Quà của Nhan Hành Thạc đã gần hết, nhưng của Bối Bối vẫn còn nhiều như lông trâu, cuối cùng anh vẫn dùng món quà cuối cùng của mình.
—— Đánh người em, đau lòng anh.
Món quà này dùng để chuyển dời tổn thương, nó có thể chuyển tất cả tổn thương và quà từ người này sang người khác. Nhan Hành Thạc đã sử dụng món quà này cho Du Luân, sau đó chạy xa khỏi cậu, Du Luân nhìn thấy nhưng không thể nói bất cứ điều gì để ngăn cản anh, vì vậy cậu chỉ có thể càng dốc sức để tiếp cận bức tượng.
Bức tượng bị bùn đất bao quanh, chỉ cần loại bỏ lớp bùn đất này…
Bối Bối vẫn đứng đó, nhìn động tác của Du Luân, nó đột nhiên bật cười.
Chán ngắt, không muốn chơi.
Nó rũ mắt, vừa định chọn món quà tiếp theo thì đột nhiên, bên tai vang lên một tiếng hét to: “Dừng lại!”
Bối Bối dừng lại, nó ngước mắt, nhìn Từ Tử Nguyên đang lao về phía mình.
Nó luôn có chút ưu đãi với Từ Tử Nguyên, cho nên cũng không chặn anh giống như những người khác, mà để mặc anh đến gần mình.
Bởi vì nó biết, cho dù Từ Tử Nguyên có đi tới thì cũng sẽ không thể làm gì được.
Quả nhiên sau khi lao tới, anh đẩy nó xuống đất và bóp cổ nó, đây vốn điểm chết người của con người. Anh hoàn toàn mất kiểm soát gầm lên, nhưng vào tai Bối Bối, lại không khác gì tiếng than khóc trước khi chết.
“Tôi đã bảo cậu dừng tay!”
Cho dù bóp cổ Bối Bối, anh cũng không dùng hết sức lực, Bối Bối nhìn anh một cách vô cảm, đột nhiên cảm thấy anh thật phiền phức.
Muốn giết nhưng cũng không muốn giết, muốn cứu đồng đội của mình nhưng lại không muốn làm tổn thương bất cứ ai, dù đối phương có không phải là con người.
Những linh hồn như vậy, cho dù ở trong nền văn minh nào, đều là rác rưởi cần được sàng lọc.
Không đủ quyết đoán, không đủ tàn nhẫn, khi tai họa ập đến, loại người này là người chết đầu tiên, giống như bây giờ.
Bối Bối không thể giết người, chính là thân xác Vương Miện của nó không thể giết người, hệ thống liên quan mật thiết đến nó đã được thiết lập để bảo vệ chương trình cốt lõi của con người, vì vậy nó không thể làm tổn thương con người, nhưng ở trong cửa thì khác.
Hệ thống không thể nhúng tay vào số lượng thương vong trong cửa, mà bây giờ, nó đã trở thành một người vượt cửa, nên nó có thể tự mình ra tay, gi3t ch3t tên vô dụng tự cho mình là đúng này.
Tựa như khi giết Wodiver.
Một con dao găm đột nhiên xuất hiện trên tay phải, chỉ cần nó muốn, là có thể giơ tay lên, dùng tốc độ Từ Tử Nguyên không bao giờ có thể chống lại, đâm vào tim anh. Chết trong cửa không được coi là chết, nhưng nếu sau khi chết, nó đóng tất cả các cửa trong Vương Miện lại, thì cái chết này sẽ là cái chết theo mọi nghĩa.
Đó cũng là cách nó giết Wodiver. Nó nhốt Wodiver trong cửa, chiêm ngưỡng tình trạng chết xấu xí của tên đó, sau đó đóng cánh cửa lại ngay lập tức. Mặc dù trước khi chết, Wodiver đã làm vài hành động nhỏ, nhưng nó không là gì so với thực tế là tên đó đã chết cả.
Thật ra tự tay giết người là điều thừa, chỉ cần đóng cánh cửa lại thì mọi người trong đó sẽ chết hết, nhưng nó luôn thích xem những cảnh tượng trước khi chết của con người, đặc biệt là những người nó quan tâm, nhìn họ chết dần chết mòn, dường như nó có thể cảm nhận được cái từ mà loài người thường nhắc đến, hạnh phúc.
Từ Tử Nguyên vẫn ra lệnh cho nó dừng lại, những người khác vẫn đang chật vật đối phó với mối nguy hiểm xung quanh, Miêu Thắng Nam đang giúp Du Luân đào lớp đất bảo vệ bên ngoài bằng tay không thì đột nhiên, mặt Bối Bối trầm xuống, ném Từ Tử Nguyên đi rồi ngồi dậy, ném mạnh con dao trong tay.
Có người nhìn thấy hành động của nó và muốn ngăn cản, nhưng lại bị quà tấn công có hiệu lực trở lại đánh trở tay không kịp, con dao găm đâm chính xác vào lưng cậu. Tuy nhiên, Du Luân lại như không cảm nhận được, vẫn đang cố gắng đào hơn, Nhan Hành Thạc đổ mồ hôi lạnh, anh không thể không quỳ trên mặt đất, nhưng lại không phát ra tiếng động.
Vẻ mặt của Bối Bối lúc này vô cùng âm trầm và đáng sợ, nó không còn ở chỗ đó nữa mà sải bước đi về phía trước. Giữa chừng có người chặn nó lại, đều bị quà đánh về.
Không được, không thể đợi lâu hơn nữa.
Nó muốn tắt tất cả cánh cửa ngay bây giờ!
Miêu Thắng Nam vô tình quay đầu lại, nhìn thấy Bối Bối đi về phía này, sắc mặt cô nhóc lập tức trắng bệch, cô nhóc gọi: “Đội trưởng!”
Kim Vãn cũng thúc giục cậu, “Du Luân, nhanh lên!”
Nói xong, cô lao về phía Bối Bối, nhưng đi được nửa đường thì bị một bàn tay vô hình bắt lấy, mặt cô đỏ bừng, nhìn cứ như giây tiếp theo sẽ chết ngạt.
Miêu Thắng Nam không giúp đỡ nữa, cô nhóc cũng chạy lại, cố gắng câu giờ cho Du Luân, tuy nhiên, sức lực của cô nhóc thật sự quá nhỏ bé, không có cách nào trì hoãn lâu, huống chi, dù có kéo dài thêm vài phút, Du Luân cũng không thể đập nát bức tượng.
Những cục bùn này quá cứng, cậu không thể xử lý chúng nhanh chóng nếu không có quà.
Cảm giác da thịt bị xé toạc truyền vào trong cơ thể, lần đầu tiên Du Luân cảm thấy ớn lạnh sau lưng, sau đó cậu cảm thấy đau dữ dội, mặt như tờ giấy vàng, nhưng không phải do đau.
Cậu không dám, cũng không còn thời gian và sức lực để nghĩ xem nỗi đau ấy tượng trưng cho điều gì, cậu đột nhiên né tránh, cây roi dài quất vào bức tượng, nhưng nó không hề làm tổn thương những khối bùn đó, nhiều nhất chỉ làm rớt một chút bùn quanh khu vực cậu vừa đào ra.
Bối Bối không có hứng thú với cậu, cho dù cậu là người thực sự hợp tác với Wodiver, bây giờ nó không hề nghĩ tới cái gì cả, chỉ muốn lập tức đóng tất cả các cửa.
Mặc dù vừa nãy Du Luân có trốn một lúc, nhưng cậu vẫn không rời bức tượng, nửa người của cậu lơ lửng trên không trung, một tay nắm chắc mép bức tượng, cũng chính là bên cạnh phiên bản phóng to của chiếc vương miện trên tượng. Cậu có linh cảm, thân thể thực sự của nó không phải là bức tượng, mà là chiếc vương miện mà bức tượng đang cầm lên.
Bàn tay đang cầm mép rỉ máu và run rẩy không ngừng, cậu cố gắng nhấc tay kia lên và với thứ gì đó bên trong.
Nhìn thấy hành động của cậu, không khí xung quanh Bối Bối thay đổi, nó dùng ý thức vung roi lên lần nữa, không ngờ phía sau có người còn nhanh hơn nó.
Lần này, Miêu Thắng Nam thật sự đã dùng hết sức lực cả đời mình, không biết cô nhóc lấy đâu ra sức lực ấy, còn có thể chống đỡ ném thứ trong tay ra.
Thứ cô nhóc ném chính là chiếc xiên sắt, sau khi làm hành động này xong, cô nhóc thậm chí không thể nói một lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Du Luân, như thể cô nhóc sẽ chết không nhắm mắt nếu không nhìn thấy kết cục.
Bối Bối bị tiếng xé gió đột ngột thu hút sự chú ý, nó cho rằng có người muốn đánh lén mình nên cau mày bước sang một bên, nhưng nó không ngờ, chiếc xiên sắt không nhằm vào mình.
Ở khoảnh khắc sinh tử, con người ta sẽ bộc phát sức mạnh gấp chục lần, đến thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, vô dụng như Du Luân, thậm chí còn nắm được chiếc xiên sắt rồi móc mạnh về phía trước.
Vương miện và bức tượng không được nối với nhau nên cậu dễ dàng móc chiếc vương miện ra ngoài.
Viên đá năng lượng trên chiếc vương miện này là đồ thật, nặng đến mức cậu phải dùng một tay ôm vương miện vào lồng nguc, Du Luân nhìn Bối Bối, đột nhiên nhếch môi, im lặng mỉm cười.
Sau đó, cậu buông tay khỏi bức tượng.
Bối Bối chỉ sững sờ một lúc, sau đó nhanh chóng vung roi dài của mình, Du Luân chỉ còn cách mặt đất hai mét, bị roi dài đánh trúng, nhưng cậu vẫn ôm chặt vương miện trong tay, mãi đến khi ngã xuống đất, cậu mới buông tay kia ra.
“Rắc ——”
Âm thanh những viên pha lê vỡ ra rất vui tai, giống như một loại chuông gió lanh lảnh nào đó, cứ văng vẳng bên tai Du Luân, hết lần này đến lần khác.
Cậu mệt quá, lưng đau, chân cũng đau nốt, mà loại đau này lại không thể diễn tả bằng lời được, giống như mất đi một phần cơ thể, mà phần cơ thể còn lại của cậu đang than khóc.
Dường như cậu nghe thấy một giọng nói giữa cơn tỉnh và mơ.
“Cảm ơn.”
Du Luân muốn nói, không cần cảm ơn, chỉ cần trả lại đồng đội và anh trai cho tui là được rồi, nhưng cậu mệt đến mức bất tỉnh trước khi có thể nói bất cứ điều gì.
*
“Anh bạn, tỉnh tỉnh, không sao chứ? Sao lại ngủ ở đây thế?”
Khuôn mặt của Du Luân liên tục bị vỗ, bàn tay của người nọ rất thô, hơn nữa xuống tay quá độc ác, giống như một cái tát vào mặt vậy. Du Luân vốn dĩ không sao, nhưng lại bị đối phương vỗ thành chấn động não nhẹ.
Cậu mờ mịt mở mắt, hai người đàn ông thô kệch thấy ánh mắt cậu dần dần trở nên tỉnh táo mới thở phào nhẹ nhõm, “Có phải tối qua uống rượu không?”
Một người khác ngửi thì thấy không có mùi rượu, liền đổi cách nói: “Không uống rượu à, vậy sao cậu lại nằm ở đây, có phải bị bệnh không, điện thoại cậu đâu, để bọn tôi liên hệ với người nhà của cậu cho. Cậu cần gì không, ăn? Hay là uống? Tui mua cho.”
Du Luân nhìn người đàn ông trước mắt, môi mấp máy sau một lúc lâu, “… Tôi cần Nhan Hành Thạc.”
Hai người kia: “……???”
Hình như cách biệt thế hệ giữa họ và những người trẻ tuổi lại trở nên sâu sắc hơn rồi. Nhan Hành Thạc này là gì, rượu mới ra à?
……
Cũng may, chính Nhan Hành Thạc đã nhanh chóng đứng ra bác bỏ tin đồn.
Sau khi cảm ơn hai người qua đường tốt bụng, Nhan Hành Thạc ngồi xổm xuống, nhấc bổng Du Luân vẫn đang trong trạng thái bàng hoàng lên, đi được chục mét, họ thấy một chiếc ghế tựa không có người ngồi, anh đỡ Du Luân qua, để cậu dựa vào vai mình, một lúc sau, Du Luân mới hỏi: “Chúng ta ở đâu thế, khu vực chờ của cửa thứ bảy sao?”
Nhan Hành Thạc nhìn chằm chằm cậu vài giây, mới xác nhận cậu không bị mất trí nhớ mà là đầu óc thực sự đang quay cuồng.
… Có lẽ là bị bàn tay quạt hương bồ của anh trai kia đánh.
Lúc này, không cần biết Du Luân nói gì, Nhan Hành Thạc đều có thể cười thành tiếng, anh chỉ vào tòa nhà dân cư phía sau, “Em nhìn xem, đây là đâu.”
Du Luân chậm nửa nhịp quay đầu, nhìn một hồi lâu, mới nhớ ra.
Đây là ngôi nhà mà anh đã sống mười tám năm.
“Chúng ta, ra ngoài rồi?” Giọng điệu của Du Luân có chút khó tin.
Nhan Hành Thạc nhịn cười, liên tục gật đầu mấy cái, cho thấy anh cũng rất kích động, “Chúng ta ra ngoài rồi, em đã thành công.”
Vào giây phút cuối cùng của ý thức, Nhan Hành Thạc đã biết, bọn họ không còn dư lại bao nhiêu người, mà rõ ràng Du Luân nhạy cảm với chỉ dẫn của Wodiver hơn, thế nên cuối cùng mọi người đều đặt cược cho cậu, tuy Du Luân không nói gì, nhưng anh biết cậu phải chịu áp lực lớn cỡ nào.
Sau đó, anh không có ý thức, tục xưng là “chết”, anh không biết Du Luân đã làm như thế nào, nhưng anh có thể tưởng tượng nó khó khăn ra sao.
Vẻ mặt của Du Luân như Lâm muội muội*, còn đang lẩm bẩm, “Ra rồi… Thế mà lại ra được thật…”
Lâm muội muội*:
Lâm muội muội*:
Đang nói chuyện thì cậu đột nhiên bật khóc, Du Luân không phải Miêu Thắng Nam nên không có chuyện gân cổ gào khóc, cậu chỉ khẽ nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra theo lần chớp mắt, sau đó cậu ngẩng đầu lên, nhìn Nhan Hành Thạc: “Em còn tưởng chúng ta sẽ thành cặp đôi ma chứ.”
Nhan Hành Thạc nhìn cậu, lòng đau nhói, anh lau nước mắt trên má cậu, trầm giọng nói: “Sẽ không đâu, ít nhất là trong mấy chục năm nữa.”
Du Luân đã hoàn hồn sau cảm giác ngơ ngác ban đầu, họ về lại nơi xuất hiện thì có hành lý bên cạnh, may là Nhan Hành Thạc tỉnh lại nhanh nên mới không để hành lý mọc cánh biến mất.
Hồi đó, bọn họ đóng gói hành lý rất qua loa, vốn không nghĩ sẽ có dịp sử dụng. Sau khi lục một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy điện thoại.
Lần này bọn họ ở bên trong lâu hơn, thế giới bên ngoài đã trôi qua khoảng hai tháng, khi đang sạc pin dự phòng, bọn họ cũng tán gẫu.
Du Luân: “Không biết Miêu Miêu và những người khác thế nào rồi.”
Nghĩ lại khúc cuối nhìn ai cũng tàn nhẫn, Du Luân nhớ lại mà sợ hãi một hồi, lúc đó cậu cũng ở trong trạng thái như vậy, vì vậy không cảm thấy gì cả, bây giờ khi đã tỉnh táo, cậu mới nhận ra lúc đó mọi người đã ‘ăn cả ngã về không’ nhường nào.
Không dám thua, chỉ dám chết.
Nhan Hành Thạc an ủi cậu, “Chắc chắn cũng ra ngoài rồi, hẳn còn vui vẻ xoay vòng vòng nữa là.”
Triệu Tòng Huy và Miêu Miêu có thể sẽ làm vậy. Còn Tịch Viễn và Khổng Duy Cần, Du Luân không thể tưởng tượng được bộ dáng vui vẻ xoay vòng vòng của họ sẽ trông như thế nào.
Sau một lúc im lặng, cậu lại hỏi: “Tương lai anh sẽ làm gì, định đi đâu?”
Nhan Hành Thạc không nghĩ nhiều, “Trở lại viện nghiên cứu.”
Du Luân: “… Anh có chắc mình có thể quay trở lại không?”
Anh quên lần trước anh đã lừa dối nghiên cứu viên đó như thế nào rồi à?
Nhan Hành Thạc gật đầu, “Phải nộp báo cáo nên chắc sẽ không có vấn đề gì. Giấy tờ học sinh và hồ sơ của anh đều ở đó, lúc trước khi mời chào anh, họ đã nới lỏng rất nhiều điều kiệu, nếu anh quay lại, họ sẽ không từ chối.”
Du Luân hâm mộ, đây là ưu điểm của nhân tài à, đâu như cậu, đi là đi luôn, đơn vị lãnh đạo có thể nhanh chóng đề bạt ứng viên tiếp theo thế chỗ liền.
Du Luân ngừng nói, Nhan Hành Thạc nhìn cậu, đột nhiên hỏi: “Viện nghiên cứu của bọn anh vẫn còn rất nhiều công việc khoa chính quy, em có muốn đến không?”
Du Luân sửng sốt, còn chưa trả lời, Nhan Hành Thạc đã nói thêm: “Thật ra em vừa mới tốt nghiệp, nếu em muốn tiếp tục thi lên thạc sĩ, thì vẫn còn kịp.”
Nhan Hành Thạc không quên trước kia Du Luân là người như thế nào, trước khi vào đại học, cậu hoạt bát hơn bây giờ nhiều và đầy ý chí chiến đấu. Lúc trước còn vỗ ngực hứa sẽ trúng tuyển vào trường đại học của anh, sau đó cũng như anh, cùng nhau học lên tiến sĩ và cùng nhau nghiên cứu khoa học. Chỉ là sau tai nạn của Du Niên, cậu đã không còn chăm chỉ học hành nữa, đương nhiên cũng không thể thi tốt.
Du Luân có chút do dự, đây đều là sự kiện quan trọng của cuộc đời, cậu nhất định không thể đưa ra câu trả lời trong thời gian ngắn như vậy được.
Tuy nhiên… Đúng là học vấn hiện tại của mình hơi khiêm tốn, nếu có thể tiếp tục học thì đương nhiên là quá tốt.
Nhan Hành Thạc nhìn ra những gì cậu đang nghĩ, anh chạm vào má cậu, nước mắt trên đó đã khô, khi Du Luân đang suy nghĩ, đột nhiên, điện thoại đổ chuông.
Cuối cùng cũng không còn nghe thấy tiếng nhắc nhở của WeChat nữa, Du Luân liếc nhìn, đó là một dãy số không quen thuộc, cậu không suy nghĩ nhiều, nhấc máy lên.
Nghe thấy giọng nói trên điện thoại, Du Luân sững sờ nhìn về phía trước.
Sau một lúc lâu, cuối cùng cậu mới phát ra một âm tiết được, “… Anh.”
Nhan Hành Thạc nắm tay cậu để trấn an, sau khi hai anh em nói xong, Du Luân hít sâu mấy hơi, sau đó đứng lên, “Đi thôi.”
Nhan Hành Thạc nghe lời đứng lên.
Chẳng qua, anh vẫn hỏi một câu, “Đi đâu vậy?”
“Nhà em,” Du Luân lời ít ý nhiều trả lời, sau đó nghiêng đầu liếc mắt nhìn Nhan Hành Thạc một cái, “Lát nữa anh nói với ba mẹ em là, anh đã bị nhà nước đuổi việc vì lối sống có vấn đề, từ nay hai ta sẽ thành thật làm người trong xã hội.”
Nhan Hành Thạc: “……”
Mình có thể từ chối không?
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT