Mới chỉ hai ngày mà tin đồn đã truyền một chút tới bên tai khách hàng. Hôm nay, Chu Ngôn Dụ cùng Phương Trì có hẹn uống rượu cùng ông chủ Tần, đối tác cung ứng thiết bị nhiều năm cho công ty. Sau khi đã có chút say, ông chủ Tần cười tủm tỉm nhìn Chu Ngôn Dụ nói.
"Tiểu Chu này, thì ra là có chuyện như vậy. Khó trách tất cả quyền hành Thẩm tổng đều đem giao cho cậu hết, người một nhà, cuối cùng vẫn là người một nhà, ha hả".
Chu Ngôn Dụ nghe xong nhất thời không phản ứng lại kịp, Phương Trì nhanh tay giơ lên chén rượu đối ông chủ Tần nói.
"Đúng vậy, nào! Bọn họ vốn dĩ chính là người một nhà, ông chủ Tần quen biết chúng tôi cũng đã bảy, tám năm rồi, chắc không còn xa lạ gì việc hai người bọn họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ".
Lúc này, Chu Ngôn Dụ cuối cùng cũng hiểu rõ tình huống, xem ra tin đồn đã truyền xa. Vì thế anh đơn giản giật đầu nói.
"Từ lúc sáu tuổi tôi đã ở cùng Thẩm Hi, tính đến nay cũng vừa vặn hai mươi hai năm".
"Hai mươi hai năm! Đây chính là một đoạn thời gian không hề ngắn, này thật sự không phải duyên phận bình thường đâu".
Ông chủ Tần lại cười ha hả. Chu Ngôn Dụ bưng chén rượu, hai mươi hai năm từ trong miệng người khác nói ra tựa hồ thật dài lâu nhưng chính anh trước nay lại không cảm thấy như vậy. Cùng Thẩm Hi ở chung dù lâu, anh vẫn nhớ rõ lần gặp mặt đầu tiên đó. Nhớ rõ rõ ràng ràng không có một chút khó khăn nào, giống như sự việc chỉ vừa xảy ra không lâu lắm. Mà bọn họ ở chung từ đó tới nay đều không có gì thay đổi. Cho nên hai mươi hai năm này quả thật mau đến không thể tưởng tượng, nhoáng cái hai người đã từ sáu tuổi lớn thành hai mươi tám tuổi.
Thẩm Hi tính thời gian thật sự chuẩn, hắn trước tiên ở công ty nghe ngóng tình hình tin đồn lan tràn không lâu sau đã đến ngày cùng Chu Ngôn Dụ quay trở về Thẩm Trạch. Hắn cực kì hưng phấn mà chuẩn bị đem quyết định "come out" này công khai cho người nhà của mình biết.
Người nhà của Thẩm Hi cũng không nhiều, chỉ có Thẩm gia lão thái thái cũng chính là bà nội Thẩm Hi, cùng ba và mẹ Thẩm Hi. Ngoài ra họ hàng còn có bác cả cùng cô út, bác cả có hai người con trai là anh cả cùng anh hai của Thẩm Hi, còn cô út sinh được một bé gái là em gái của Thẩm Hi. Bọn họ đều đang ở nước ngoài, bởi vì biết được Thẩm Hi cùng Chu Ngôn Dụ hôm nay sẽ về nhà nên đã sắp xếp để cùng nhau họp mặt.
"Hôm nay là một ngày quan trọng, anh xác định vẫn muốn mặc quần áo như vậy sao?".
Thẩm Hi vì chuyện này sáng sớm đã cố tình chạy đến chỗ Chu Ngôn Dụ, hai người tuy rằng ở đối diện nhưng phần lớn đều là Chu Ngôn Dụ lưu lại trong nhà Thẩm Hi, rất ít khi thấy Thẩm Hi xuất hiện trong nhà Chu Ngôn Dụ. Chu Ngôn Dụ một chút cũng không chào đón Thẩm Hi tới chơi, bởi vì Thẩm Hi luôn càm ràm anh.
Thẩm Hi tuy rằng là một chiếc giá treo quần áo tiêu chuẩn, nhưng hắn không thích mặc tây trang nhất. Cho nên hôm nay, hắn chỉ mặc áo sơ mi sọc caro đơn giản, bên ngoài khoác áo khoác mỏng cùng quần jean rộng thùng thình, tóc vừa mới gội nên xõa tung không tạo kiểu gì. Dù hắn tùy tiện làm ra một cái tạo hình vô cùng đơn giản nhưng mặc lên người hắn lại có một cổ hương vị bất đồng, giống như từ hai mươi tám tuổi lập tức về tới mười tám tuổi. Nhìn lại Chu Ngôn Dụ một thân tây trang cũng khó trách sẽ bị Thẩm Hi không ngừng càm ràm.
Chu Ngôn Dụ nhìn nhìn Thẩm Hi lại nhìn nhìn chính mình, cuối cùng quyết định đem tây trang cùng áo khoác cởi ra, tháo cà vạt xuống đổi thành sơ mi trắng cùng quần tây. Với anh mà nói, đây xem như câu trả lời đối với những lời càm ràm nảy giờ của Thẩm Hi.
Thẩm Hi nắm lông mày cực kì bất đắc dĩ, nhưng cũng biết này chính là cực hạn của Chu Ngôn Dụ rồi. Vì thế hắn đi lên trước, giúp Chu Ngôn Dụ cởi ra nút áo sơ mi trên cùng, Chu Ngôn Dụ không nhúc nhích chỉ đứng tại chỗ mặc hắn lộn xộn. Thẩm Hi cuối cùng còn giơ tay xoa loạn đầu tóc Chu Ngôn Dụ, sau đó hắn lui ra phía sau đánh giá một chút, lúc này mới lộ ra vài phần thái độ vừa lòng.
"Đi thôi".
Thấy thế, Chu Ngôn Dụ cầm lấy chìa khóa xe cùng di động trên bàn, nói một tiếng liền chuẩn bị rời đi. Thẩm Hi lại một lần nữa cầm lên tây trang bị Chu Ngôn Dụ vứt ở số pha nói.
"Mùa thu nhiệt độ chênh lệch trong ngày rất lớn, buổi tối vẫn nên mặc cái này".
Tất nhiên Chu Ngôn Dụ sẽ nghe theo lời hắn, hai người ở trước cửa đổi giày, nắm tay nhau rời đi.
...
[Theo tôi phán đoán thì có lẽ hai người bằng tuổi, dù Thẩm Hi là công nhưng xét về tính cách xưng hô như này cũng hợp lí rồi nên tôi sẽ không đổi lại nữa nha quý dị].
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT