái tim Phượng Hoàng đổi chủ.”
Hình như nhiệm vụ này rất đơn giản.
Chỉ cần lấy được Trái tim Phượng Hoàng, không cần bảo vệ người khác, không có nhiệm vụ phụ. Câu cuối cùng có vẻ vô nghĩa, tuy nhiên Vương Miện không bao giờ nói gì vô nghĩa. Du Luân cất nhẫn, quyết định hành động theo hoàn cảnh.
Tìm hiểu xem rốt cuộc đây là nơi nào.
Du Luân cho rằng đồng đội cũng giống mình, đột nhiên thay đồ cổ trang, hệt như ruồi không đầu loanh quanh ở đây, cho nên cậu không định ở trong cung điện nguy nga này suốt, nói không chừng ra ngoài đi dạo còn có thể tìm thấy đồng đội.
Thực tế không khác những gì cậu đoán lắm. Khoảng khác bước vào cửa thứ ba, sáu người hoàn toàn bị chia cắt, trong đó bốn người đều giống Du Luân, không hiểu sao lại đến một chỗ, không hề có nhắc nhở, còn mặc đồ cổ trang đủ loại màu sắc và hình dạng.
Chỉ có một người là khác biệt. Miêu Thắng Nam chết lặng đứng trong một căn phòng phong cách tương lai, trước mặt cô nhóc có 36 tấm thẻ ba chiều màu đen tuyền lơ lửng, các tấm thẻ tạo thành một vòng tròn và đang từ từ chuyển động, phía trước còn có một màn hình lớn tương tự màn hình giải đề ở nhà máy, trên màn hình có vài dòng chữ in đậm.
- Giả thuyết không thể thay đổi:
Một: Trái tim Phượng Hoàng thuộc sở hữu của Công chúa, cần phải bằng lòng trao ra mới có thể đổi chủ.
Hai: Theo truyền thuyết, người có Trái tim Phượng Hoàng sẽ có được thiên hạ.
Ba: Công chúa có lệnh, nào dám không tuân.
Vui lòng rút thẻ, điền giả thuyết mới.
Ở dưới cùng, còn có mười phút đếm ngược.
Miêu Thắng Nam sắp khóc, tại sao lúc này anh Thạc lại không ở bên mình chứ! Chỉ dựa vào bộ não này, có cho 100 phút mình cũng không thể hiểu được!
Gấp đến độ đi vòng vòng, ngay cả tiếng nhẫn reo lên cũng không nghe thấy, sợ một lúc nữa sẽ hết giờ, cô nhóc vội vàng rút một tấm thẻ, lật qua, trên đó có viết hai chữ, Thái tử.
Bên dưới còn có một khoảng trống lớn, hình như là để cho mình viết.
Thiết lập… Chắc có nghĩa là thiết kế nhân vật nhỉ?
Miêu Thắng Nam cầm cây bút bên cạnh lên, ngập ngừng viết một dòng.
– Thái tử thích mặc đồ nữ.
Trên màn hình lớn lập tức b4n ra một dòng chữ, “Thái tử thích mặc đồ nữ” đã có hiệu lực.
Mà bên kia, Du Luân đã lẻn đến cửa cung, trên trán hơi đổ mồ hôi, cậu đưa tay áo lên lau, trước mắt lóe lên ánh hồng, cả người cậu chợt cứng đờ.
Chậm rãi cúi đầu, Du Luân nhìn thấy con rồng vàng bốn móng ngầu lòi đã biến mất, con rồng vàng được thay thế bằng một đóa sen tinh xảo.
Du Luân:… Cái gì vậy nè?!
Khi Du Luân đang quay cuồng trong mơ hồ, cuối cùng Miêu Thắng Nam cũng nhận ra sự thú vị của thứ này, cô nhóc háo hức lấy tấm thẻ thứ hai, lật nó ra thì thấy, là Quý phi.
Cầm bút suy nghĩ một lúc, học sinh giỏi Miêu Thắng Nam nở một nụ cười hơi đáng khinh.
—— Thái tử và Quý phi có một chân!
Nhìn thiết lập mới có hiệu quả, Miêu Thắng Nam mỉm cười tiếp tục rút lá bài thứ ba, không hề hay biết mình vừa hại đời Du Luân.
Quý phi nương nương đang đứng trong tẩm điện bỗng thấy trống trải, cô đơn và lạnh lẽo, cô vén váy chạy vào cung Thái Tử. Hai cung điện cách nhau không xa, Quý phi thuận lợi chạy đến nơi, cô khí phách đẩy cửa cung ra, đột nhiên không kịp đề phòng, đối diện với Thái Tử đang mặc đồ nữ.
Thái tử Du Luân mặc đồ nữ: “……”
Quý phi Hòa Hài Phúc có một chân với Thái Tử: “……”
Bỗng dưng, Hài Hòa Phúc cong môi, cô xoay người đóng cửa cung lại, bẻ nắm tay, Hài Hòa Phúc cười vô cùng xán lạn: “Thái tử điện hạ, tôi tới yêu thương ngài đây.”
- -----oOo------