Vào một buổi sáng sớm mùa xuân, Du Luân và Nhan Hành Thạc cùng nhau ăn sáng, Nhan Hành Thạc đến viện nghiên cứu, còn Du Luân thì ở nhà, dọn dẹp chén dĩa rồi thoải mái nằm xuống ghế sô pha.

Chơi điện thoại một lúc, xong rồi đi ôn tập.

Cuộc trò chuyện trong nhóm trở nên sôi nổi, mọi người có lịch trình đi làm và nghỉ ngơi khác nhau, nhưng dù là lúc nào thì trong nhóm luôn có một người nói chuyện, ví dụ như bây giờ, Đại Cát đã chia sẻ một liên kết trong nhóm.

《 Cảnh giác | 10 thứ này đang gi3t ch3t gia đình bạn 》.

Du Luân: “……”

Cậu không nhịn được cà khịa, ngay cả Cao Tàm với tâm lý đã gần 40 cũng không thích gửi tin nhắn vào nhóm bạn già như Đại Cát nữa là.

Vừa định nhắn bảo đối phương đừng tin mấy thứ vở vẩn này thì đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, “rầm rầm rầm”, nghe đã biết người gõ cửa đang rất tức giận.

Du Luân nhíu mày, mới 8 giờ sáng mà ai ở ngoài đó vậy?

Du Luân đứng dậy, đi ra mở cửa phòng trộm thì phát hiện ngoài cửa chính là Du Niên, anh mệt mỏi kéo một cái vali màu xám bạc và đeo ba lô màu đen, thấy Du Luân mở cửa cho mình cũng không để lộ sắc mặt tốt, chỉ xụ mặt nói: “Anh từ chức rồi, không có chỗ để đi nên ở tạm nhà nhóc vài ngày.”

Năm ngoái, Du Niên nói mình đã tìm được việc, về phần công việc là gì thì anh không nói rõ, Du Luân cũng không hỏi qua.

Lúc này, nhìn dáng vẻ và câu thoại rất quen thuộc này của Du Niên, Du Luân đầy bí ẩn vẫn giữ động tác mở cửa, hỏi: “Tư thù cá nhân nên từ chức sao?”

Động tác sửa sang lại áo khoác của Du Niên dừng lại, sau đó anh nghi ngờ ngẩng đầu lên, “Sao nhóc biết?”

“Có phải ai nói với nhóc gì đó rồi không?”

Du Luân không nói gì, cậu dịch người, làm động tác mời vào, “Yên tâm, không có ai nói gì với em đâu, là em tự đoán đó. Từ khi bước ra khỏi Vương Miện, giác quan thứ sáu của em đã ngày càng chuẩn rồi á.”

Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của em trai, Du Niên không nhịn được châm chọc, “Ồ, vậy hormon t1nh dục nữ của em cũng ngày càng nhiều nhỉ?”

Du Luân: “……”

Dù gì cũng là anh trai ruột, nghe vậy Du Luân cũng không ném Du Niên ra ngoài mà chỉ đá vali của anh.

Du Niên cạn lời trợn trắng mắt, thật trẻ con.

……

Du Niên đến quá sớm, còn chưa kịp ăn sáng, Du Luân loay hoay trong bếp rất lâu, cuối cùng mang ra cho anh một bát mì ăn liền.

Du Niên không thể tin nổi: “Chỉ có cái này?”

Nếu biết Du Luân sẽ nấu cho anh mì gói, thì anh đã mua một chiếc bánh mì trứng lúc ghé qua đây rồi, ít nhất người ta còn có trứng!

Du Luân nghe mắng thì cầm đũa, lật sợi mì, “Ở đây cũng có trứng mà, nhìn xem, trứng mất nước.”

Du Niên: “……”

Anh đã đoán trước mức sống của mình sẽ giảm xuống sau khi từ chức, nhưng anh không ngờ nó sẽ giảm nhanh và thê lương đến vậy.

Khi Du Niên ăn cơm, Du Luân lại mang cho anh một ly sữa ấm, cậu đẩy ly sữa qua, nói: “Anh cãi nhau với sếp à?”

Tuy rằng là hỏi nhưng cậu lại nói chắc nịch, giống như đã đoán được Du Niên đã xảy ra chuyện gì. Du Niên nghi ngờ nhìn cậu, chuyện đó mới xảy ra tối hôm qua, theo lý thì Du Luân sẽ không biết mới đúng.

Dẫu sao lần này rời đi, anh cũng không lên kế hoạch, gần giống như là trốn nhà lúc nửa đêm. Có lẽ đến bây giờ, người kia vẫn chưa nhận ra mình đã rời đi, anh cũng không ngờ mình sẽ trèo đèo lội suối chạy đến một thành phố khác, nơi em trai mình đang ở.

Gắp mì trong bát, Du Niên cáu kỉnh nói: “Không phải việc của nhóc, anh sẽ tự xử lý. Nghỉ ngơi hai ngày xong anh sẽ đi tìm một công việc mới, không gây thêm phiền phức gì cho nhóc đâu.”

Du Luân đã nghe mấy lời tương tự như này từ lâu, bây giờ cậu lại quan tâm đến một câu hỏi khác mà lần trước không dám hỏi hơn, “Ông chủ của anh, có phải là họ Cao không?”

Động tác gắp mì của Du Niên dừng lại.

Du Luân không chú ý, vẫn đang cố gắng nhớ lại, “Họ Cao, lẽ nào là Cao Tàm?”

Cậu chỉ đang nói giỡn thôi, năm nay Cao Tàm mới bao nhiêu tuổi chứ, sao có thể là ông chủ của Du Niên được. Tuy nhiên, Du Niên lại không nói gì, hơn nữa còn nhìn chằm chằm cậu bằng đôi mắt nặng nề.

Du Luân: “…… Là anh ta thật á?!”

”Bọn anh hợp tác, cậu ta góp tiền và góp sức, còn anh chỉ góp sức thôi. Bề ngoại là sếp và cấp dưới, nhưng quan hệ bên trong là đối tác.”

Du Luân trợn mắt há hốc mồm, nếu Cao ở đây vẫn luôn là Cao Tàm, vậy không lý nào người ở cửa thứ sáu lại là người khác được. Xem ra quan hệ giữa Cao Tàm và Du Niên rất tốt, bằng không bất kể có Vương Miện hay không, cả hai đều là đối tác của nhau.

Tuy nhiên, có một vấn đề.

“Vậy sao anh lại muốn từ chức???”

Du Luân thật sự không hiểu, Cao Tàm tốt với Du Niên như thế nào, mọi người đều rõ như ban ngày, hai người bạn tốt cùng nhau khởi nghiệp, không phải nên cùng hội cùng thuyền ư, tại sao Du Niên lại tỏ vẻ kiên quyết từ chức?

Du Niên bị hỏi đến phiền, “Không phải vừa nãy anh đã nói rồi sao, không liên quan đến nhóc, khống chế hormone t1nh dục nữ của nhóc một chút đi, lát nữa anh ăn xong sẽ đi ngủ, không cần gọi anh dậy, để anh tự tỉnh.”

Du Luân: “……”

Còn muốn tự tỉnh hả, không sợ mình đè gối mưu sát anh trai à.

Du Niên vừa hạ đường huyết vừa thiếu ngủ rất đáng ghét, may mà tỉnh dậy sẽ không sao nữa, sẽ biến lại thành anh chàng đẹp trai không thích nói chuyện.

Buổi tối, Nhan Hành Thạc trở về, thấy Du Niên đến cũng không kinh ngạc.

Cả hai tốt nghiệp cùng một trường đại học, ngành đang làm cũng liên quan đến nhau nên chủ đề của họ luôn xoay quanh công việc. Du Luân lắng nghe một lúc, đột nhiên ngắt lời hỏi: “Khi nào anh định làm lành với Cao Tàm”

Du Niên trợn tròn mắt, “Sao anh phải làm lành với cậu ta?”

Nếu ông chủ của đối phương là người khác, Du Luân sẽ không nói mấy lời này, nhưng bây giờ đã biết đó là Cao Tàm, Du Luân đoán anh trai mình chỉ đang giận dỗi, một thời gian sau sẽ tự động quay về. Nếu đã vậy thì không bằng kết thúc chiến tranh lạnh đơn phương này nhanh gọn lẹ, tránh làm tổn thương tình cảm.

“Bảo anh làm hòa với cậu ta á, nằm mơ đi, còn nữa, nhóc tưởng anh là cô bé mới lớn hay gì. Anh không rảnh chơi đùa với nhóc, anh từ chức là bởi vì cậu ta có vấn đề cá nhân nghiêm trọng, không phải là đang nói giỡn!”

Du Luân vô cùng tò mò, cậu đặt đũa xuống, nhìn Du Niên chòng chọc, “Vấn đề cá nhân gì cơ?”

Nhan Hành Thạc cũng muốn biết, cũng nhìn anh không chớp mắt.

Du Niên bị cả hai nhìn đến cứng đờ, anh im lặng một lúc, lại cầm đũa lên và bắt đầu ăn.

Đây là ý tứ đánh chết cũng không nói.

Du Luân cùng Nhan Hành Thạc nhìn nhau, cả hai đều thấy vẻ hóng hớt trong mắt đối phương.

Buổi tối 8 giờ, Du Niên đang ngồi trong phòng khách xem TV, đột nhiên có người gõ cửa.

Tuy nhiên, so với Du Niên nóng nảy gõ cửa sáng nay, tiếng gõ cửa này có thể nói là lịch sự.

Du Luân đứng dậy, khi chuẩn bị mở cửa, cậu đột nhiên nhanh trí bấm cameras bên cạnh cửa, cậu nhướng mày, quay đầu nói: “Là Cao Tàm.”

Du Niên đột ngột đứng lên, “Nhóc nói với cậu ta à?”

Du Luân nhún vai, “Em không có, em không muốn dính líu đến thù hằn giữa hai người đâu.”

Du Niên không nghi ngờ, cũng không có thời gian nghi ngờ, anh chạy vèo vào phòng sách để trốn, vừa đóng cửa vừa dặn dò Du Luân: “Nói anh không có ở đây!”

Cạch, cửa đóng lại, Nhan Hành Thạc không hiểu gì bước ra từ phòng ngủ, sau khi Du Niên chạy vào, Du Luân cũng mở cửa.

Cao Tàm đứng ở cửa, chỉ hỏi một câu: “Cậu ấy ở đâu?”

Du Luân chớp chớp mắt, cao giọng nói: “Anh tìm ai? Anh trai của tôi à, anh ấy không có ở đây đâu.”

Sau đó, cậu giơ tay phải, chỉ chính xác vào phòng sách.

Nhan Hành Thạc: “……”

Cao Tàm cảm ơn cậu rồi sải bước đến phòng sách, vào phòng, anh lập tức đóng cửa lại, người bên trong đang nói gì, người bên ngoài hoàn toàn không thể nghe được.

Du Luân mỉm cười trở lại ghế sô pha, pha cho mình một tách trà.

Nhan Hành Thạc buồn cười nhìn cậu, “Em sẽ không sợ Du Niên tính sổ với em à?”

Du Luân nhấp một ngụm trà nóng, thâm trầm nói: “Sợ cái gì, ở ác gặp ác. Bây giờ ổng cũng không thể tự bảo vệ mình nổi mà.”

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play