(Cảnh báo máu me nhe ~ Ai yếu tim không thích máu nhớ cân nhắc uống thuốc trước khi coi)
Lần nữa đi vào phòng thí nghiệm dưới biển, khi ngửi được mùi hương ẩm thấp kỳ dị kia, tôi theo bản năng dùng quần áo che kín miệng mũi, hít sâu một ngụm không khí mang vị thuốc, mới miễn cưỡng áp chế được thứ cảm giác mê muội đang ập tới, thậm chí không biết vì sao, ngay cả ngẩng đầu nhìn về phía thế giới đại dương phía sau vành thủy tinh, tìm kiếm thân ảnh của Agaras tôi cũng không dám.
Tôi thế mà có chút sợ nhìn thấy nó, hoặc nên nói, là nó.
Sau khi được nhắc nhở bởi suy đoán của Da Vinci xong, tôi thật sự không có cách nào coi nhân ngư như một loài thú bình thường, cảm thấy rất xấu hổ.
Tôi cúi đầu, đi theo phía sau Sacalare bước lên thang đu, đi tới tầng phía trên cửa cabin, đây là một hồ nước hình vành nằm trên phòng thí nghiệm, mặt đất làm bằng thủy tinh trong suốt, đứng ở trong đó, liền giống như hai chân đang lơ lửng trên mặt biển xanh thẫm, từng bầy cá bơi lượn dưới chân tựa như những quầng mây biến ảo lướt qua, khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Khóe mắt của tôi nhịn không được tìm kiếm thân ảnh của Agaras trong bầy cá, may mà không thấy tung tích của nó, trong lòng không khỏi thả lỏng vài phần.
"Cậu đang tìm cái gì thế, con thú hạ lưu kia sao?" Một bàn tay thình lình khoác lên vai tôi khiến tôi giật cả mình, tôi nghiêng đầu, liền thấy Rhine đang nghiền ngẫm nhìn chằm chằm tôi, tôi nhất thời cảm thấy hoảng hốt, phản xạ có điều kiện cãi lại.

"Nói bậy bạ gì đó, con thú hạ lưu, sao anh lại dùng từ đó để hình dung? Này anh bạn, tôi nhớ rõ trước khi bắt được nhân ngư, lúc nào anh cũng thổi phồng với tôi rằng nhân ngư đều là nữ yêu mê người a!"
"Nhưng đây là một giống đực, một giống đực dã man hung ác, Dessaro, cậu đừng bị bề ngoài của con cầm thú này lừa!" Sắc mặt Rhine trầm xuống, dường như nhớ lại cái gì từ trên mặt của tôi, cố gắng kìm nén tức giận, rít ra vài chữ từ kẽ răng.

"Nó dám đối với cậu......"
"Nhìn này, Dessaro, đây chính là kiệt tác của chúng tôi!"
Sacalare ở phía trước kêu lên, tôi ngẩng đầu nhìn qua, trông thấy một cái cột màu đen hình trụ ở trung tâm phòng thí nghiệm đang chậm rãi hạ xuống dưới, lộ ra một lớp vỏ thủy tinh trong suốt bên trong, khi cảnh tượng bên trong hoàn toàn hiện ra trước mắt, tôi nhịn không được lập tức phát ra một tiếng than sợ hãi từ đáy lòng.
Đó là một nhân ngư giống cái! Trời ạ!
Ánh mắt của tôi bị hút chặt vào đó, chân không tự chủ được bước về phía hình trụ, tựa vào bên ngoài lớp thủy tinh, có chút không thể tin được vào hai mắt mình.

"Cô ấy tên là Lilith, rất mỹ lệ, đúng không.

Đây là kết quả tạo ra từ tế bào nhân ngư do một vị giáo sư trong viện nghiên cứu mang về từ bờ biển Australia vào hai mươi năm trước, cô ấy đã bị đóng băng rất lâu, cho nên, thoạt nhìn vô cùng suy yếu."
Sacalare ở phía sau giải thích.
Đúng vậy, cô ta nhìn thật yếu ớt.

Mà sự yếu ớt này lại khiến nhân ngư giống cái có một loại trong sáng tuyệt trần.

Khi tôi nhìn chăm chú vào cô ta, một chút cũng không thể liên tưởng đến từ mà Rhine hình dung, bởi vì cô ta nhìn qua không giống nữ yêu, mà giống một thiên sứ thuần khiết hơn.
Đó là một nhân ngư đuôi đỏ nhiệt đới, tôi đoán rằng tuổi thọ của cô ta ngắn có lẽ có liên quan đến dòng nước rét lạnh nơi này.

Cô ta có một đầu tóc bạc trắng, bập bềnh giữa sóng nước như một mảng tuyết thuần khiết, làn da vốn trắng đến phiếm xanh tản ra một tầng sương mù trong suốt, một đôi mắt màu lam nhạt chứa đầy hơi nước mông lung, phảng phất như đang khóc.
Nhân ngư thật bi thương.
Tâm tình của tôi đột nhiên bị ánh mắt nhân ngư kích thích một chút, lại cảm thấy trong mắt nhân ngư bị con người nhân bản ra này ẩn chứa nỗi bi thương sâu sắc, phảng phất như đang vì vận mệnh cô độc và mệt mỏi của mình mà thở dài.
"Xin lỗi...!Đừng sợ, mày sẽ nhanh chóng gặp được đồng loại của mày, được không?"
Tôi đưa tay đặt ở trên vỏ thủy tinh, dùng khẩu hình miệng thành khẩn an ủi cô ta.

Ý muốn bảo vệ của nam nhân khiến tôi sinh ra một loại xúc động muốn trấn an loài sinh vậy yếu ớt mĩ lệ này.

Một cảm giác tội nghiệt không thở nổi đè nặng lên lồng ngực, cho dù tôi cũng giống Sacalare hi vọng có thể nghiên cứu tất cả về nhân ngư và hiểu về chúng nó, nhưng tôi cũng cảm thấy hành vi nhân bản nhân ngư mà không có cách nào khiến nó sống lâu, đem nó ra làm thực nghiệm lai giống này, quả thật rất mạo phạm loại sinh linh thần kỳ này.
Nghiên cứu và nuôi dưỡng là hai chuyện khác nhau, chúng tôi không có quyền làm chủ vận mệnh của chúng nó.
"Này, Sacalare, làm như vậy thật sự thích hợp sao?"
Cho dù ngoại trừ lai giống, không có biện pháp nào tốt hơn để trấn an Agaras đang nóng nảy cho sở nghiên cứu tiếp tục nghiên cứu, nhưng nỗi bi thương của nhân ngư lại đột nhiên khiến tôi cảm thấy hơi do dự.

"Nếu lai giống thành công......!Ý của tôi là, nếu nhân ngư giống cái thành công thụ thai, chúng ta liệu có thể bảo tồn phôi thai của nhân ngư sống sót, khiến nó thuận lợi trưởng thành hay không? Hơn nữa hai nhân ngư này thuộc về hai thủy vực khác nhau, nếu nhân ngư sinh ra đến độ tuổi trưởng thành nhất định, làm sao chúng ta có thể phán đoán được phải đem nó phóng sinh tới chỗ nào?"
"Thật xin lỗi, tiểu học sĩ của tôi." Sacalare đến gần bên cạnh tôi, dựa lên vách thủy tinh bên ngoài, lạnh lùng nhún vai, gương mặt xinh đẹp như khắc băng không chút biểu tình trả lời.

"Chúng tôi không có kế hoạch lâu dài như vậy, cũng không định phóng sinh nhân ngư được nuôi dưỡng ra.

Cậu nên hiểu rõ, chúng tôi và cậu không phải cùng loại người, Dessaro."
"Cùng loại người?" Tôi vì mấy chữ này mà hoang mang không thôi, nhưng khi tôi muốn tiếp tục truy hỏi, Sacalare lại nâng tay làm một động tác ra hiệu, tôi liền nghe được bên tai truyền đến một tiếng bùm.

"Đợi đã!"

Tôi hô lên, nhưng không còn kịp ngăn cản Lilith rơi vào hồ nước, mái tóc dài màu trắng của cô ta tản ra trong nước, tựa như một tầng băng đang tan.
Một dự cảm không lành đột nhiên lan tràn trong nội tâm, tôi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, cảm giác kích động bỗng dưng ập tới khiến tôi siết chặt nắm tay, ánh mắt gắt gao dõi theo thân ảnh Lilith đang chìm xuống dưới, nhìn cô ta thong thả mà ưu nhã lắc lắc đuôi cá, dần dần tự do đung đưa, tựa hồ cảm ứng được kích thích tố giống đực tỏa ra từ Agaras, bắt đầu tìm kiếm tung tích của nó.
Agaras, mày ở đâu? Đồng loại của mày, bạn tình của mày đã xuất hiện a!
Tôi yên lặng lẩm nhẩm trong lòng, vừa nôn nóng vừa bất an chờ mong nó xuất hiện, khi hình dáng nó rốt cuộc lộ ra giữa đám sương mù dày đặc trong làn nước biển xanh thẫm, thần kinh tôi nhịn không được nảy lên, một cảm giác run rẩy truyền từ trong ra ngoài, hai chân run run, suýt chút nữa đã quỳ xuống dưới trụ thủy tinh.
"Dessaro! Đừng nhìn!" Rhine vững vàng đỡ lấy cánh tay tôi, tôi không kiên nhẫn tránh đi, trực tiếp chạy tới bên cạnh Sacalare.

"Này, giáo sư, tôi nghĩ tôi cần một cây thuốc lá điện tử, ngài có đúng không?"
Tôi chỉ chỉ vào một chiếc hộp lộ ra trong túi áo trước ngực cô ta, Sacalare cười một chút, rút ra một một điếu thuốc màu trắng nhỏ đưa tới tay tôi.
Tôi đưa tay làm một động tác cảm ơn, ngồi xổm xuống quan sát tình cảnh trong hồ nước, cắn điếu thuốc ở trong miệng, hít vào một hơi thật sâu.

Mùi lá cây thuốc lá chảy qua xoang mũi, lập tức xoa dịu trạng thái tinh thần không quá thích hợp của tôi, khiến tôi dần dần bình tĩnh lại.
Tôi nhìn thấy Agaras và Lilith đang thong thả tới gần nhau, đây là một khởi đầu rất tốt, hi vọng bọn chúng có thể thuận lợi hoàn thành giao phối.

Lilith dường như cũng có vẻ nhiệt tình với Agaras, cô ta nhẹ nhàng bơi vòng quanh Agaras, phảng phất như đang khiêu vũ, mà Agaras đang nóng nảy bất an lại ngoài dự đoán của mọi người vô cùng bình tĩnh, nó chỉ có chút kiêu căng vươn hai tay ra, giống như đang chờ đợi Lilith chủ động lao vào ôm ấp, tựa như một đế vương có được vô số tần phi.
Biểu hiện này hoàn toàn khác với rất nhiều loài thú khi giao phối, cho dù là trong nước hay trên mặt đất, thông thường đều là các giống đực tranh đoạt giống cái, giống đực thi nhau khoe sắc chỉ vì giành được sự ưu ái của giống cái là biểu hiện vô cùng bình thường, nhưng hiện tại......
Agaras, mày đang cố ý khoe khoang đấy sao, nhanh lên a anh bạn!
Tôi siết chặt nắm tay yên lặng đổ mồ hôi, cắn chặt điếu thuốc phun ra một ngụm khói, trong khoảnh khắc Lilith lao về phía khuỷu tay của Agaras, ngay cả không khí cũng quên hít vào.
Agaras ôm chặt Lilith, cúi đầu xuống cổ ngửi mùi của cô ta.

Tôi cũng cảm thấy càng ngày càng khẩn trưởng, cả người gần như sắp dính sát lên trên sàn thủy tinh, thế nhưng ngay sau đó tôi lại thấy một cảnh tượng kiến người ta sợ hãi -

"A!!!"
Sacalare đứng phía sau tôi la hoảng lên, còn tôi thì sợ tới mức thiếu chút nữa té ngã xuống đất, điếu thuốc rơi xuống sàn, bàn tay cứng đờ đến một đầu ngón tay cũng không động đậy được, chỉ nhìn thấy một mảng máu lớn màu tím đỏ dần dần khuếch tán ra từ thân thể Lilith, đồng thời cuốn theo những mảnh vụn thịt và phần còn lại của chân tay, mái tóc dài màu trắng của cô ta nổi lơ lửng, dính liền với cái đầu đã từng mỹ lệ như hoa sắc vi và yết hầu đầy máu, thong thả nổi lên mặt nước, cặp mắt xinh đẹp như ngọc lục bảo tuyệt vọng nhìn một thế giới khác chúng tôi, như khóc như than.
Mà Agaras, đang ôm phần thân không đầu kia, giống như một con cá mập chân chính, dã man cắn xé da thịt Lilith, bên trong con ngươi tối sẫm lóe lên tia đói khát như dã thú, gương mặt anh tuấn lúc này chìm giữa một mảng huyết sắc dày đặc có vẻ dữ tợn như quỷ.
Nó đích xác, là một con dã thú hung mãnh mà đáng sợ, tôi thật sự không nên bị bề ngoài của nó mê hoặc!
"Không, không! Ông trời của tôi a, Lilith!"
Tôi hung hăng vung một đấm xuống sàn thủy tinh, cảm thấy vô cùng kinh hãi và đau lòng, thân thể còn phản ứng nhanh hơn đại não, tôi lao xuống phòng thí nghiệm ba tầng, điên cuồng nện vào cửa cabin, hô lớn.

"Agaras, Agaras! Mày dừng lại cho tao, đó là đồng loại của mày, đồng loại của mày a!!"
Agaras giống như nghe được tiếng la của tôi, động tác cắn nuốt ngưng bặt, quay đầu nhìn về phía tôi.

Vẻ hung ác tàn bạo trên mặt nó trong thoáng chốc tiêu tán, thay vào đó, là một loại thần sắc hoàn toàn khác biệt.
Làn môi mỏng còn vương tia máu như có như không cong lên, nó nhìn chằm chằm vào tôi, quả thực giống như đang nhìn tình nhân vậy, liếm hết máu thịt lưu lại bên môi, buông xác của Lilith ra, vội vàng bơi về phía tôi, nhanh như một mũi tên rời cung, thân hình cao lớn thon dài nháy mắt đã bao phủ trước mặt tôi.

Sau đó tôi kinh ngạc nhìn nó cúi đầu, vươn đầu lưỡi ra liếm lên khối thủy tinh kề sát mặt tôi, cực kỳ giống một kẻ cuồng sắc tình đói khát.
Hành động này khiến tôi hút vào một ngụm khí lạnh, không khỏi che miệng lại, lui ra phía sau một bước, đột ngột đâm vào người phía sau.

Tôi lập tức quay đầu lại, liền thấy Sacalare đang dùng một loại ánh mắt vô cùng khác thường đánh giá tôi, sắc mặt Rhine phía sau lại xanh mét.
Hết chương 14..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play