Cái gọi là ‘Nè, tôi không ăn được’ chính là khiến toàn thân người dùng tỏa ra mùi sinh vật khác ghét nhất, cho dù trông ngon miệng cỡ nào chúng nó vẫn quyết định không đớp.
Mùi các sinh vật ghét không giống nhau nên mùi ngửi được đương nhiên cũng khác, trước khi sử dụng, Nhan Hành Thạc đã đoán trước phản ứng của loài khủng long, nhưng anh không ngờ quà gặp mặt này lại không phân địch ta.
Miêu Thắng Nam và Triệu Tòng Huy chịu đựng mùi hôi thối, đau khổ quay lại bên cạnh Nhan Hành Thạc, hai người vừa thở bằng miệng vừa lắng nghe anh sắp xếp chiến thuật. Ba người dưới đất đã bình tĩnh lại, không ai nói chuyện lớn tiếng nữa, giờ chỉ khổ cho Du Luân.
Sau khi con diều bay đến một độ cao nhất định, nó ngừng bay lên cao và bắt đầu bay lềnh đềnh nhưng vẫn nằm trong một phạm vi. Du Luân ngừng vùng vẫy, cẩn thận quan sát, hình như mình luôn bay xung quanh mấy vị đồng chí dưới đất thì phải.
Sau khi nhận ra mình sẽ không bay cao hơn, Du Luân đã bình tĩnh lại, thậm chí còn có thể điều chỉnh tư thế, cố gắng lắng nghe tiếng nói chuyện bên dưới.
Vừa nãy nhóm Triệu Tòng Huy hét lên nên Du Luân nghe rất rõ, giờ bọn họ ngừng hét nên cậu không nghe được chữ nào. Dưới ánh nhìn chăm chú của cậu, ba người phía dưới châu đầu ghé tai bí mật mưu đồ khoảng nửa phút, Nhan Hành Thạc đứng dậy trước, ba người cùng nhau đập tay phải, sau đó lớn tiếng hô: “Go!”
Du Luân: “……”
“Go cái gì? Go chỗ nào? Mọi người có kế hoạch gì sao?”
Khi nói chuyện, Miêu Thắng Nam đã chạy ra khỏi phạm vi quà của Nhan Hành Thạc. Cô nhóc xác định mục tiêu, động tác kiên định, dứt khoát chạy đến trước mặt con khủng long bị té ngã, nhanh chóng vỗ vài lưng nó, Miêu Thắng Nam lập tức xoay người, còn chạy nhanh hơn vừa rồi, mãi đến khi gặp Nhan Hành Thạc cô mới xoay người lần hai, hít sâu hét: “1 2 3!!!”
Gần như ngay lúc Miêu Thắng Nam hét lên ‘1 2 3’, Triệu Tòng Huy lao ra như tên bắn, mắt cá chân bị bong gân cũng không đau lắm, bạn nhỏ Triệu Tòng Huy cũng trải qua niềm vui sướng như bay. Du Luân ngơ ngác nhìn cậu ta vẹo trái vẹo phải, không ngừng bẻ lái, chẳng lâu sau đã tìm thấy một sinh vật trông giống với con Miêu Thắng Nam vừa chạm vào.
Sau khi chạm xong cũng bỏ chạy, không hề ham chiến. Trên đường trở về, Triệu Tòng Huy còn thu hút hai con khủng long ăn thịt không bất động, cậu ta tăng tốc chạy một mạch, cuối cùng bạn học Triệu cũng trở về bên cạnh Nhan Hành Thạc.
Du Luân rất bất ngờ.
Nếu nói Miêu Thắng Nam là chạy tới chạy lui thì Triệu Tòng Huy chính là chạy vượt chướng ngại vật. Sao cậu ta làm được vậy, vượt qua bao nhiêu khủng long bự chảng như vậy, thế mà vẫn có thể tìm thấy con khủng long định mệnh trong biển khủng long mênh mang. Chẳng lẽ, quà gặp mặt của cậu ta thực ra là đôi mắt nhìn thấu?
……
Không liên quan gì đến khả năng nhìn thấu cả, quà của Triệu Tòng Huy là một cái máy định vị nhanh, nghĩ đến điều gì thì trong đầu liền nảy ra một cảm giác giống như giác quan thứ sáu vậy, và thứ đó sẽ ở đúng hướng trực giác của cậu ta chỉ.
Bởi vì Triệu Tòng Huy không thấy hướng dẫn khi sử dụng quà cho nên những chức năng này đều do bọn họ suy đoán, trước mắt có thể đoán được quà gặp mặt này rất dễ tìm thấy khủng long, nhưng tiền đề là Triệu Tòng Huy phải tận mắt nhìn thấy một con, sau đó mới tìm được hai con còn lại. Hơn nữa, quà gặp mặt đều có thời hạn và không biết khi nào Triệu Tòng Huy sẽ mất hiệu lực, nên bọn họ phải tăng tốc giết hết đám khủng long ăn thịt có hứng thú với họ trước khi món quà hết hiệu lực mới được.
Lần đầu tiên xuống tay, Nhan Hành Thạc không chọn chủng loại nên đã tìm con khủng long gần bọn họ nhất để làm thử nghiệm, khi trở lại, cậu ta chỉ về một hướng phía sau mình, Nhan Hành Thạc quay đầu lại và nói với Miêu Thắng Nam: “Nhớ cẩn thận.”
Miêu Thắng Nam không dám động đậy nên mím môi ra hiệu rằng mình đã biết.
Nhan Hành Thạc là người thứ ba xuất phát. Lúc mọi người cùng nhau chạy trốn, Du Luân không nhận ra đối phương chạy nhanh đến mức nào, nhưng bây giờ khi ở trên cao và thấy được bao quát, nhìn tuyển thủ Nhan Hành Thạc rõ ràng đang chạy nhanh hơn Miêu Thắng Nam và Triệu Tòng Huy rất nhiều, Du Luân vừa hâm mộ vừa gato.
Cùng là người, sao mà tốc độ chạy cách biệt lớn quá vậy.
……
Khi Du Luân đang thở dài thườn thượt thì Nhan Hành Thạc đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thân thể Du Luân đang đung đưa trong gió, “Cậu nhìn giúp tôi với!”
Cần đến 3 người để diệt trừ khủng long nên 3 vị đồng chí ở dưới đều bận rộn làm việc, Du Luân muốn xuống giúp nhưng xui cái là con diều này không nghe theo sự điều khiển của cậu, khi những người khác đang lấy mạng mình để qua cửa thì chỉ có mỗi cậu là lơ lửng trên bầu trời, cảm giác này không dễ chịu cho lắm. Nhan Hành Thạc bày cậu, lúc này Du Luân mới nhận ra mình cũng có tác dụng.
Du Luân dùng bàn tay không bị trói làm động tác OK với mặt đất, sau đó cậu lại nghĩ đến việc có thể người dưới đó không nhìn thấy, cậu im lặng rồi hét lớn: “Tôi hiểu rồi, anh cứ yên tâm mà chạy, Go!”
Hét xong, Du Luân – Người vốn rất coi trọng ý thức tham gia các hoạt động tập thể từ nhỏ mới cảm thấy thoải mái.
……
Quà gặp mặt của mỗi người đều khác nhau, đặc điểm cũng khác nhau, Miêu Thắng Nam có thể loại bỏ tác dụng của ‘1 2 3’ bằng cách di chuyển một bước, nhưng tác dụng của Nhan Hành Thạc thì không thể loại bỏ, trừ khi mất hiệu lực, bằng không trên người anh sẽ luôn toát ra mùi thối khiến người ta không thể chịu được.
Du Luân tưởng Nhan Hành Thạc hét với mình là để mình chú ý đến sự an toàn của anh, nhưng thật ra không phải vậy, Nhan Hành Thạc sợ Miêu Thắng Nam và Triệu Tòng Huy ở phía sau sẽ gặp nguy hiểm, dẫu sao Miêu Thắng Nam cũng không thể di chuyển, mà sức chiến đấu của Triệu Tòng Huy lại không quá mạnh.
Nhan Hành Thạc đang cố gắng tìm khủng long nên không có thời gian giải thích nhiều với Du Luân, nhưng cũng không cần giải thích, Du Luân đã nhanh chóng hiểu ra.
Bất cứ nơi nào Nhan Hành Thạc đi qua, khủng long đều sợ hãi và bỏ chạy theo đàn, kẻ chạy được thì chạy, kẻ không trốn được thì chỉ có thể đứng tại chỗ. Du Luân cảm thấy mình bị ảo giác, nếu không thì sao cậu lại nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của đám khủng long chứ.
……
Những người khác phải chạy thật nhanh để tránh bị khủng long ăn thịt, còn Nhan Hành Thạc phải chạy thật nhanh để có thể đuổi kịp và chạm vào con khủng long mục tiêu. May mắn thay, mục tiêu mà họ chọn lúc đầu là con khủng long chậm nhất trong số các con khủng long, nếu là một con ngỗng đầu gà thì Nhan Hành Thạc chưa chắc đuổi kịp.
Khi Nhan Hành Thạc cuối cùng cũng chạm được con khủng long mục tiêu, âm thanh điện tử dễ thương lại xuất hiện, nó vui mừng phấn khích như đang cổ vũ bọn họ: “Unbelievable!”
Âm cuối biến mất, ba con khủng long cũng biến mất theo. Du Luân ở giữa không trung, không ai có thể nhìn rõ cậu. Trên vùng đồng bằng vốn rậm rạp đột nhiên xuất hiện ba chỗ trống, tuy chỗ trống rất rất nhỏ, chỉ như ba khoảng cách nhỏ trên bài luận 800 chữ, nhưng điều đấy cũng đủ khiến mọi người phấn khích.
Khủng long có thể bị diệt trừ.
Chỉ cần cùng nhau hợp tác, bọn họ có thể sống sót.
Nhan Hành Thạc để nhịp tim dữ dội của mình ổn định lại, Miêu Thịnh Nam ngây người nhìn về nơi vốn là con khủng long, Triệu Tòng Huy bất giác siết chặt hai tay.
Lý luận và thực tiễn khác nhau, sau khi ba con quái thú thời tiền sử thực sự bị tiêu diệt, bọn họ mới nhận ra mình đã làm chuyện không thể làm được như thế nào, mọi người đều có chút hưng phấn, cần vài giây để bình tĩnh lại.
Chỉ là, có người không muốn cho bọn họ thời gian này.
Du Luân ở trên trời hét lên đầy phấn khích: “Cố lên các đồng chí! Bình minh mang đến ánh rạng đông, thành công ở ngay phía trước! Chỉ cần chúng ta tấn công vào một con cố định, hạ gục từng con một, nhắm trúng mục tiêu, chúng ta chắc chắn sẽ giành chiến thắng trong cuộc chiến này, xông lên! ——”
Ba người còn lại: “……”
Tình cảm mãnh liệt và nhiệt huyết, cứ thế mà tiêu tan.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT