Tôi nghiêng ngả lảo đảo chạy vào thang máy đi lên mặt đất, bên ngoài đang mưa to tầm tã, mây đen dày đặc bầu trời, đúng như tâm tình của tôi lúc này.

Tôi chạy như điên trong mưa, bất tri bất giác lại chạy tới bờ biển.
Tôi quỳ rạp xuống một khối đá nhẵn nhụi trên bãi biển, chống đỡ hai tay đang run rẩy, mất hồn mất vía nhìn đại dương mênh mông vô bờ, đường chân trời phía xa xa chìm trong một mảnh xám xịt âm trầm, cũng vây hãm tôi trong cạm bẫy đáng sợ này.

Tôi bỗng nhiên nhớ tới “The Truman Show”(*), giờ này khắc này tôi quả thật thảm hại đáng thương giống hệt nhân vật chính kia, tôi toàn tâm toàn ý đắm chìm trong nghiên cứu, cuối cùng lại biến cuộc sống trên biển của mình trở thành một trò cười đặc sắc!
(*)The Truman Show: một bộ phim của Mỹ, là câu chuyện về Truman, người đã bị biến thành một ngôi sao truyền hình thực tế từ khi vừa lọt lòng đến lúc trưởng thành.

Toàn bộ cuộc sống của anh đều được ghi lại và phát đi trên toàn thế giới, chỉ có bản thân anh là không hề hay biết.

Thành phố nơi anh sống trở thành một studio lớn, những người hàng xóm, đồng nghiệp, bạn bè và cả vợ anh đều là những diễn viên chuyên nghiệp của Hollywood.

Một ngày, Truman dẫn phát hiện ra những điều bất thường, và tìm mọi cách thoát ra cuộc sống giả tạo mà người khác đã dựng lên cho mình.
True world……
Trong thế giới này, cái gì là thật, cái gì là giả? Tôi tin tưởng vào tất cả, thế nhưng tất cả lại trêu cợt tôi như thế.
Tôi ngửa đầu mặc cho nước mưa nhỏ lên trên mặt, bỗng nhiên muốn cười, rồi thật sự cười thành tiếng, thế nhưng nước mắt lại một lần nữa, chảy xuôi xuống theo hai gò má, hòa cùng với mưa.

Đại não của tôi hỗn loạn như sóng gió trên biển, từng đợt thủy triều vỗ lên mắt cá chân tôi, một ý niệm vẩn vơ chợt nảy sinh dưới đáy lòng, giống như lốc xoáy muốn kéo tôi vào đáy biển – Đầu kia của biển rộng, liệu có phải cũng là một thế giới mới hoàn toàn khác biệt giống như trong The Truman Show hay không? Có phải tôi cũng đang sống trong một chiếc studio giả dối hay không?

Có phải chỉ cần bơi tới đầu kia của đại dương như Truman, xé rách tầng vải âm trầm giả tạo kia, tôi sẽ có thể hoàn toàn thoát khỏi cơn ác mộng này?
Ma xui quỷ khiến, tôi bước lên hai bước, đặt chân vào dòng nước sâu đến eo, từng bước từng bước di chuyển vào đại dương lạnh lẽo thấu xương.
Nước biển thấm đẫm quần áo tôi, chậm rãi xâm nhập vào eo bụng của tôi, lúc này sâu trong trí óc tôi bỗng nhiên vang lên một tiếng nói: Dessaro…… Trở lại… Đến đây, trở lại… Đến bên cạnh tôi…
Đó là tiếng gọi của Agaras, cơ thể của tôi bất chợt cứng lại, tôi không tin nó có thể khống chế tiềm thức của tôi, vì thế liều mạng dùng ý thức bản thân để chống cự, dứt khoát vùi cả đầu vào dòng nước biển, nước biển mặn chát trong phút chốc xông thẳng vào xoang mũi tôi.
Ha, cứ như vậy mà chết đi cũng không tệ… Có lẽ đây chỉ là một cơn ác mộng……
Tôi hỗn loạn nghĩ, nhưng chỉ kiên trì trong nước được vỏn vẹn vài giây, dục vọng cầu sinh mãnh liệt lại khiến tôi ngẩng đầu lên theo bản năng, mãnh liệt ho ra nước biển tràn vào miệng.

Tôi ý thức được tôi tuyệt đối không muốn chết, hoặc là nói tôi hoàn toàn không phải loại người sẽ tự sát.

Đúng lúc này, tôi nghe được phía sau truyền đến vài tiếng bước chân lội nước, quay đầu thì thấy một bóng người quen thuộc mạnh mẽ chui vào trong biển, đạp nước một cái liền bơi đến trước mặt tôi, thò tay kéo tôi ra khỏi mặt nước, bước chân tôi lảo đảo một chút, cánh tay liền bị người kia gắt gao nắm chặt.
Tôi ho khan mãnh liệt, cả người quỳ xuống bờ cát, cổ họng nghẹn ứ cố hít vài ngụm không khí lớn, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng rống đinh tai nhức óc của Rhine.

“Cậu điên rồi, cậu muốn tự sát sao Dessaro!!”
Tôi liều mạng lắc đầu ho khan, vạt áo sau lưng bị xách mạnh lên, cả người bị Rhine kéo vào trong lòng anh ta, tôi theo bản năng đẩy mạnh anh ta ra, ngã ngồi xuống bờ cát, cổ họng khàn khàn.

“Tôi không muốn chết… Tôi không muốn chết, tôi chỉ muốn trốn khỏi nơi này, nghĩ đến mụ mị đầu óc.”
Rhine đứng ở đó, bỗng nhiên trầm mặc, không nói một lời.
Tôi bỗng nhiên ý thức được có lẽ Rhine cũng nhìn thấy những chuyện xảy ra bên trong phòng thí nghiệm rồi, lập tức cuộn đầu gối lên theo bản năng, chôn đầu thật sâu giữa hai đầu gối, dùng cả khuỷu tay để bảo vệ mặt.

Lúc này tôi thật hi vọng bản thân có thể biến thành một chú ốc mượn hồn biết bao, giấu mình vào lớp vỏ cứng rắn, không cần đối mặt với bất cứ ai, không cần đối mặt với bất cứ chuyện gì, chỉ cần khép chặt mình lại, tất cả đều có thể coi như chưa từng xảy ra.
Thế nhưng lúc này tôi chỉ có thể tự mình co rút trong khuỷu tay, mặc cho mưa gió táp vào người, ngay cả cơ hội ở một mình cũng không có.
“Tôi đã cảnh cáo cậu, Dessaro.” Thanh âm của Rhine tràn ngập hối hận và không cam tâm.

“Vào lúc đó, có lẽ cậu có thể……”
“Có thể làm gì chứ!” Tôi giống như bị một chiếc kim hung hăng đâm một nhát, đột nhiên đứng lên, kéo áo anh ta.

“Lúc đó tôi còn có thể làm thế nào, đúng vậy, là tôi quá ngu xuẩn, ngu xuẩn đến nỗi không ý thức được đây là một âm mưu! Rhine, chuyến đi biển này hoàn toàn không phải vì hạng mục khảo sát tốt nghiệp của tôi đúng không? Tất cả…… Tất cả đều đã được lập mưu từ sớm, lúc trước trong số hơn mười sinh viên chọn anh làm thầy hướng dẫn, anh lại cố tình chọn tôi, là đã lên sẵn kế hoạch rồi đúng không? Tại sao, tại sao lại muốn kéo tôi vào âm mưu này, các người muốn dùng tôi để làm mồi bắt giữ nhân ngư đúng không? Tên lừa đảo ghê tởm, bại hoại của giới học thuật!”
“Không, không!” Rhine bỗng nhiên trở nên kích động, gân xanh nổi đầy bên thái dương, anh ta cầm chặt lấy cổ tay tôi.

“Quả thật là tôi muốn để cậu tham gia vào kế hoạch nghiên cứu nhân ngư của chính phủ, đó là vì thành tích của cậu rất xuất chúng, còn có tư tâm của tôi, tôi không biết tại sao Sacalare lại đột nhiên làm ra chuyện như vậy, đem cậu……”
Khóe mắt anh ta trừng to như muốn nứt ra, giống như xuyên qua tôi nhớ tới chuyện gì đó, con ngươi co rụt như mũi kim vì cảm xúc cực đoan, hô hấp gấp gáp.

Tôi biết nhất định là anh ta đang nhớ đến cảnh tượng Agaras xâm phạm tôi, không khỏi cảm thấy nhục nhã cực độ, tôi nhắm hai mắt lại, vô lực lùi về phía sau, hoảng loạn thì thào trong miệng.

“Rhine, Rhine, nếu anh có nửa điểm áy náy, hãy giúp tôi rời khỏi nơi này, tôi muốn trở lại Moscow, tôi nhớ nhà……”

Rhine bắt được vạt áo trước của tôi, xách thân thể tôi lơ lửng giữa không trung, hai mắt anh ta mang theo tơ máu, yêu thương nhìn mặt tôi, bàn tay ghìm chặt lấy eo tôi kéo vào trong lòng, “Dessaro, tha thứ cho tôi…… Mọi chuyện phát triển thành thế này, đã không còn đường lui nữa… Nhưng tôi thề tuyệt đối sẽ không để con súc sinh kia tổn thương đến cậu nữa……”
“Tôi tuyệt đối không trở về!” Sức lực của tôi đột nhiên bộc phát, giãy mạnh khỏi cánh tay Rhine, thế nhưng chạy chưa được hai bước, bên hông đã bị siết chặt, cả người bị Rhine chặn ngang khiêng lên vai, bất luận tôi cuồng đá loạn đạp như thế nào anh ta cũng không hề suy chuyển, một đường khiêng tôi lên đài cao nơi chiếc thuyền của sở nghiên cứu đang neo đậu.
Bên cạnh truyền đến tiếng người ồn ào, tôi không còn cách nào đành ngậm miệng, không dám la lớn lên để tránh xấu hổ mất mặt.

“Rhine, Rhine, buông tôi ra!”
Anh ta ngoảnh mặt làm ngơ khiêng tôi bước nhanh lên đài cao, tôi giãy giụa ngẩng đầu lên, thấy một chiếc thuyền khảo sát khoa học ba tầng loại nhỏ đang đỗ trên mặt biển gần đó, boong tàu gác lên bến tàu cách đó không xa, vài ba thủy thủ cường tráng đang nâng một vật thể cao lớn hình trụ tròn chuyển lên trên thuyền, bên ngoài trùm một tầng lưới kim loại phòng cá mập, tôi nhận ra đó chính là bể nước chứa Agaras.

Phía sau bọn họ còn có năm sáu nhân viên trang bị súng ống, bày trận thế nghiêm ngặt như cảnh đội vận chuyển tiền vậy.
“Rốt cuộc chiếc thuyền này định đi đến đâu? Khốn kiếp, trả lời tôi mau!”
Tôi hung hăng dùng khủy tay nện lên lưng Rhine, anh ta kêu rên một tiếng, cánh tay siết lại càng chặt, lập tức khiêng tôi đuổi kip mấy nhân viên vũ trang kia, lướt qua bể nước chứa Agaras.
Trong phút chốc, tôi đột nhiên nhìn thấy một đôi mắt âm trầm u ám qua kẽ hở loang lổ trên lưới sắt kia, trong lòng run mạnh lên, lại nghe thấy một tiếng phanh trầm đục va chạm với thủy tinh, bể nước bỗng nhiên lắc lư mãnh liệt, bọn thủy thủ ngã trái ngã phải gần như không trụ nổi, mắt thấy bể nước sẽ lập tức lăn xuống mặt đất.

Mấy người phía sau vội vàng xông lên trước đỡ lấy nó, Rhine cũng cả kinh không khỏi siết chặt cánh tay, tôi phải lấy một tay đẩy tay anh ta ra khỏi thân thể.
Đáy bể nước tiếp xúc đến boong tàu, may mà lớp vỏ kim loại bên ngoài hoàn toàn không tổn hao gì, mấy người đó chặn ngang ổn định trọng tâm của nó, sau đó, gương mặt tái nhợt của Agaras chậm rãi nổi lên sau chiếc cửa sổ duy nhất trên lồng sắt.
Một bàn tay của nó ép chặt lên mặt thủy tinh, đầu hơi hơi cúi, híp mắt đảo qua tôi và Rhine, dưới mí mắt là bóng đen sâu thẳm, ánh nước loang lổ chiếu rọi từ dưới lên, càng khiến thần tình của nó thêm đen tối đáng sợ.
Tôi không thể xác định được trong đầu loại sinh vật biển sâu này đang nghĩ những gì, thế nhưng lại cực kỳ chắc chắn, nó đang tức giận, hơn nữa là giận không thể kìm nén nổi, trên mặt nó tràn ngập vẻ tàn ác và sát khí dày đặc, thật giống như vật sở hữu của mình đang bị người khác chiếm cứ.
“Hừ, súc sinh này thế mà cũng biết ghen ha!” Rhine phát ra một tiếng hừ lạnh khinh thường từ trong lỗ mũi, dựng ngón giữa về phía Agaras, đồng thời một tay ôm lấy tôi vào lòng, hoàn toàn không để ý có người ở bên cạnh.
Tôi sợ đến tái mặt, theo bản năng dùng khuỷu tay chọc vào lồng ngực Rhine, nhưng anh ta lại gắt gao chế trụ tôi, ánh mắt của tôi không nhịn được nhìn về phía bể nước bằng thủy tinh, trong lòng nảy sinh một loại dự cảm không lành, quả nhiên liền thấy sắc mặt Agaras sau lớp thủy tinh hoàn toàn thay đổi, nó nhếch môi lộ ra răng nanh trắng ởn, cuộn tròn nắm tay nhắm thẳng vào vách thủy tinh —
Đó là một tiếng vang đáng sợ như bom nổ, trong phút chốc mọi người ở đó đều không hẹn mà cùng la hoảng lên, bởi vì tầng thủy tinh công nghiệp vô cùng chắc chắn kia vậy mà lại vỡ ra một lỗ thủng, cánh tay Agaras phá vách tường thò ra, máu tươi màu xanh lam trên tay nó và nước biển trào ra từ lỗ thủng đồng loạt chảy xuống boong tàu.
“My Dessaro… My Dessaro…… Let him go……”
Thanh âm trầm thấp ám ách tràn ra từ lỗ thủng, nó gắt gao nhìn chằm chằm cánh tay Rhine đang ôm tôi, giống như thị uy chậm rãi thu tay về, cú đấm thứ hai liền đánh nát nhừ khung cửa thủy tinh, dòng nước ào ạt tuôn ra từ bên trong.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong đó có mấy thủy thủ quen biết tôi đều đồng loạt quẳng một ánh mắt khác thường về phía tôi, tôi không nhịn được mềm nhũn cả chân, rút lui vài bước đập vào vách thuyền, thân thể mất cân bằng bám lên tường, bối rối lớn tiếng nói.

“Đừng nhìn tôi, không phải nó gọi tên tôi! Rhine, anh là tên vô tri ngu xuẩn, đừng chọc giận nó, anh không biết con thú này có sức mạnh thế nào đâu! Nó sẽ thoát ra đó!”
Mấy nhân viên vũ trang nghe vậy ngẩn ra, đồng loạt tiến lên dùng súng ống nhắm vào Agaras trong bể nước, nhưng không một ai dám tiếp cận phiến cửa sổ kia, rõ ràng là vô cùng kiêng kị nó, coi nó đáng sợ giống như khủng long trong công viên kỉ Jura vậy.
Mà lúc nó muốn giết người, quả là như thế thật.
“Ngài là nhân viên nuôi dưỡng nhân ngư sao?” Một nhân viên vũ trang khẩn trương đặt câu hỏi.

“Nó có vẻ rất ỷ lại ngài, tôi nghĩ chúng tôi cần ngài trợ giúp, nó thật sự quá khó không chế, chúng tôi có mấy người xui xẻo đã bị nó xé toang khoang bụng rồi!”
“Shit! Tôi không phải…… Đừng xin tôi giúp đỡ!” Tôi tức giận mắng, mồ hôi trên trán đổ như mưa, chân tay luống cuống túm chặt lấy ống quần của mình, đúng lúc này lại ngửi được mùi hương kì dị nồng đậm ẩm ướt trên người Agaras trong bể nước, đang dần dần tràn ra trong không khí.

Tôi phảng phất nhìn thấy ảo ảnh Agaras đang lao thẳng về phía tôi, sợ tới mức luống cuống trốn vào trong khoang thuyền, gắt gao đóng cửa lại, nhốt Rhine đang đuổi theo phía sau ở ngoài cửa.
“Dessaro tiên sinh! Dessaro tiên sinh! Chúng tôi cần ngài trợ giúp!”
“Dessaro, mau để tôi vào đi!”
Cửa bị mấy người ở bên ngoài đập mạnh, tiếng hò hét của Rhine và nhân viên vũ trang hỗn độn vào nhau, tôi dùng lưng gắt gao bảo vệ ván cửa, nỗi xấu hổ nhục nhã, khó chịu lo âu đồng loạt xông lên đại não, khiến trước mắt tôi bỗng chốc tối đen, ngay cả một tiếng “cút đi” cuối cùng cũng không mắng được ra miệng, cả người lập tức bổ nhào xuống mặt sàn phía trước.
Sau thời gian ngắn ngủi mất đi ý thức, tôi mê mang tỉnh lại.
Mặt biển mênh mông ngoài cửa sổ đang di động, mặt biển bị thân thuyền vạch ra từng đường cong thật dài, cuối cùng biến mất trong sóng biển phập phồng.
Chiếc tàu này…… Muốn đi đến đâu đây?
Tôi âm thầm đặt câu hỏi, cảm giác đại não thật trầm thật nặng, thậm chí không có cả sức lực để thống khổ phẫn nộ, hình như tôi đang sốt.
Bất luận là đi đến đâu, Dessaro, mày cũng không còn đường lui nữa rồi.
Nghĩ như vậy, tôi suy sụp ngã quỵ xuống ván giường, để mặc đại não bị thiêu đốt đến không còn cảm giác, bất tỉnh nhân sự..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play