"Em có ưu tú hay không đều là em trai của Quý Hàng này, cho nên, từ nay về sau, cố gắng của em không phải chỉ vì muốn suy đoán tâm tình của anh."
Như cơn mưa xuân làm bừng tỉnh sự sống nơi sa mạc hoang vu khô cằn, sau mười bốn năm đã mọc lên một chồi non mới, những ký ức năm xưa như đàn chim ào ạt tràn về.
"Anh chỉ muốn em đơn thuần là vì sợ đau, sợ xấu hổ, sợ bản thân đã lớn như vậy còn bị anh đánh đòn mà không dám phạm lỗi nữa."
An Ký Viễn chậm rãi đánh ra một dấu hỏi lớn, nét mặt như ngọn hoa đăng vừa được thắp sáng, tràn ngập vui mừng.
Sa mạc hoang vu được cơn mưa xuân tưới mát, khoang miệng phải chăng còn 36 độ C, lời này làm sao được thốt ra khỏi miệng, thật sự muốn đem cậu đun sôi lên.
Nội tâm An Ký Viễn giống như đoàn tàu lửa chạy vút qua, phát hiện ra một sự thật, hôm nay anh vô cùng trầm tĩnh, một chút tính khí cũng không có, rất nỗ lực nói đạo lý với cậu, dùng giọng nói gọi là nhẹ nhàng nhất, bày tỏ sự quan tâm, bảo vệ cậu.
"Có lạnh hay không?"- Quý Hàng đi đến góc tường, bấm nút trên remote điều chỉnh nhiệt độ phòng ấm hơn.
An Ký Viễn thành thật đáp: "Không lạnh."
"Ưm. Cởi quần xuống."
An Ký Viễn: …
Trận đòn này đã kéo dài nhiều ngày rồi, An Ký Viễn biết rõ với tính cách cố chấp dạng "một là một, hai là hai; hai phẩy chín mươi chín cũng không phải là ba" của anh mình thì trận đòn này khẳng định không tránh khỏi. Hai bắp đùi trống trãi đứng trước mặt anh, không tự chủ được cảm thấy khẩn trương. Trong khoảng thời gian này, cũng có ăn vài trận đòn, đau đớn chỉ còn đứng hàng thứ hai, điều quan trọng nhất chính là công cụ anh cầm trong tay, một động tác cầm lên đặt xuống đều mang theo sự trang nghiêm và uy hiếp tột độ.
"Đứng qua đây!"- Quý Hàng chỉ về khoảng trống trước giường.
"Đứng thẳng!"
An Ký Viễn bần thần bước tới. Xưa nay luôn bộ dạng thẳng lưng hiên ngang, cũng chỉ có ở trước mặt anh mới thỉnh thoảng lộ ra chút dáng dấp hèn mọn, hoàn toàn là bởi vì cảm giác thẹn thùng. Hôm nay, nội tâm của An Ký Viễn mạnh mẽ hơn rất nhiều vì những câu nói vừa rồi của anh, vì ngày hôm qua ở phòng Cấp cứu bùng lên chí khí hùng hồn, vì dù ở trên đường cãi nhau anh vẫn kiên quyết đem chiếc quần sạch sẽ đổi qua cho cậu, vì dù trúng một cái tát tay vẫn dung túng lôi cậu về nhà.
"Không vội."- Đầu thước gõ vào phần xương hông bên trái, Quý Hàng nhẹ giọng hỏi: "Quần áo của em là lấy trên sào quần áo hay là tự mình mang đến."
Trong lòng An Ký Viễn như bị đốt lên một ngọn lửa, từ trên gương mặt kéo dài đến mang tai đều ửng hồng.
Cậu mím môi không nói chuyện.
Làm sao mà nói?
Nói rằng cậu tự chọn lấy bộ quần áo rộng thùng thình để dễ tuột xuống cho anh đánh đòn sao?
"Tiểu Viễn!"- Quý Hàng nhẹ giọng gọi.
"Đầu nâng lên!"
Mặt nóng bừng bừng, hai mắt sư tử con đỏ ngầu, vừa nhìn là biết đang rất xấu hổ.
Ánh đèn vàng trong phòng rọi lên nét mặt Quý Hàng có phần ôn hòa hơn.
"Ngày trước là anh có phần giận chó đánh mèo, có lúc cũng an ủi chính mình ba từ nhỏ đã rất thương em, nhất định sẽ không bạc đãi em, chí ít cái họ này có thể cho em rất nhiều tài nguyên vô giá, giúp em bất luận là con đường học tập hay sự nghiệp đều sẽ thuận lợi hơn rất nhiều."
Nội tâm An Ký Viễn có chút tuyệt vọng.
Xong. Anh ấy đang dỗ mình.
"Thế nhưng, em lại không chọn con đường bằng phẳng ba trải sẵn cho em, ngược lại chạy đến chỗ anh tự chuốc lấy khổ." – Quý Hàng vẫn giữ nguyên nét mặt nói:
"Anh Đình An của em nói, em ưu tú như vậy, có rất nhiều khoa đều muốn cướp em đi, chính bởi vì anh ở Ngoại thần kinh cho nên em mới kiên quyết đi ngoại Thần kinh, anh cũng cho em cơ hội đi Nội thần kinh nhưng em nhất định phải trở về đúng không?"
An Ký Viễn cắn răng.
Dây thần kinh căng như dây đàn, nặn ra một chữ kiên định.
“Phải!”
"Có thể phàn nàn. Nhưng ở bên cạnh anh, phải thủ quy cũ của anh."
Quả nhiên, không ngoài dự liệu.
"Em đến Ngoại thần kinh đã gần nửa năm, phạm lỗi bị phạt, cãi nhau, vỗ bàn nháo loạn với anh, bây giờ còn muốn đổi ý, cũng không có cơ hội nữa. Anh cũng sẽ tự cảnh tỉnh lại xem trước kia có phải đã quá nghiêm khắc với em hay không, nhưng em muốn tự do, muốn tự chính mình cảnh tỉnh mà không cần thước gõ lên người, một lần so với một lần càng khó hơn. Vì muốn chiều theo ý người nhà bệnh nhân mà làm ảnh hưởng đến phương án trị liệu cũng đã đánh qua, bởi vì chưa quen thuộc với tình trạng bệnh nhân ở khoa khác gây ra sai lầm cũng đã phạt em, lạm dụng tài nguyên trong nhà khiến cho lãnh đạo bệnh viện giúp em cầu tình, lỗi sai này em cũng dám tái phạm không phải sao?"
"Phương thức trách phạt không thuộc phạm trù có thể thương lượng."- Quý Hàng nặng nề nói:
"Là bởi vì, cái đầu của em không bằng cái mông càng biết nghe lời hơn."
"Anh…"- An Ký Viễn khó khăn thốt ra tiếng gọi mang ý tứ khẩn cầu nhìn anh.
"Có thể đánh luôn hay không?"
Thật sự là quá mức hổ thẹn!
Nửa thân dưới trống trải đứng trong phòng nghe dạy dỗ, nghe anh tay cầm thước liệt kê từng lỗi sai phải bị đánh, bị nói cái mông so với cái đầu càng biết nghe lời hơn, cảm giác nóng bỏng bao phủ, An Ký Viễn giống như cây lạp xưởng đặt trên bếp than nóng, nướng đến khô khốc.
An Ký Viễn bây giờ căn bản không quan tâm đến 880 roi hay là 8.800 roi, chỉ nghĩ làm sao để anh ngậm miệng lại.
"Không thể."- Quý Hàng lạnh lùng nói.
"Đánh, chỉ là một phần của răn dạy, thậm chí là một phần rất nhỏ. Anh sẽ không vì hành vi vô lễ của em mà đánh em 100 roi hay 1.000 roi gì đó nhưng quy cũ thì phải một lần nữa lặp lại.”
An Ký Viễn hoảng sợ ngước mắt nhìn.
"Anh cho em một cơ hội."- Quý Hàng phất tay.
"Em tự biết nên nói cái gì, muốn tránh khỏi tình trạng phải cởi truồng nghe răn dạy thế này liền cẩn thận nghiêm túc nhân phạt cho anh."
Gương mặt An Ký Viễn lúc đỏ lúc trắng.
Cậu không dám nhìn sắc mặt của anh, chỉ có thể hướng tầm mắt xuống sàn nhà, nhưng thân người 1m8, chiều cao quá mức chênh lệch từng thời khắc nhắc nhở An Ký Viễn, cậu đã không phải là đứa nhỏ bốn năm tuổi nửa, qua hết năm đã hai mươi bốn tuổi rồi!
Nhưng một giây kế tiếp, Quý Hàng lại giơ thước lên.
Một loại cảm giác áp bách như ngọn sóng lớn đánh mạnh xuống, đánh tan đi những làn không khí mỏng manh xung quanh.
Gương mặt An Ký Viễn đỏ lên, cắn răng thốt ra câu nói:
"Tiểu Viễn, mời anh lập quy củ."
Không phải có ý định gì, trong trí nhớ xa xôi, từng ngôn từ mời phạt chính là như vậy.
Quý Hàng khẽ cau mày: "Âm Lượng!"
An Ký Viễn xiết chặt nắm tay, nâng cao giọng:
"Tiểu Viễn mời anh lập quy củ."
An Ký Viễn theo chỉ dẫn của anh xoay người một góc 90 độ, ở vị trí mà anh thuận tay nhất.
Không có thêm một sự lựa chọn nào, Quý Hàng trực tiếp ra lệnh.
An Ký Viễn gần một tuần qua, mỗi ngày chí ít chạy gần 10 km, cộng thêm đều đi thang bộ, cả người nhìn qua đã gầy đi không ít, tương phản làm cái mông so với trước đó vểnh hơn khá nhiều. Thước vừa dày vừa nặng đập mạnh vào mông liền lõm xuống, rồi căng tròn trở lại, trên bờ mông liền hiện lên vệt đỏ rộng khoảng hai ngón tay.
Mông sưng lên, run nhè nhẹ. Quý Hàng không có lưu tình, đánh liên tục năm thước, cũng đánh ra trong mắt An Ký Viễn một tầng hơi nước.
"Quy định thứ nhất, tư thế. Thời điểm bị phạt, không được nhúc nhích, không cho phép ngăn cản, không cho phép mượn lực. Trong khi bị đánh, cái mông phải nâng cao, giữ ổn định. Nhiều nhất, những bộ phận khác có thể giãy dụa, nhưng vị trí bị phạt không cho phép."- Quý Hàng nói xong cũng là thêm năm thước.
An Ký Viễn hoàn toàn không ngờ anh sẽ xuống tay nặng như vậy, mông vô cùng đau rát.
Mười thước đủ để bao trùm toàn bộ mông, mồ hôi chảy ướt hai bên thái dương, gương mặt tuấn tú vì đau mà trở nên nhăn nheo. Có thể vì quy củ đã được đặt ra, An Ký Viễn theo bản năng tận lực tránh dịch chuyển cái mông, đặt cố định trước mặt anh.
"Đáp lời!"
An Ký Viễn không hiểu, cậu lúc nào khi bị phạt né tránh a?
Lần đó không phải đã lập ra quy củ trách phạt?
Vì cái điều này mà ăn không mười thước?
Người đứng thứ nhất trường Y hình như đã quên, con người một khi đối mặt với đau đớn kịch liệt sẽ càng có phản ứng không ngờ tới.
An Ký Viễn hít sâu, nhịn đau khó khăn nói: "Em nhớ kỹ rồi. Quy định thứ nhất, không được nhúc nhích, không cho phép ngăn cản, không cho phép mượn lực."
Mồ hôi chảy, mông sưng lên đỏ hồng. Phen thước vô tình cứ không ngừng quất xuống mang theo thanh âm rợn người phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Ở tận lực áp chế thấp hơi thở gấp, giọng Quý Hàng phá lệ trầm hơn.
"Điều thứ hai, thái độ. Đau, có thể la hét, có thể khóc, có thể uất ức nhưng không thể cầu xin tha thứ, cũng không cần làm nũng với anh. Anh nói rồi, anh sẽ dễ dàng tha thứ cho tính tình của em, tôn trọng phương thức phát tiết của em, cũng hy vọng em học được tôn trọng khế ước tinh thần, chính mình nhận thức đánh, bất luận như thế nào đều phải chịu cho xong."
Cầu xin tha thứ?
Làm nũng?
Nói đùa! An tiểu thiếu gia cậu không phải rất sĩ diện sao?
"A!"- Thước không chút lưu tình vỗ vào người, đánh bức ra hàng nước mắt đọng lên lông mi, ăn mòn da mặt mỏng manh của cậu.
Vẫn là mười thước trải dài cả mông vốn đã sưng lên một vòng, đau đớn ăn sâu vào da thịt. Trải qua hai đợt trách phạt, dưới ánh đèn chiếu xuống, bằng mắt thường có thể nhìn thấy cái mông vốn trắng noãn đã chuyển sang màu đỏ hồng.
Mồ hôi An Ký Viễn đổ mồ hôi như mưa.
Đây là lực đánh gì?
Anh là tiều phu đang đốn củi sao?
An Ký Viễn đại khái là lâu lắm không có bị đánh, nhẫn nhịn rất khổ cực. Cậu quả thật không dám ngăn cản, cũng không có chỗ mượn lực, thế nhưng, để bất động thật sự rất thử thách ý chí.
Thước xé gió đánh vào da thịt, thân thể theo bản năng hơi ngả về trước. Mà lúc này, anh cường thế nắm cánh tay cậu, kéo thân người cậu về gần anh hơn, đồng thời phạt thêm hai thước với lực đánh cũng mạnh hơn.
"Bốp! Bốp”"
"Aa…!"- Tiếng rên khẽ thốt ra có chút nghẹn ngào, ướt át. Một cái nhíu mi đều tràn ngập uất ức.
Quý Hàng lại giống như không nghe thấy.
Trong thời điểm răn dạy, anh luôn luôn rất cứng rắn.
"Điều thứ ba, nhẫn nại. Gia pháp là vì để cho em nhớ kỹ nỗi đau, lần sau sẽ không dám tái phạm nữa, chứ không phải phải lấy danh nghĩa để đánh chết em, hay đánh để hả giận. Một ngày nào đó, nếu vị trí cần bị phạt xuất hiện bất kỳ sự khó chịu nào, cần phải trước tiên báo cho anh biết."
Thước lại đánh xuống mông, âm thanh rất vang dội.
Trên mông, vết sưng đỏ nối thành một mảnh, ẩn hiện tơ máu. An Ký Viễn đã không chịu nổi nữa, bắt đầu khóc toáng lên, nước mắt liều mạng cọ rửa chút tôn nghiêm sau cùng.
"Nhanh như vậy liền quên mất, quy định thứ nhất là gì?"- Thước lại đánh xuống, An Ký Viễn không ngăn được hơi lảo đảo về phía trước. Giọng Quý Hàng rất lạnh lùng trái ngược hoàn toàn với lúc nói những lời dịu dàng trước đó.
"Nói. "
"Là… Không được nhúc nhích."
Hai tay An Ký Viễn nắm chặt vạt áo, làm cái mông đều lộ ra ngoài, sẵn sàng nghênh tiếp từng thước một. Có thể đau đớn không chút kiêng kỵ gặm nhấm từng tấc dây thần kinh, làm cho hai chân An Ký Viễn dần khó chống đỡ được trọng lượng thân thể.
"Anh… "- An Ký Viễn quay đầu, đứa nhỏ tội nghiệp, gương mặt đều đẫm nước mắt.
"Em có thể nằm sấp, hoặc là… Quỳ cũng được?"
"Không được." -Quý Hàng nhíu mày cự tuyệt.
"Lập quy củ liền cho anh đoan chính đứng thẳng! Em có nghe quỳ quy củ hay nằm sấp quy củ sao
An Ký Viễn:???
Không phải anh mới vừa nói: "Nếu vị trí cần bị phát xuất hiện bất kỳ sự khó chịu nào, cần phải trước tiên báo cho anh biết." sao?
Em bây giờ đang ở nói cho anh biết, lão tử không thể đứng im được rồi!!!
Hai chân An Ký Viễn run rẩy lấy, mông phía sau cũng run nhè nhẹ, một lần lại nữa nhắc nhỡ cậu người đang cầm thước là ai.
Rốt cuộc không thể trực tiếp muốn chết đi.
An Ký Viễn uất ức, xoang mũi chua xót, nhỏ giọng mắng thầm một câu.
Em trai nói cái gì, Quý Hàng không nghe thấy, nhưng giọng điệu oán giận cùng uất ức vẫn rơi vào tai Quý Hàng.
Quý Hàng ghét nhất cái bộ dạng nhăn nhó này của em trai, giơ tay đánh xuống một thước rất nghiêm khắc, trầm giọng răn dạy.
"Muốn nói chuyện dễ nghe không được có phải không? "
An Ký Viễn bị một thước này đánh đau, hai mắt tối sầm, uất ức sôi trào mãnh liệt.
Cậu liều mạng xoay người, mỗi tấc da thịt đều giận đến run rẩy, lớn tiếng nói: "Em là nói anh nói không giữ lời! Rõ ràng chính anh đã nói nếu khó chịu có thể nói ra, em hiện tại không thể đứng im được nữa! Chính anh dùng bao nhiêu lực anh không biết sao? Anh không thấy mông đều đánh sưng lên rồi sao, đau đến như vậy muốn em làm sao đứng vững, một lát nữa nếu như em lại dịch chuyển, không phải lại bị thêm phạt sao? Đạo lý đều là anh nói, em muốn yêu cầu gì cũng nói không được! Làm gì có người anh nào khi dễ em trai mình đến thế? Anh nói những thứ này căn bản đều là những điều khoản độc tài, anh không hề có thành ý cùng em thương lượng! Em không phải chỉ muốn đổi tư thế thôi sao, không phải nói sai mà cũng đánh…”
Quý Hàng không có cắt lời, thậm chí tay cầm thước cũng lặng lẽ đưa ra sau lưng, anh chỉ nhàn nhạt nhìn em trai, nghe nó rống, mặc nó mắng, nhìn nó khóc, thẳng đến…
An Ký Viễn nói không được nữa.
Ánh mắt Quý Hàng quá thâm sâu, bởi vì quá quen thuộc, mà thay đổi đến đáng sợ.
Giọng nói run rẩy đã ngừng nhưng tiếng nức nở nhất thời gian không thể thu hồi được, tay vẫn nắm vạt áo, dùng tay áo lau nước mắt, tầm nhìn rõ ràng hơn, trừng to mắt nhìn anh.
Quý Hàng hơi nâng cằm nói: "Tiếp tục."
An Ký Viễn dù sớm có chuẩn bị tâm lý, cũng khó chịu đựng nét mặt giận dữ của anh, cảm giác áp bách bao trùm lấy thân thể.
Huống chi…
Là ai bị đánh đến mông sưng đỏ, khóc nước mắt tèm lem mà hai tay nắm vạt áo còn không dám buông xuống?
Là cậu a…
Sư tử con mắc cỡ, toàn thân nóng hổi, hít nhẹ mũi, uất ức lẩm bẩm:
"Không nói. Nói anh lại muốn đánh em nữa."
Ánh mắt Quý Hàng nhàn nhạt, không có tức giận, không nhanh không chậm giày xéo An Ký Viễn sớm không chịu nổi một kích đánh vào lòng tự trọng.
Quý Hàng đặt thước lên đầu tủ, cầm lên một phen thước ngắn nhất cũng mỏng nhất. Bỏ xa sư tử con đang xù lông, mở ngăn kéo lấy ra bản kiểm điểm dài tám trang kia.
"Bây giờ bắt đầu uất ức? "- Quý Hàng xòe ra tám trang giấy còn thơm mùi mực, quay đầu chĩa vào cái mông đỏ rực, ánh mắt sắc bén nói:
"Vậy em viết những thứ này, là để trêu đùa anh sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT