Lại một mùa hè nữa đã đến, mùa hè năm nay rất khác biệt, vì nó thuộc về duy nhất Thẩm Nhạc. Ba nhỏ đã dẫn ba lớn cùng nhau đi Anh, muốn làm kiểm tra thân thể toàn diện cho ba lớn, bởi vì nơi đó có một trung tâm ngoại khoa cực kì chuyên nghiệp, Thẩm Nhạc biết trái tim của ba lớn đã từng phải phẫu thuật một lần, dù cho năm đó ba lớn được chữa trị bằng kĩ thuật tốt nhất, nhưng vẫn để lại di chứng, chính là cũng không gây ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày, trên thực tế nếu năm đó lại phẫu thuật thêm lần nữa đối với trái tim ba lớn áp lực quá lớn, nguy hiểm cũng cao, ít nhất trước hai mươi tuổi, bác sĩ cảm thấy không cần phẫu thuật lại, nhưng chờ sau hai mươi tuổi, vẫn là phải căn cứ vào tình trạng thân thể tiến hành chữa trị thêm lần nữa.
Nhưng mà ba nhỏ chiếu cố ba lớn đến tinh tế tỉ mỉ, thế cho nên ngày thường ngay cả cảm sốt thông thường ba lớn đều không có, hai mươi tuổi đã sớm đi qua, mỗi năm lại làm ít nhất hai lần kiểm tra định kỳ, cho đến nay, bọn họ đã cùng nhau đi qua rất nhiều năm, nhưng chính là hai năm trở lại đây hình như ba nhỏ có chút bất an về tình hình sức khỏe của ba lớn, mặc dù kết quả kiểm tra định kỳ luôn nhìn như không việc gì, chính là Thẩm Nhạc cũng phát hiện sức khỏe của ba lớn rõ ràng không bằng năm trước, cùng lúc đó, Thẩm Nhạc cũng nhận thấy được ba nhỏ bất an, ngay cả cậu cũng nhận ra, huống chi là ba lớn.
Ai ai cũng đều hy vọng có thể sống được lâu lâu dài dài, suốt mười lăm năm nay Thẩm Nhạc đã tận mắt chứng kiến tình cảm của hai ba sâu đậm đến không thể chia cách, để ba nhỏ không còn lo lắng hãi hùng, ba lớn đã tự mình hẹn trung tâm ngoại khoa kia, hai ba bỏ lại cậu cùng nhau đi Luân Đôn, ai bảo cậu sắp trở thành sinh viên năm hai đại học làm chi. Cậu đã qua mười tám tuổi, rất nhanh liền sẽ tròn mười chín tuổi, có thể xem như trưởng thành rồi, hai ba đem cậu bỏ lại mà không hề cảm thấy lo âu, nói hoa mỹ thì là muốn rèn luyện tính độc lập cho cậu. Chỉ là Thẩm Nhạc lại cảm thấy từ lâu chính mình đã có tính độc lập này rồi, rốt cuộc từ nhỏ cậu cũng đã vô cùng có ý thức mà lưu lại cho hai ba không gian riêng, khi còn nhỏ ngây thơ mờ mịt đều đã như vậy, huống chi sau khi lớn lên, vậy mà bọn họ còn cảm thấy cậu chưa đủ độc lập, làm cho Thẩm Nhạc rất là bất mãn, đương nhiên, cậu đã lựa chọn quên đi đứa nhỏ đã từng dính hai ba suốt thời thơ ấu cho đến tận lúc thiếu niên, cũng không chịu nhớ đến thời gian hai ba phải thay phiên bồi cậu tan học khi cậu thi đại học, lại còn cùng nhau bồi cậu đi báo danh đại học, không thể không nói, hai ba giáo huấn cậu từ nhỏ châm ngôn "Bọn họ là người một nhà" rất đúng đắn, cho dù có độc lập hay không, người một nhà là không thể tách rời, chính là vì thân thể của ba lớn, Thẩm Nhạc vẫn là miễn cưỡng tiếp nhận lần chia lìa này. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía nhà gỗ nhỏ trên cây đã sớm bị lá xanh phủ kín, một mình đứng trước cửa nhà, nhớ tới mười phút trước trong video call ba lớn tươi cười cùng ba nhỏ dặn dò cậu, yên lặng đem cảm giác cô đơn thu lại, sau đó cầm notebook đi vào tiệm "cà phê Nhạc Nhạc".
"Cà phê Nhạc Nhạc" đúng là được xây trong căn phòng có tầm nhìn trống trải nhất, vị trí địa lý cao nhất còn được thiết kế toàn pha lê. Năm Thẩm Nhạc năm tuổi, cũng chính là khi cậu được Thẩm Hi cùng Chu Ngôn Dụ nhận nuôi hai năm, "cà phê Nhạc Nhạc" chính thức khai trương, lúc ấy tiểu Thẩm Nhạc chính là cửa hàng trưởng của tiệm cà phê này, tới năm trước khi cậu vừa tròn mười tám tuổi, Thẩm Hi liền chính thức chuyển giao quyền kinh doanh tiệm cà phê này lại cho cậu.
Từ năm tuổi đến mười hai tuổi, ngoài ở nhà, thời gian Thẩm Nhạc ở tiệm "cà phê Nhạc Nhạc" là nhiều nhất, đơn giản vì nơi này là tiệm cà phê ngay dưới lầu, trên lầu mở phường đồ chơi, mỗi ngày đều có rất nhiều trẻ nhỏ tụ tập ở trên lầu chơi đùa hoặc học tập, giống như "Nhà trẻ" trong tiểu khu vậy, khác nhau duy nhất chính là những đứa trẻ này tất cả đều đến từ viện phúc lợi hoặc là cô nhi viện, có bé thì một tuần tới một lần, có bé thì cách mấy ngày tới một lần, nhưng dường như Thẩm Nhạc ngày nào cũng đều ở đây, Thẩm Nhạc còn gặp được một người bạn đã từng ở cùng viện phúc lợi với cậu, cậu ngây thơ mờ mịt cảm nhận được, hình như những người bạn chơi cùng này đều là hai ba vì cậu mà tụ tập đến.
Theo thời gian bọn nhỏ dần lớn lên, bao gồm cả chính Thẩm Nhạc đều bắt đầu ở tiệm cà phê đảm đương nhân viên phục vụ, làm một ít việc nhỏ như châm trà pha cà phê, mỗi giờ làm việc có thể nhận được tiền tiêu vặt, bọn nhỏ làm việc ở tiệm cà phê đều rất vui vẻ, trừ cái này ra, bọn họ còn sẽ họp lại thành từng nhóm quét dọn cho tiểu khu hay trợ giúp người già ở tiểu khu đổ rác này nọ. Có lẽ vì những đứa trẻ đó biết chính mình không có ba mẹ, nên không chỉ nghe lời hiểu chuyện, hơn nữa mỗi người đều thực nguyện ý tự giác học tập, từ năm sáu tuổi nhóc quấy nhiễu đã bắt đầu tự nguyện đi theo anh chị lớn hơn một chút ở trong tiểu khu, cũng bởi vậy Thẩm Hi liền liên kết với một vài chủ doanh nghiệp triển khai dự án khu nội trú cho học sinh không có người thân, miễn cho bọn nhỏ phải chạy đi chạy lại khắp nơi, như vậy cũng tiện thể trở thành một tấm gương nhân ái trong tiểu khu, Lăng Thường Vân còn đặc biệt tìm chủ quản lý của các tiểu khu khác tới tham quan, ít nhất đã có mười tiểu khu tự nguyện gia nhập dự án "Đưa ấm áp đến bên bọn nhỏ".
"Đinh linh" một tiếng, chuông gió treo trước cửa tiệm cà phê kêu vang.
"Nhạc Nhạc tới rồi!".
Vương Hiểu Mai đang làm việc trong tiệm cà phê ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thẩm Nhạc liền cao hứng mà cùng cậu chào hỏi. Cô cũng là một cô nhi, ba mẹ qua đời vì tai nạn giao thông, lưu lại một mình cô, thân thích không ai nguyện ý thu nhận nên cô bị đưa đến cô nhi viện, lần đầu tiên tới nơi này cô mới sáu tuổi rưỡi, so với Thẩm Nhạc còn lớn hơn một tuổi, cô thường xuyên nghe Thẩm Nhạc nói đến ba lớn cùng ba nhỏ của cậu, nói tương lai dưới lầu muốn mở một tiệm cà phê, bên trong sẽ bán điểm tâm ăn rất ngon. Mà điểm tâm này đã từng đều là khen thưởng, vì để có thể ăn một khối điểm tâm, bọn nhỏ đều phải học chữ, chẳng hạn như có thể viết đúng tên của mười bạn nhỏ khác sẽ được thưởng một khối điểm tâm. Tới khi bảy tuổi, Vương Hiểu Mai mới có được cơ hội đọc sách, đây là bởi vì Thẩm Hi tài trợ học bổng, học bổng yêu cầu bọn nhỏ phải chính mình đi tranh thủ, nếu là lười biếng không thích học tập, sẽ không có tư cách nhận được trợ cấp, chuyện này kỳ thật là muốn thúc tiến chí tiến thủ của bọn nhỏ, chứ không đánh vào sự cạnh tranh lẫn nhau, bởi vì chỉ cần đạt tới tiêu chuẩn, học bổng khen thưởng không có giới hạn số lượng, bao gồm cả Thẩm Nhạc cũng yêu cầu dùng thực lực tới đạt được, tuyệt đối sẽ không bởi vì hắn là con của Thẩm Hi cùng Chu Ngôn Dụ mà nhận được đặc quyền.
Hiện giờ Vương Hiểu Mai cùng Thẩm Nhạc đều thuận lợi thi vào đại học, nhưng dù cho là nghỉ đông, nghỉ hè hay là ngày nghỉ bình thường, cô đều sẽ tới tiệm cà phê làm việc, nơi này thật giống như là nhà của cô, trừ Vương Hiểu Mai, còn không ít bạn nhỏ khác cũng thay phiên tới nơi này làm việc, nếu tuổi còn nhỏ liền sẽ tới trên lầu làm bài tập, hiện giờ trên lầu cũng phân ra vài phòng, đều phân chia theo độ tuổi, những bé năm, sáu tuổi như cũ sẽ được mang đến nơi này chơi đùa cùng học chữ, những bé bảy, tám tuổi sau khi tan học sẽ tự động tụ tập cùng nhau học tập, những bé mười một, mười hai tuổi chuẩn bị thi lên cấp, cùng mười lăm, mười sáu tuổi chuẩn bị thi đại học được phân ở cùng nhau.
Trước nay nhân viên phục vụ trong tiệm cà phê đều không thiếu, mà khách của tiệm cà phê cũng có không ít người là học sinh, nơi này liền trở thành nơi tụ tập của bọn nhỏ, nói tóm lại, "cà phê Nhạc Nhạc" là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt, cũng là nơi đáng tới nhất trong tiểu khu. Trong tiểu khu còn có một nhà gỗ nhỏ trên cây, phàm là trẻ con đã tới tiểu khu đều được Thẩm Nhạc dẫn dắt bò lên nhà gỗ nhỏ này, năm đó sau khi nhà gỗ nhỏ trở thành tâm điểm ở trên mạng, không bao lâu đã bị tìm ra địa chỉ, đây là do một hộ gia đình trong tiểu khu không cẩn thận lộ ra. Thẩm Hi đã sớm có chuẩn bị, hắn cùng Chu Ngôn Dụ tuy rằng không phải người của công chúng, chính là bởi vì độ chú ý của công ty bọn hắn cũng không nhỏ, hắn phát một cái Weibo đơn giản, hoan nghênh các bạn nhỏ cảm thấy hứng thú với nhà gỗ nhỏ tới tham quan, liền kéo một đám khách tới mua phòng ở, bởi vì Thẩm Kỳ lại có một hạng mục tiểu khu cùng loại đang muốn khởi động, nên người tới tham quan nhà gỗ nhỏ cũng tiện thể ghé qua tiểu khu mới tham quan một chút.
"Anh Nhạc Nhạc!".
Đang bưng đồ ăn tới chính là một bé trai mười hai tuổi, lúc mới đến đây nhóc là một tiểu quỷ luôn thích khóc nhè, hiện giờ cũng đã là một nam sinh lớp sáu rồi, chính là chiều cao còn chưa có phát triển tốt, Thẩm Nhạc nói với nhóc con trai lên tới cấp hai liền sẽ lập tức cao hơn, nên gần nhất bé liền mong chờ có thể cao thêm một chút, bởi vì đứa nhỏ này yêu thích nhất là 《SLAMDUNK*》, nằm mơ cũng đều muốn chơi bóng rổ.
(*Slam Dunk (SLAM DUNKスラムダンク Suramu Danku) là bộ manga thể thao dài 31 tập được sáng tác bởi tác giả Inoue Takehiko nói về đội bóng rổ của trường cao trung Shōhoku)
"Tiểu Phong cũng được nghỉ rồi sao?".
Sau đó từng nhóm lại từng nhóm bạn nhỏ đến, Thẩm Nhạc đã sớm trở thành anh lớn trong nhà, khi còn nhỏ Thẩm Nhạc nhát gan thẹn thùng, sau khi trở thành anh trai thì cái tật xấu này liền không còn, cậu hào phóng lại thích cười, trong túi lần nào cũng chuẩn bị thật nhiều kẹo, các bạn nhỏ không bé nào là không thích Thẩm Nhạc, bởi vì nhìn thấy cậu liền sẽ có kẹo ngon ăn, làm việc tốt cũng có thể được cậu khen ngợi, đừng nhìn Thẩm Nhạc năm nay mới mười chín tuổi, trên thực tế cậu đã nghiễm nhiên trở thành người mà bọn nhỏ ỷ lại nhất, mỗi khi bọn nhỏ gặp phải chuyện gì anh Nhạc Nhạc luôn là người đầu tiên mà bọn nhỏ nghĩ đến, mà không phải thầy cô hay chủ nhiệm lớp của bọn nó.
"Dạ! Em đã báo danh tham gia trại hè toán học, cho nên cũng chỉ có thể ở chỗ này hỗ trợ mười ngày".
Thành tích toán học của Đổng Phong vô cùng tốt, mỗi đợt nghỉ hè trường học đều sẽ tổ chức các loại trại hè, bởi vì dự án học bổng của Thẩm Hi vô cùng thành công, hiện giờ chuyện học tập của bọn nhỏ đều có chuyên gia phụ trách, học phí sẽ đúng hạn nộp vào, những bạn nhỏ học tập tốt đều có khoản khen thưởng chuyên môn dự phòng có thể tự thân đến lãnh, giống Đổng Phong thành tích toán học đặc biệt trội hơn những đứa trẻ khác, dù là trại hè hay các đợt huấn luyện, vĩnh viễn đều không cần vì tiền mà lo lắng, cái gọi là học bổng, hoàn hoàn toàn toàn chính là vì thúc tiến sự nổ lực phấn đấu này của bọn nhỏ mới thiết lập lên quỹ.
Kỳ thật những tiệm cà phê trong tiểu khu như vậy thường sẽ không mấy đông khách, chính là tiệm cà phê này lại như là một trung tâm tổ chức, tin tức đều sẽ tập hợp ở chỗ này, liền khiến cho người đến người đi. Trong tiệm có duy nhất một mặt kính pha lê bên trên dán rất nhiều thời khóa biểu do chính tay bọn nhỏ viết vẽ, đem chương trình học tháng này hoặc thời gian nghỉ ngơi vẽ ra tới, hiện tại mọi người đều lục tục tiến vào kì nghỉ hè, trên bảng biểu vẽ nhiều nhất chính là "Tình yêu", mỗi một hình trái tim tương ứng với thời gian bọn nhỏ tới tiệm làm việc, tiệm cà phê mở cửa từ chín giờ sáng đến chín giờ tối, bọn nhỏ sẽ sắp xếp đến thay ca cho nhau vào giờ rảnh rỗi. Mà thời gian khác làm gì, bọn nhỏ cũng đều viết hết lên bảng biểu, bọn họ giống như là một gia đình càng ngày càng lớn mạnh, bọn nhỏ đều trở thành anh chị em trong gia đình, khi còn nhỏ quả thực Thẩm Nhạc có tao ngộ qua vài sự việc không tốt, nhưng những năm hạnh phúc làm cậu đã sớm nhớ không nổi chính mình cũng từng gặp qua thống khổ, bao nhiêu năm trôi qua cậu nhận được rất nhiều rất nhiều, cũng học được cách đem tốt đẹp chia sẻ ra ngoài, những bạo lực cùng chửi rủa mà cậu phải chịu đựng tựa như đã thành chuyện đời trước, hiện tại cậu chỉ cảm thấy cuộc đời quá tốt đẹp, cậu hy vọng có thể trợ giúp thêm càng nhiều những đứa trẻ còn đang phải chịu khổ, cậu cũng biết chuyện này chỉ dựa vào năng lực của một mình cậu mà muốn đi xa hơn nữa là không đủ, nhưng khi cậu thấy những đứa trẻ đi vào trong tiểu khu đều càng ngày càng tốt, liền cảm thấy chuyện mình làm là đáng giá, cũng là chuyện mà mình cần thiết phải làm.
"Lát nữa anh Nhạc Nhạc bồi em đi chơi bóng rổ đi, còn nửa giờ nữa em liền cùng Gia Minh thay ca".
Mắt Đổng Phong trông mong mà nhìn Thẩm Nhạc nói.
"Được, còn ai đang ở đây, em kêu mọi người lên hết đi".
Thẩm Nhạc vung tay lên, nói.
"Tốt quá!".
Đổng Phong nhảy nhót trở về quầy bar.
Thẩm Nhạc ngồi xuống vị trí sát cửa sổ, chân bàn chỗ này cũng là nơi Nhóc Nhát Gan hay nằm nhất, hiện giờ nó cũng đã già, ban ngày bị Thẩm Nhạc mang đến đây liền luôn trốn ở đằng kia, Thẩm Nhạc tới tới lui lui, lâu lâu nó cũng chỉ liếc mắt nhìn cậu một cái, căn bản động cũng lười động một chút, Thẩm Nhạc cúi người xuống sờ sờ bộ lông mềm mại tỏa sáng của nó, xem như cùng nó chào hỏi. Nơi này cũng là ngôi nhà thứ hai của cậu, cậu còn nhớ rõ năm đó ba lớn ôm cậu đi vào nơi này, khi đó nơi này ngoài pha lê ra thì thứ gì cũng đều không có, trống không, ba lớn chỉ vào một cửa sổ pha lê lớn, nói.
"Nơi này ánh mặt trời rộng thoáng, bàn ghế liền bày trí dọc theo nơi này, ba nhỏ của con thích uống cà phê, chỗ này dành tặng cho ba nhỏ ngồi".
Ba lớn chỉ vào vị trí có ánh mặt trời tươi đẹp nhất lúc chín, mười giờ, lại nói.
"Ngoài cửa sổ là một mảng thực vật, trông ra thật giống như là sân nhà của chúng ta, như vậy khi ba nhỏ của con ngồi ở đây làm việc cũng có thể cảm thụ được sự ấm áp của gia đình".
Lúc ấy Thẩm Nhạc còn đang suy nghĩ không phải ba nhỏ có văn phòng riêng sao, sau này mới biết một năm sau đó bọn họ liền không đi làm ở văn phòng nữa, có một đoạn thời gian hai ba đều ở tiệm cà phê gõ gõ đánh đánh notebook, lúc ấy Thẩm Nhạc hoặc là ở nhà trẻ, hoặc là liền ngồi ở bên cạnh các ba vẽ tranh, có đôi khi ba lớn đang đánh đánh, lại không phát ra thanh âm nữa, tiểu Thẩm Nhạc sẽ ngẩng đầu lên, liền thấy ba lớn chính là đang chống cầm nhìn ba nhỏ đến xuất thần, mỗi khi đến lúc này, tiểu Thẩm Nhạc liền trộm đi nhìn ba nhỏ, ba nhỏ rũ mắt, dường như không phát hiện, chính là không bao lâu, ba nhỏ liền sẽ ngừng lại, sau đó đi vào phòng bếp mang điểm tâm tới, thuận tiện pha một bình trà, bưng tới đặt ở trước mặt ba lớn. Mỗi khi đến lúc này, ba lớn đều sẽ quay đầu cười tủm tỉm hỏi cậu.
"Nhạc Nhạc có muốn ăn không?".
"Muốn ạ!".
Tiểu Thẩm Nhạc mỗi lần đều gật đầu, lớn tiếng trả lời. Cậu thích nhất ăn điểm tâm ở nơi này, sau đó ba lớn liền nói.
Thực nhanh miệng đã được uy một khối điểm tâm nhỏ ngọt ngào, tiểu Thẩm Nhạc thỏa mãn đến không nói nên lời, đồng thời nghe thấy ba lớn nói.
"Ăn xong khối điểm tâm này rồi mới có thể mở mắt".
Tiểu Thẩm Nhạc vô cùng nghe lời, cũng sẽ không mở mắt nửa đường, thẳng đến rất nhiều năm sau, cậu mới ý thức được lúc cậu nhắm mắt hai ba đang làm chuyện gì, khó trách lúc ấy cậu ngẫu nhiên sẽ nghe thấy được thanh âm nuốt nước bọt, khi còn nhỏ cậu khờ dại cho rằng đó là do ba lớn thèm điểm tâm nhưng lại cố ý nhường cho cậu ăn, vì vậy cậu vẫn luôn cảm động, còn yên lặng để dành tiền tiêu vặt muốn mua điểm tâm cho ba lớn ăn.
Sau này tiệm cà phê chính thức buôn bán, hai ba liền ít khi tới đây, nhưng bọn họ sẽ tìm cho cậu thật nhiều bạn chơi cùng, còn là các bạn nhỏ cùng lứa với cậu, mỗi ngày nếu không đến nhà trẻ, Thẩm Nhạc liền sẽ được các ba đưa tới nơi này, cứ như vậy, mười lăm năm đi qua, cậu trưởng thành, các ba cũng trải qua thời tuổi trẻ như vậy đó.
Trước kia Thẩm Nhạc luôn hy vọng chính mình có thể mau mau lớn lên, mà khi cậu thật sự lớn lên rồi mới có thể minh bạch được rất nhiều chuyện, đáng tiếc thời gian đối với người nào đều là bình đẳng, có một ngày chính cậu cũng sẽ chậm rãi già đi, nhưng cậu hy vọng cũng có thể có đủ nhiều thời giờ để ở bên cạnh hai ba, cậu rất yêu rất yêu bọn họ, là bọn họ cho cậu cuộc sống mới, cho cậu biết thế nào là yêu, mà cậu cũng đã hiểu được tình yêu, cũng học được làm sao để yêu thương, cậu nhìn hai ba như vậy yêu nhau, như vậy ăn ý, bọn họ cũng sẽ không vô cớ cãi nhau, bởi vì ba nhỏ đối với bất cứ chuyện gì cũng đều có thể bình tĩnh xử lý, bọn họ thậm chí rất ít khi phạm sai lầm, người luôn sẽ phạm sai lầm, chính là Thẩm Nhạc phát hiện, một khi người có thể lý trí bình tĩnh mà đối diện sự tình, liền sẽ giảm bớt khả năng phát sinh sai lầm, Thẩm Nhạc từ trên người bọn họ học được rất nhiều rất nhiều, hiện giờ cậu đã là một sinh viên, thậm chí cậu đã bắt đầu dần dần tiếp nhận các dự án từ thiện của hai ba, Thẩm Nhạc đối với chuyện tương lai đã sớm lên kế hoạch cẩn thận, nhưng cậu vẫn cứ hy vọng khi cậu làm ra mỗi một cái thành tích, sau lưng đều sẽ có các ba duy trì, hoặc là, đều có thể được các ba tán thành hoặc là tán thưởng.
Cho dù có lớn cỡ nào, cậu vẫn là con của Thẩm Hi cùng Chu Ngôn Dụ, cho dù làm nhiều ít việc, tương lai đạt được bao lớn thành công, cậu vẫn chỉ để ý có thể làm các ba vui vẻ cùng vui mừng hay không.
Bỗng nhiên Thẩm Nhạc rất muốn mở di động lên, nhắn cho các ba ở nơi xa xôi một tin, nhưng thực mau cậu lại đem cái ý niệm này buông xuống, rốt cuộc cậu đã trưởng thành, không thể tùy ý cùng các ba làm nũng cùng oán giận như khi còn nhỏ nữa, dù cho cậu vô cùng nhung nhớ vô cùng thương yêu bọn họ, cũng nên học được chờ đợi, chờ bọn họ trở về.
Bởi vì bọn họ là người một nhà, nhất định sẽ có một ngày đoàn tụ.
《TOÀN VĂN HOÀN》
...
♐🥀SagittariusRose🥀♐
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT