Tôi ở trong sòng bạc trốn đông trốn tây, cuối cùng chạy vào trong phòng vệ sinh, sau lưng giống như tôi dự đoán lập tức vang lên tiếng đẩy cửa, tôi nhìn thấy bóng dáng Agaras đi theo vào trong.

Tôi đá văng cửa sổ, biển sâu chỉ còn cách có một bước, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy xuống, để lại buổi tối hỗn loạn này ở phía sau.

Thế nhưng thân thể tôi lại cứng đờ.
— Chết tiệt, từ nãy cho đến bây giờ, tôi chưa từng thật sự muốn rời đi, chẳng qua là tôi hi vọng làm như vậy cho thể khiến Agaras ngừng những hành động điên cuồng kia của hắn lại, bình tĩnh trao đổi với tôi, thế nhưng tôi thất bại rồi.

Tôi bị Agaras dọa đến, lòng còn kinh hoảng đối với những hình ảnh khiến người ta sợ hãi vừa rồi, tôi không hề nghi ngờ nếu tôi làm trái ý muốn của hắn, hắn sẽ lại bắt lấy tôi rồi làm chút chuyện gì đó khiến tôi an phận.
Trời biết tôi không hề muốn tái diễn tình huống vừa rồi chút nào, thế nhưng tôi cũng không cam tâm cứ mang đầy bụng ủy khuất, sợ hãi, nghi hoặc như thế mà rời khỏi.

Nghĩ như vậy, tôi dứt khoát quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào mắt Agaras, nuốt nuốt một ngụm nước miếng: “Anh hỏi tôi anh nên làm thế nào đối với tôi – Agaras, đây là câu tôi nên hỏi mới đúng, mẹ kiếp!”
Tôi giương miệng muốn nói thêm càng nhiều, thế nhưng cổ họng giống như bị hóc xương cá, trong đầu cũng loạn cào cào, giống như rối gỗ cằm bị tách rời nhìn hắn, chờ đợi hắn đáp lại.

Ngoài dự đoán là, Agaras cứ trầm mặc như vậy đứng cách xa hai ba mét, vừa không ngăn cản tôi hoặc lập tức lao đến bắt lấy tôi, cũng không nói bất cứ lời nào, mà chỉ lẳng lặng xuyên qua hình phản chiếu trên cửa thủy tinh nhìn tôi, khuôn mặt đó của hắn vừa xa lạ lại vừa cứng ngắc, thật giống như sau khi đổi một gương mặt thì ngay cả những thứ bên trong cũng thay đổi, ngoại trừ đôi mắt kia vẫn tản ra u quang tăm tối của nhân ngư trong bóng đêm.
Tôi thật sự không hiểu trong cái não cá của hắn đang cân nhắc những gì, cách một hồi lâu, tôi mới thấy đôi môi của hắn giật giật, thấp giọng nói: “Đi đi, Dessaro, về thuyền của em đi, cách tôi xa một chút.”
Những lời này khiến tôi sửng sốt ước chừng vài giây, đầu óc mờ mịt đứng im bất động tại chỗ, thậm chí tôi còn hoài nghi mình bị rối loạn tinh thần hoặc chỉ đang nằm mơ, tất cả những chuyện vừa xảy ra đều là ảo giác của tôi, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể giải thích được sự mâu thuẫn trước sau của Agaras, nhưng tôi biết đây hoàn toàn là sự thật, hắn đang đứng trước mặt tôi, sau khi muốn cưỡng ép giữ tôi lại vài phút trước, lại nói ra lời kêu tôi cách hắn xa một chút.
“Mẹ kiếp, bây giờ là chuyện gì, anh đang nói đùa với tôi sao?” Trong lòng tôi khó chịu cực kỳ, trong phút chốc tôi thật sự rất muốn một cước đá văng cửa sổ bỏ đi, thế nhưng sự phẫn nộ và không cam tâm dâng lên trong máu lại chiếm thượng phong, tôi siết chặt tay xông lên vài bước, hai tay nắm lấy áo Agaras, mạnh mẽ ấn hắn lên trên tường, nhìn chằm chằm gương mặt xa lạ kia, thanh âm rít ra từ kẽ răng: “Đồ khốn kiếp nhà anh rốt cuộc bị sao vậy? Nhân cách, à không… Ngư cách phân liệt sao, hay là đang muốn đùa giỡn tôi? Anh bảo tôi đừng sợ anh, bảo tôi hiểu những chuyện anh làm, nhưng lời nói của anh không đồng nhất như thế thì tôi phải làm thế nào bây giờ? Tôi từng sợ anh sợ muốn chết, Agaras, bởi vì anh quá thần bí, hay thay đổi, đáng sợ, hiện tại tôi thật vất vả mới không sợ anh nữa, anh lại như vậy…… Tôi thật sự không hiểu nổi anh……”
Tôi gian nan mà thong thả phun ra vài chữ cuối cùng, vì cảm xúc kích động mà dây thanh quản run lên, con ngươi trong bóng đêm vì những lời tôi nói mà hiện lên từng gợn sóng như mặt hồ, nhưng tôi nhìn ra được cảm xúc của hắn đang được hắn cực lực áp chế, miệng đóng chặt, kéo căng thành một đường thẳng kín bưng không kẽ hở.

Nếu như có thể tôi thật sự muốn cạy não của hắn ra, nhìn coi tổ chức thần kinh của hắn như thế nào, đặt nó dưới kính hiển vi quan sát cẩn thận kết cấu đại não của người này, để hiểu rõ những tư duy phức tạp khiến tôi không hiểu nổi kia, biết hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
“Cách xa tôi một chút.” Hắn mở miệng, lại trầm giọng lặp lại những lời này.
“Tôi không muốn!” Tôi thốt ra theo bản năng, cánh tay để trên người hắn càng dùng sức, “Nói cho tôi biết, vừa rồi là thế nào, cái loại… biến hóa quỷ dị kia của anh — ánh mắt của anh, hành vi của anh……”
“Tôi rất nguy hiểm, Dessaro!” Hắn nâng mạnh tay lên túm lấy cổ tay của tôi, đẩy tôi tách ra khỏi thân thể hắn, cúi đầu tới gần mặt tôi, thanh âm như sấm nổ vang bên tai tôi: “Tôi sẽ ngày càng trở nên nguy hiểm!”
Dường như để đáp lại lời cảnh cáo của hắn, ngoài cửa sổ đột nhiên xẹt qua một tia sét, ánh sáng trắng chói mắt xé rách màn đêm chiếu lên nửa bên mặt của hắn, lại có vẻ tăng thêm vài phần dữ tợn khiến người ta sợ hãi.
Hô hấp của tôi giống như bị siết trong lòng bàn tay, hít một hơi thật sâu: “Anh vẫn luôn nguy hiểm, thủ lĩnh đại nhân, từ lần đầu tiên anh làm chuyện kia đối với tôi tôi đã thể nghiệm được rồi! Anh làm tôi hãm sâu trong đó, hiện tại sao có thể bắt tôi dứt ra? Tôi không thể làm được! Muốn tôi cách xa anh một chút, chỉ chuyện vừa rồi là không đủ đâu, anh phải nguy hiểm hơn một chút……”
“Em……” Agaras nắm cổ tay tôi càng chặt, khiến cho dây thần kinh của tôi đau buốt, máu bị đọng lại trong mạch máu dũng mãnh lao về phía trái tim, làm đầu tôi trướng lên, một cơn xúc động thoát ra khỏi thân thể, thúc đẩy tôi đột ngột dùng cánh tay ôm chặt cổ hắn, muốn áp môi lên, mà hắn thì vội vàng lùi ra sau như kiêng kị chạm vào tôi vậy, bị đầu của tôi làm cho phải dán lên tường.

Tôi cố gắng chiếu ánh mắt vào con ngươi sâu không thấy đáy của hắn, muốn giống như hắn nhìn thấy nội tâm của tôi vậy, thăm dò hết thảy những thứ nằm sâu trong lòng hắn.
Tôi kéo kéo khóe miệng, nheo mắt lại nói từng câu từng chữ cảnh cáo hắn như đáp lễ: “Tôi thế nhưng rất có tinh thần hi sinh đó, đặc biệt là tôi hoàn toàn không muốn buông tha những chuyện đang xảy ra.

Anh quả thật đã dọa được tôi, nhưng đừng nghĩ như vậy là đã đuổi được tôi.”
Mi mắt hắn hơi hơi rung chuyển một chút, tôi nhìn không rõ đồng tử của hắn có cái gì biến hóa hay không, nhưng tôi biết thái độ của tôi đã khiến hắn cảm thấy kinh ngạc.

Ha, có lẽ hắn không dự đoán được Dessaro vẫn luôn trốn tránh hắn lại chủ động nhào tới, sẽ ở nơi này túm lấy hắn ép hỏi, điều này làm tôi sinh ra một chút cảm giác cân bằng nhỏ nhỏ, quả thật tôi chưa hiểu được Agaras, nhưng ít ra hắn cũng không còn hoàn toàn hiểu rõ tính cách bên trong của tôi như chuyện đương nhiên nữa.

Nếu tôi là một mồi câu, vậy thì Agaras chính là con cá lớn cắn lấy tôi, lại bị cái móc cất giấu trong cơ thể tôi chặt chẽ giữ lấy, tôi cũng sẽ không tùy ý để sợi dây câu kia bị cắt đứt.
“Em không biết tôi sẽ biến thành bộ dạng gì……” Sau khi trầm mặc một lúc lâu Agaras đột nhiên mở miệng.

Tay hắn xê dịch lên trên thắt lưng tôi, hắn mở năm ngón tay đang lạnh run ra, băng giá cách quần áo thẩm thấu vào trong: “…… Tôi vốn có thể áp chế nó…… Thế nhưng chỉ cần đến gần em, nó sẽ trở nên ngày càng không thể khống chế………” Đôi môi của hắn kề sát trên mũi tôi, giữa khe hở tản ra khí tức lạnh lẽo, “Một khi nó bị phóng thích, tôi có thể sẽ giết chết hoặc là ăn thịt em, hoặc là đem em ép khô…… Dessaro!”

Một tiếng sấm ầm ầm vang lên phía chân trời, tôi kinh ngạc thì thào: “Nó…… là cái gì?”
Tôi giữ chặt lấy đầu hắn, muốn khiến hắn tỉnh táo lại, nhưng thân thể lại bị một lực rất lớn đẩy ra ngoài, tôi bất ngờ không kịp đề phòng đập vào cửa sổ, thủy tinh sau lưng thoáng chốc loảng xoảng rơi đầy đất, có vài mảnh nhỏ cắt qua làn da tôi, nhưng tôi lại không cảm thấy chút đau đớn nào.
“Ám vật chất……” Agaras nhìn chằm chằm tôi, khớp hàm khép mở gian nan phun ra vài âm tiết, tay hắn nắm chặt vạt áo nơi trái tim, đầu ngón tay móc vào trong vải, dòng máu màu lam chảy ra từ trong lỗ thủng, nương theo ánh sáng từ sấm sét lúc mờ lúc tỏ, tôi lại thấy rõ một ít đường vân thật nhỏ gồ lên nhúc nhích dưới làn da ở má hắn, thật giống như có thứ gì đó muốn chui ra từ trong cơ thể hắn, khiến hốc mắt của hắn như bị mực nước nhuộm đẫm, sắc tối dần dần bắt đầu nuốt chửng tròng trắng mắt.
Tôi nghĩ đến hình ảnh khiến người ta sợ hãi vừa rồi, không tự chủ được lui về phía sau một bước, gần như muốn trượt chân nhảy xuống biển, thế nhưng tôi lập tức bắt được cạnh cửa, nhất thời đứng ngẩn người tại chỗ, trơ mắt nhìn thân thể Agaras giống như một cây đại thụ bị sâu mọt đục rỗng, không chống đỡ được quỳ rạp xuống, hai tay chống mặt đất, tấm lưng vặn vẹo quỷ dị, tựa như người bị phụ thể đang cùng ác ma bên trong mình đấu tranh.
Chờ tôi phản ứng lại muốn tiến lên giúp đỡ hắn, Agaras lại phát ra một tiếng kêu ngoan lệ cực kỳ đáng sợ: “Nó còn khát vọng em hơn cả tôi…… Dessaro, lập tức rời khỏi con tàu này! Lập tức!”
“Này, bên trong có chuyện gì vậy? Người nào đang kêu thế?”
Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa của một tên say, mà một khắc sau cửa liền bị người ta đẩy mở, một người đàn ông say khướt hồn nhiên không phát hiện thâm nhập vào bóng tối trong phòng vệ sinh, thậm chí tôi còn chưa kịp nhìn thấy rõ bộ dạng người kia giữa ánh sáng lập lòe, tiếng kêu thảm thiết và tiếng thân thể bị xé rách đã vang vọng toàn bộ căn phòng, cùng lúc đó bóng dáng Agaras cũng giống như quỷ mị nhoáng một cái lướt qua tầm mắt tôi, cuốn theo một mùi máu tanh vù vù sát qua bên cạnh, lập tức nhào vào sóng biển đen kịt quay cuồng.
Tôi lau mấy giọt chất lỏng dính nhớp bắn vào trên mặt, lảo đảo hai bước, chân chạm vào một thứ gì đó trên đất, liền cúi đầu.

Đó là một khối máu thịt mơ hồ, có lẽ là đầu hoặc là tứ chi, tôi không thể phân biệt cũng không muốn phân biệt, thân thể tựa lên trên tường, hai chân như nhũn ra, tai ù vô cùng, giống như có một tiếng chuông báo lanh lảnh quanh quẩn vang trong não, khiến đầu óc tôi quay cuồng, tất cả thanh âm bên ngoài thoáng chốc đều biến mất, ngoại trừ tiếng hít thở gấp gáp của tôi.
Chết tiệt, hắn đi đâu rồi?
Tôi mê mang mở to hai mắt tìm kiếm tung tích Agaras ở trên mặt biển, thế nhưng trong cơn mưa bão chỉ có thể nhìn thấy từng tầng bọt nước màu trắng xoay tròn, hoàn toàn không thể tìm ra, mà đại não và tầm mắt của tôi cũng đang rất hỗn loạn.

Trong lòng tôi ùa lên một dự cảm bất an mãnh liệt, mãnh liệt đến độ trước đây chưa từng có, khiến tôi lần đầu ngửi được mùi vị của tử vong gần đến như vậy.

Có lẽ Agaras sẽ cứ như vậy mà chết mất.
Ý nghĩ này không thể khống chế được chiếm cứ đầu óc tôi, tôi không chút do dự đứng lên cạnh cửa sổ, đá văng vài miếng thủy tinh kia đi, nhảy xuống.
Tôi ngâm mình trong những con sóng xóc nảy nhìn bốn phía xung quanh, la hét, tìm kiếm tung tích của hắn, thế nhưng vẫn không thu hoạch được gì, mà bão táp lại càng ngày càng mạnh, sau khi ý thức được nếu không trở về thuyền tôi sẽ lạc trong biển lớn mù mịt, tôi đành gian nan bơi về Poseidon.

Điều duy nhất đáng ăn mừng là thuyền trưởng Korov không có ở đây, mà những người khác đã đi ngủ hết, không có ai nhìn thấy tôi trở về.
Đến nửa đêm tôi bắt đầu sốt cao, mà Agaras vẫn không hề xuất hiện, bất luận tôi sử dụng rada trên thuyền hay là máy định vị bằng sóng âm đều không tìm thấy tung tích hắn, cứ như vậy vô tri vô giác qua hai ngày, tôi cũng không phân biệt được mình đang ở ban ngày hay ban đêm, cho đến khi tôi nghe thấy tiếng vang tích tích tích của máy thăm dò bên tai, mới đột ngột bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng hỗn độn.
Hiện tại là đêm khuya.

Tôi vọt tới trên boong tàu, kích động tựa như lần đầu tiên nhìn thấy nhân ngư mà nhìn quanh mặt biển, thế nhưng chiếc thuyền này không có lưới đánh cá, tôi không thể xác định được vị trí của Agaras, chỉ có thể dựa vào thị giác và khứu giác của mình, điều này quả thực giống như đang vớt muối bỏ biển.

Tôi đứng ở boong tàu đợi thật lâu, ngay vào lúc tôi gần như bất lực giữa vùng nước vô biên vô hạn, tôi đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng vang nặng nề.
Tôi theo tiếng vang quay đầu lại, bên rìa boong tàu không biết từ lúc nào nhảy ra một bóng dáng đen sì, cùng với tiếng hít thở nặng nhọc mà tôi quen thuộc, cả thân người hắn bò lên trên, sau đó nặng nề ngã vào boong tàu, cái đuôi cá thật dài màu đen uốn lượn cuộn lại, vô lực nằm tê liệt dưới chân tôi.
“Agaras!” Tôi giật cả mình, khẩn trương nhìn xung quanh, thấy không có ai phát hiện ra, liền lập tức kéo hắn vào khoang của mình..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play