"Bây giờ bắt đầu uất ức?"- Quý Hàng xòe ra tám trang giấy còn thơm mùi mực, quay đầu chĩa vào cái mông đỏ rực.
Mệt mỏi, đau đớn, xấu hổ. Đứa nhỏ bất quá chỉ muốn đổi tư thế, Quý Hàng thực sự không biết mình đang cố tình ép buộc nó sao?
Dĩ nhiên không phải.
Luôn miệng nói ra những điều kiện mê người, anh biết sư tử con nhà mình cũng rất thông minh, có thể nghe hiểu được dưới quy củ nghiêm khắc kia ẩn núp bao nhiêu sự bao dung, thậm chí từng bước dụ dỗ An Ký Viễn thăm dò ranh giới cuối cùng của chính anh.
Quý Hàng ở tận đáy lòng cười thầm.
Chỉ là, anh luôn có quy củ của mình, nhất là trong thời điểm trừng phạt.
Nếu chuyện gì đều thuận theo thỉnh cầu của em trai thì một chút kính nể cũng không có, làm sao còn quản được đứa nhỏ.
Quý Hàng lập tức muốn hù dọa, ánh mắt trở nên sắc bén:
"Vậy em viết những thứ này, là muốn trêu đùa anh sao? "
An Ký Viễn giật bắn người.
"Không phải…"
"Là ai mời anh đến lập quy củ?"
"… Là em?"
Hướng dẫn từng bước, cũng thận trọng: "Tỉ mỉ lĩnh hội, chăm chú trả lời. Em thật sự đau đến đứng không được nữa rồi?"
"…Cũng, không phải."
"Vậy đứng thẳng! Cái mông nâng cao, đầu cũng nâng lên!"
Nếu như thời gian có thể quay ngược lại.
An Ký Viễn hối hận nhất, không phải cùng anh chia tách mười bốn năm, không phải sớm hỏi rõ thân thế của Kiều Thạc để tránh được một trận đánh nhau, cũng không phải không để cho anh dỗ dành đã từ Ngoại thần kinh chạy trở về. Mà là ở thời điểm "Có thể thương lượng", không có yêu cầu anh trong khi chấp hành gia pháp phải im lặng. (Ôi bé Viễn của tôi!!!)
"Từ nhỏ, ba đối với em sủng ái có thừa, khi dùng gia pháp cũng không bỏ được nghiêm khắc mới làm em đến bây giờ trong lúc bị phạt cũng không có quy củ."- Quý Hàng nói ra một sự thật tàn khốc.
"Em cảm thấy đứng kéo vạt áo lên bị đánh đòn rất hổ thẹn, cảm thấy lớn như vậy còn bị lập quy củ như một đứa trẻ, làm sao lại không cảm thấy bản thân phạm phải những lỗi này mà thấy xấu hổ?"
An Ký Viễn cắn răng cúi đầu, ánh mắt rủ xuống mặt sàn gỗ. Phòng Quý Hàng không có lót thảm lông dê, mặt sàn gỗ láng bóng phản chiếu nét mặt quẫn bách đỏ bừng của chính cậu.
"Mười bốn năm bỏ mặc em vô pháp vô thiên là vấn đề của anh, nghĩ sai rằng ba có thể quản được em. Em yên tâm, về sau sẽ không như thế nữa. Ngày hôm nay sẽ cùng em tính toán rõ ràng từng lỗi sai một, em đã phạm sai lầm ở độ tuổi nào thì sẽ bị đánh theo cách của độ tuổi đó."- Quý Hàng nhíu mi nói.
"Cảm thấy xấu hổ là được rồi, anh chính là muốn em biết 24 tuổi vẫn còn phạm lỗi của một đứa trẻ con có bao nhiêu thẹn thùng."
Đã từng thấy qua trái cà chua bị lột sạch vỏ chưa?
Trong nhà của Quý Phó khoa bệnh viện B đang có một trái cà chua như thế.
Gương mặt An Ký Viễn đỏ bừng, nóng hổi, da mặt mỏng manh đã bị anh dùng những ngôn từ nhạt nhẽo mài đến trong suốt, sau đó, ở anh ngồi trên giường vỗ nhẹ bắp đùi mà bị vùi dập đến vụn nát.
Đó là gia pháp của An Ký Viễn vào thời điểm trước 5 tuổi, phen thước gỗ mỏng manh, dưới ánh sáng có chút sáng bóng. Trước 5 tuổi đương nhiên là nằm trên đùi trưởng bối bị đòn.
"Anh, không được…"- An Ký Viễn cắn răng thử mấy lần, khom lưng xuống rồi lại đứng thẳng lên, chần chừ nửa ngày, kìm nén sự xấu hổ mãnh liệt, khi phần xương hông khi đụng vào đầu gối của anh, cả người liền giật nảy, lăn một vòng ra xa hai mét.
Đáy mắt một lần nữa dâng lên hơi nước, viền mắt An Ký Viễn mắc cỡ đến mặt đỏ bừng.
"Anh, em biết lỗi rồi, đổi tư thế được không, nếu không, em đứng a!"
Để cho đầu hướng xuống dưới, chổng mông lên cao như đứa trẻ con nằm trên đùi anh còn không bằng đem cậu bỏ lên bếp nướng tăng thêm món cho bữa cơm tất niên.
"Quy củ điều thứ hai, đã quên?"- Quý Hàng lạnh mặt nói.
Điều thứ hai, không cho phép cầu xin tha thứ, không cho phép làm nũng.
Mười phút trước: Cầu xin tha thứ? Làm nũng? Nói đùa! An Thiếu gia cậu không phải rất sĩ diện sao?
Mười phút sau: … Được, lão tử từ bỏ!
"Anh…"- An Ký Viễn ngồi quỳ trên sàn nhà, mặt sàn lạnh băng tiếp xúc với bờ mông nóng bỏng, ánh mắt bi thương, giọng nói khàn khàn.
"Gấp đôi có được không, dùng roi mây cũng được, em không muốn…"
Cậu thậm chí ngay cả nói ra khỏi miệng đều cảm thấy nóng bỏng.
Rõ ràng là sư tử con không thể kiềm chế được, trong lòng trang bị đầy đủ ngôn từ đầy suy tính, còn cứng rắn khoác cho mình bộ dáng thỏ con khéo léo, chọc người nhẹ dạ.
"Lần đầu tiên, anh có thể không so đo với em." – Quý Hàng khó có được mở một mắt, nhắm một mắt, đứng dậy đem An Ký Viễn kéo qua đây.
"Còn dám xin tha, tự gánh lấy hậu quả."
An Ký Viễn bị lời nói của anh làm thắp lên một tia hy vọng, hoàn toàn không nghĩ đến từ miệng anh thốt ra được câu "Không so đo với em". Anh là dùng sức đặt cậu xuống đầu gối, cũng không cố kẹp chặt hai chân đạp loạn của cậu, lại một lần nữa dùng thứ thanh âm rất lãnh đạm tự thuật các hạng mục nghiêm phạt
"Để cho em mang đến toàn bộ gia pháp từ trước đến nay là vì em hơn hai mươi năm qua trải qua quá dễ dàng, khuyết thiếu quản giáo."- Quý Hàng đem hai tay nhẹ nhàng đặt lên thắt lưng An Ký Viễn, thậm chí là vuốt lại vạt áo một cách chỉnh tề, rất nhàn nhã nói:
"Khi em còn nhỏ, cả nhà đều cưng chiều em, quá trình em trưởng thành, anh cũng không ở bên cạnh em, rất nhiều đạo lý trước đó không có ai dạy dỗ em, anh sẽ giúp em bù đắp lại."
Bốp!
Không phải quá nặng nhưng tiếng vang thanh thúy làm người xấu hổ vô cùng. Thước đập lên phần da thịt vốn đã sưng đỏ, giống như ong vò vẽ đâm vào, giống như có dòng điện vọt qua cũng giống như chén trà nóng nóng tạt ngang qua.
Thắt lưng An Ký Viễn căng cứng!
Bốp! Bốp!
Liên tiếp hai thước, lực đánh cũng tăng theo.
"Tự mình nghĩ…”- Thước đánh không ngừng, khi tìm được độ mạnh yếu thích hợp, liền theo quy luật đánh đều đều.
"Trong khoảng thời gian này, cái sai nào là em sau 5 tuổi không nên tái phạm."
Không chỉ cổ mà cả thân người An Ký Viễn đều ửng hồng vì xấu hổ, hai chân thon dài cùng hai cánh tay không tự chủ dán sát vào nhau.
Bốp! Bốp! Bốp!…
Không nhận sai trước khi đánh xong, khổ sở đều là uổng phí. An Ký Viễn không có ngu đến mức quên điều quy củ này, liên tục thở dốc cho đại não giảm nhiệt độ, vùi đầu suy tư.
Bản kiểm điểm viết vô cùng gian nan, An Ký Viễn đều tự xem qua đến mấy lần nhưng ý nghĩ của anh, cậu thật sự đoán không được.
5 tuổi… sai lầm trước 5 tuổi…
"A…! Kem! Em không nên ăn nhiều như vậy…" An Ký Viễn đỏ mặt nhận sai.
"Em sai rồi!"
Lập tức 24 tuổi rồi còn để anh quản nên ăn bao nhiêu kem. Từ tận đáy lòng An Ký Viễn dâng lên cảm xúc khó tả.
Sau đó liền nghe anh trực tiếp tuyên án: "Năm thước! Điểm số."
Năm thước còn muốn điểm số???
Anh là đến thời mãn kinh trước hạn hay là già trước tuổi.
Bốp!
An Ký Viễn cắn răng: "Một… "
An Ký Viễn mắc cỡ, mặt đỏ bừng như trái cà chua nhưng Quý Hàng gần như không hề có ý trêu đùa. Mỗi một thước đều rơi thẳng trên mông An Ký Viễn.
Âm thanh càng vang dội, càng làm người hổ thẹn đến khó chịu.
Phạt đến lỗi uống rượu quá độ, An Ký Viễn nhìn lén anh, lỗi tiếp theo là gặp chuyện không chủ động xin anh giúp đỡ.
"Anh với em ở cùng một khoa, đây là ưu thế tuyệt đối của em, bất luận là bệnh nhân nào, có bất kỳ vấn đề gì phát sinh, ở bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu đều có tìm anh xin ý kiến."
Phen thước này tuy nhẹ hơn phen thước trước đó rất nhiều nhưng với lực đánh “bửa củi”, An Ký Viễn ngày càng vặn vẹo dẫn đến Quý Hàng không thể xác định chính xác vị trí, mặt tiếp xúc đa số chuyển thành cạnh thước, đau đớn cứ vậy tích lũy dần đến khó có thể chịu được, mông sưng đỏ run bần bật, mỗi vết thước đều tản ra bao nhiêu uất ức.
Quý Hàng lại vào lúc này ngừng tay.
"Nói em biết lỗi rồi. Nói lần sau không dám nữa."- Mặt thước lạnh băng đặt bên dưới mông, ngăn cách giữa phần sưng đỏ và trắng noãn.
"Nói nếu như tái phạm, thì phạt làm sao?"
Dày vò đến hổ thẹn đầy mình, An Ký Viễn đến nửa ngày, một chữ cũng không nói được.
Quý Hàng đợi không quá 5 giây, một lần nữa giơ cao tay.
Có lẽ vài thước quá nặng, An Ký Viễn theo bản năng đưa tay ra sau muốn che lại, thước rơi xuống đốt ngón tay.
Không xong!
Thước trong nháy mắt thu lực, trên tay cũng không đau bao nhiêu nhưng trái tim An Ký Viễn liền đập nhanh một nhịp.
Không khí trong phòng đột nhiên trở nên ngột ngạt vô cùng.
Quý Hàng gần như thô bạo nắm cổ áo An Ký Viễn, ném sư tử con lên giường, trước mắt hiện lớn hai chữ "Làm càn!"
Quý Hàng tức giận.
An Ký Viễn ủ rũ nằm lì trên giường.
Phen thước cũng bị ném xuống bên cạnh An Ký Viễn, Quý Hàng lớn tiếng quở trách: "Có phải hay không anh hôm nay nói chuyện quá dễ nghe làm cho em có cảm giác anh đang đùa giỡn với em? An Ký Viễn, anh có hay không đã cảnh cáo em, phạm lỗi liền có thái độ đối diện với nghiêm phạt, trong khoảng thời gian này, em còn thiếu nợ anh bao nhiêu lỗi, anh đều sẽ tính toán rõ ràng với em! Lúc em viết kiểm điểm không biết sẽ có ngày hôm nay sao? Lúc vỗ bàn khiêu khích với anh cũng không biết có ngày hôm nay sao? Bị đánh còn có bộ dáng đùa cợt, tâm tư không biết phiêu du ở nơi nào! Chuyện có thể thương lượng, anh đã tận lực nói chuyện ngang hàng với em, một khi anh bắt đầu lập quy củ là cần em tuyệt đối kính nể cùng nghiêm túc tỉnh lại! Chính em suy nghĩ thật kỹ, từ lúc lập quy củ đến bây giờ, em tỉnh ra được cái gì? Thái độ nhận sai của em ở đâu? Lời của anh đến tột cùng em nghe được bao nhiêu? Thực sự em có biết tại sao mình nằm ở chỗ này chịu đòn không?"
An Ký Viễn rõ ràng mồ hôi đầm đìa, lại cảm thấy lạnh run cả người.
An Ký Viễn là đứa nhỏ ruột để ngoài da, thời điểm sau này, chỉ cần Quý Hàng đối với nó có một phần dung túng, nó đều phơi bày trong mắt. Được sủng ái mà sinh kiêu ngạo là có thể đoán được. Thế nhưng, nó không phải là đứa trẻ nói không nghe lời, ngang ngạnh vô lý, không hiểu được lòng người. Tương phản, nó lại biết tĩnh tâm đi phân tích những ý kiến chói tai nhất.
Quả thực, từ lúc anh cầm thước lên, mọi tâm tư của An Ký Viễn đều dồn vào đối kháng với sự xấu hổ, thẹn thùng, oán thầm anh mấy câu, ngoại trừ đau đớn thiết thực ở phía sau ra thì căn bản không có tiến vào trạng thái bị phạt.
Thước bị trả về chỗ cũ, Quý Hàng cầm lên chuôi thước thứ hai, có hoa văn rõ ràng, độ dày cũng hơn khá nhiều.
Bốp!
"Ô…"
Đau nhức nóng bỏng như bị chảo dầu sôi tạt vào, An Ký Viễn chợt ngẩng cổ, nửa thân người cong lên.
Mông đã sinh ra vết bầm tím, An Ký Viễn đè nén nức nở, Quý Hàng lại làm như không nghe thấy, giơ tay đánh xuống vị trí sưng cao nhất.
"Hỏi không đáp lời, tự mình nói cũng không chịu! Nếu như không thích nói vậy cũng không cần nói nữa."- Thước gỗ lại đánh xuống, Quý Hàng trầm giọng nói:
"Ba mươi thước này là đánh em về hành vi nên học được từ năm 10 tuổi. Trong một tháng đi làm trễ hai lần, khảo hạch ngủ gật còn muốn Y vụ làm giúp em. An Ký Viễn! Tự mình tỉnh lại."
Thước đánh tan hết những tâm tư nhỏ bé!
Phen thước này khá nặng hơn, Quý Hàng hơi khom lưng, mới có thể để vị trí rơi xuống ở mặt bên của mông. Từng thước khuếch tán ngang dọc phủ kín toàn bộ mông của An Ký Viễn. Mỗi một tấc da thịt đều bị từng thước đánh đến mềm nhũn.
An Ký Viễn nằm tựa trên giường, tư thế này so với trước đó cũng không tốt hơn bao nhiêu. Điểm giống nhau vẫn là cảm giác thẹn thùng vì tư thế trừng phạt của một đứa trẻ con.
Thế nhưng, giờ phút này, mọi tâm tư của cậu đều dùng đối kháng với đau đớn, hàm răng cắn chặt, mồ hôi đầm đìa thấm ướt mặt nệm trước ngực.
An Ký Viễn thống khổ chịu đựng.
"Ô… Anh… "
"Cho phép em nói chuyện sao?"- Một thước rất nặng đánh xuống kèm theo tiếng quát lớn.
"Tỉnh lại!"
Móng tay An Ký Viễn cắm sâu vào lòng bàn tay, mồ hôi chảy xuống làm hai mắt rát rạt, dưới cơn đau đớn dồn ép làm cậu không thể không bắt buộc mình tỉ mỉ hồi tưởng lại những hành vi gần đây: Hai lần đi làm trễ, một lần là vì lo lắng chuyện anh té xỉu mà ngủ không ngon giấc, một lần là vì say rượu ngủ không được, đều là vì tình cảm cá nhân mà làm lỡ công tác. Kỳ thực, không phải chỉ những chuyện này, bởi vì cùng anh cãi nhau mà bực bội dẫn đến cự cãi với Khoa Hình ảnh, rồi lại tức giận, khoa tay múa chân với tiền bối trong khoa, trong lớp học công nhiên khiêu khích, những chuyện này, đều là tính nết của An tiểu thiếu gia. Vốn là tự tin đến tự phụ, bị anh luôn miệng nói không đủ ưu tú, về chuyện công hay tư đều bị anh đẩy ra bên ngoài, An Ký Viễn có bao nhiêu uất ức cùng không cam lòng, cực lực muốn chứng minh bản thân đều phát tiết trong công việc.
Nên đánh.
Bốp!
"Ô… A!"
Trên nền mông đỏ au đã mơ hồ hiện lên những vết bầm tím, hai bờ mông giống hệt như quả cà chua chín già mềm nhũn. An Ký Viễn đau đến toàn thân đều run rẩy, hai cái đùi chống đỡ quỳ trên sàn nhà đều trở nên vô lực.
Đầu vùi trong chăn, mũi bị cọ đến hồng hồng, An Ký Viễn chớp nhẹ đôi mắt ướt nhẹp quay đầu kêu một tiếng, tất cả nghẹn ngào đều ngăn ở yết hầu, đau đến uất ức, cái gì đều không nói được, chỉ còn con ngươi không ngừng run rẩy, bộ dạng chật vật viết rõ nên sự sợ hãi tột độ.
"Muốn nói?"- Sắc mặt Quý Hàng không thay đổi, đối với sự chịu thua của An Ký Viễn có chút thờ ơ.
An Ký Viễn cắn răng, ngước cổ, tựa như đánh một canh bạc, thổ lộ một thanh âm thật lòng: "Đau…"
"Im lặng!" – Quý Hàng cực kỳ thẳng thắn.
"Chưa nghĩ ra nên nói thế nào thì không cần lên tiếng."- Giọng nói lạnh lẽo, thước vẫn hung ác đánh xuống.
"Vẫn là ba mươi thước, đánh em bởi vì tâm tình không tốt, không kiên nhẫn mà không tiết chế say rượu."
Cậu thua cuộc.
Anh cũng không có không thương tiếc cậu – hoặc có lẽ là, không có bởi vì thương tiếc mà thoái nhượng nửa phần.
Thước lại vô tình đánh xuống như muốn đập nát toàn bộ da thịt mềm mại, trên mông đã xuất hiện rõ ràng từng vết bầm tím chồng chất lên nhau, chỉ một chút nữa thôi là có thể rướm máu.
Thân thể An Ký Viễn run rẩy kịch liệt, phía sau gần như đã hỏng bét, mỗi một thước đánh xuống đều giống như là bàn ủi nóng áp lên da thịt, đau đến khắc cốt minh tâm. Cổ họng phát ra tiếng rên rỉ, đã từ tận lực áp chế nức nở, ngược lại giống như kêu đau đến khàn giọng.
Ngay cả hít thở đều là xa xỉ.
Chân thực khiển trách, anh không có nuốt lời, chỉ muốn cậu biết đau.
An Ký Viễn còn lâu mới có tinh lực đi cân nhắc, cậu chỉ biết thần kinh đang rất căng thẳng, rất muốn điều khiển thân thể nhanh chóng rời khỏi cuộc tránh đánh tàn nhẫn này. Đau đớn như nham thạch nóng chảy, từng chút nuốt chửng mọi ý chí của cậu.
"Nói."
Chỉ một chữ.
An Ký Viễn như bị đánh một liều thuốc mạnh, như bắt được rơm rạ cứu mạng, đoan chính quỳ bên cạnh anh, rất quy củ nói:
"Em không nên… Xử trí theo cảm tính, bởi vì tâm tình mà ảnh hưởng công tác, dẫn tới… Đi trễ, tức giận với đồng nghiệp thậm chí sau lại… Trực tiếp không quan tâm mọi chuyện, chạy đến Nội thần kinh. Em biết lỗi rồi, về sau không dám nữa…"
Bởi vì đau đớn, lời nói có chút gián đoạn.
"Giả sử nếu có lần sau nữa… " – Lỗ tai lại ửng đỏ lên.
"Em cam nguyện, chịu gia pháp xử trí."
Quý Hàng đứng thẳng tắp, biểu tình hờ hững. Ánh mắt nhàn nhạt nhìn An Ký Viễn chuyên tâm nhận sai, tóc mái đều bị mồ hôi thấm ướt, dính bẹp vào trán.
Rốt cục —
Có điểm bộ dáng.
Nghiêm phạt tức là nghiêm phạt, sẽ không có đạo lý không có quy củ.
"Ai cho em quỳ?"
An Ký Viễn tức khắc run lên, thấp thỏm liếc mắt nhìn anh, sau đó, nhịn đau chống đầu gối đứng ngay ngắn, mồ hôi chảy dọc hai bên thái dương ngứa ngáy cũng không dám lau.
Là nhận sai còn chưa đủ thành khẩn sao?
Vẫn là biện pháp trừng phạt không đủ rõ ràng?
An Ký Viễn châm chước ý tứ của anh, rốt cuộc nghe ra vài phần xoi mói.
"Đi đến bên tường đứng đi!"- Quý Hàng thuận tay đem thước ném lên giường, lạnh lùng nói:
"Đem các khoản nợ còn lại suy nghĩ rõ ràng. Anh sau khi trở về, giả như lại nghe em nói tê chân, cái mông đau, cái nào tư thế không phù hợp, ngôn từ hoang đường gì đó, năm nay cơm tất niên em liền cho anh nâng cái mông sưng đỏ mà ngồi ăn."
Phía sau "rầm" một tiếng, cửa phòng đóng lại!
An Ký Viễn đối mặt với mặt tường trắng như tuyết run lẩy bẩy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT