Mùa trăng khuyết

Chương 1


2 năm


   Nỗi ám ảnh vô hình ấy thật mãnh liệt, dai dẳng. Cuộc sống này tôi được sinh ra và đương nhiên tôi phải chịu đựng dị tật -  dị tật trong tâm hồn suốt cả đời. Luôn luôn nghĩ ngợi, luôn luôn có một niềm đau vô hình làm tâm trí tôi lúc nào cũng nhức nhối. Nó làm tôi luôn lo lắng, khắc khoải, đau đớn. Có lẽ nếu không thế thì tôi sẽ mất thăng bằng. Đúng thế, mỗi đời người nên mang trên vai một gánh nặng.

   Tôi vốn mãi mãi ngây thơ. Trong đời sống, những khổ đau tôi đã trải, những thủ đoạn của kẻ khác đối với tôi - tưởng đấy là vết thương lớn trong cuộc đời, tưởng có thể cất trong ngăn trí nhớ dùng làm kinh nghiệm sống trong cuộc đời, kì thực tôi đã quên tuốt, để trong giây lát tôi lại nhận niềm đau khác, tươi rói, mới nguyên.

    Tôi làm việc với ông ta từ năm mười lăm tuổi. Ông ta hiểu sự yếu đuối của tôi. Ông ta chỉ muốn tôi coi ông ta như bậc đàn anh, một người thầy. Không một chi tiết, không một bằng chứng, ông ta sống bằng những mưu toan bẩm sinh, bằng những lời lẽ ngọt ngào bẩm sinh, bằng sự phá cách bẩm sinh. Còn làm việc với ông ta tôi không bao giờ thoát ra khỏi thế giới bên ngoài. Tất cả những gì tạo cơ hội cho tôi thoát ra khỏi thế giới bên ngoài, đều bị ông ta thủ tiêu

    Khát khao bay nhảy, thoát ra kiếp quẩn quanh - ngày hai buổi đến cơ quan như cái máy - bỗng dậy trong tôi một luồng sóng dữ.

     

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play