Chu Ngôn Dụ thanh tỉnh liền không nằm được nữa, anh đem tay Thẩm Hi từ trên eo mình kéo nhẹ xuống, xốc chăn xuống giường. Áo sơ mi đã sớm bị vò nhăn, quần dài cũng rơi xuống đất, quần lót càng không cần phải nói. Chu Ngôn Dụ trực tiếp đem áo ngủ trên ghế bành mặc vào, liền đi đến vali đem quần lót cùng đồ mới của hai người lấy ra, một bộ đặt ở mép giường, còn chính mình cầm một bộ vào phòng tắm. Thẩm Hi đã giúp anh rửa sạch qua rồi mới ngủ, chỉ là rốt cuộc vẫn còn chút khó chịu, Chu Ngôn Dụ đem áo ngủ cởi bỏ đi vào phòng tắm vòi sen, thoáng nhìn qua dấu vết loang lổ trên người mình, đặc biệt trước ngực cùng xương quai xanh bên cạnh là nhiều nhất, trên lưng dường như cũng có không ít. Nhưng mà Chu Ngôn Dụ lại không thể nhớ được tình huống lúc ấy như thế nào, hai lần trước đó là hai lần hiếm thấy anh say rượu nên đầu óc liền không rõ ràng lắm, nhưng mà mấy ngày nay anh lại phát hiện thì ra đầu óc anh trong những lúc như vậy thật sự có thể biến thành một đoàn hồ nhão. Mỗi khi làm chuyện này, chi tiết đều dường như phóng đại rồi lại không được tri nhận vào trong trí nhớ chính mình, mơ hồ phảng phất có thể cảm nhận được xúc cảm cực kỳ tinh tế nhưng chính là không tài nào lưu lại được hương vị. Giống như chỗ nào trên cơ thể cũng đều không thuộc về chính mình, không chịu chính mình điều khiển, nhưng lại có thể cảm nhận sâu vô cùng, đến nỗi nhiều lần thất thần.

Dòng nước đi qua vòi hoa sen chảy lên trên người, Chu Ngôn Dụ lau mặt, đem đầu tóc ướt nhẹp vuốt hết ra sau đầu, hai chân anh còn có chút nhũn ra, trên hai bên sườn eo còn để lại một đôi dấu bàn tay vô cùng đối xứng, chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy được. Này chỉ là hôm nay lưu lại, dù dấu vết của mấy ngày hôm trước đã phai đi một ít nhưng vẫn như cũ có thể nhìn thấy, có thể nói toàn thân anh đều là ký hiệu do Thẩm Hi lưu lại. Làm cho Chu Ngôn Dụ nghĩ đến lúc còn rất nhỏ, Thẩm Hi liền luôn thích ở trên sách giáo khoa của anh vẽ ký hiệu, hơn nữa không chỉ sách giáo khoa mà còn có ly, ấm nước, hộp cơm thậm chí chăn trong ký túc xá của anh đều xuất hiện một chữ “Hi”, đến nỗi chữ “Hi” này hắn vẽ khi nào anh chẳng nhớ nổi nữa.

Chu Ngôn Dụ mặc tốt quần áo đi ra khỏi phòng tắm, Thẩm Hi đã tỉnh, nhìn thấy Chu Ngôn Dụ ăn mặc một thân đoan chính ra tới, hắn cười quơ quơ di động nói.

"Ian hẹn chúng ta đêm nay đi quán bar".

Chu Ngôn Dụ hơi gật đầu, Thẩm Hi cũng xuống giường, cố ý vòng qua người Chu Ngôn Dụ hôn hôn khuôn mặt anh. Chu Ngôn Dụ mới vừa tắm xong trên người lộ ra một cổ nhàn nhạt hương bạc hà thanh mát, Thẩm Hi liền nỗ lực áp chế xúc động xông vào phòng tắm, lúc này cũng vô cùng khắc chế chỉ hôn một cái, thật sự là mấy ngày nay đã quá phóng túng, lí trí nhắc nhở hắn không thể tiếp tục như vậy nữa.

Thẩm Hi đi tắm, Chu Ngôn Dụ lấy ra di động phát hiện bình luận phía dưới ảnh cưới đã nhiều đến muốn bay lên, mà trò chơi nhỏ của Thẩm Hi càng hấp dẫn đại quân bình luận, người trước ngã xuống người sau tiến lên vắt óc tìm cho ra các loại lời chúc phúc vừa ngắn lại phải vừa thật nhiều ý nghĩa. Chồng chất rực rỡ muôn màu, Chu Ngôn Dụ rất có kiên nhẫn, đọc nhanh như gió, ngón tay anh nhẹ nhàng chạm vài cái, chọn ra một lời chúc phúc anh cảm thấy hợp ý mình nhất.

"Ngàn hoa nở rộ tân lang cười

Ngọn đèn chiếu rọi bước chân phiêu

Sóng vai cùng đuổi theo hạnh phúc

Không rời không bỏ nắm tay thề".

Chu Ngôn Dụ thả tim bình luận, cũng ở phía sau ngắn gọn đáp hai chữ “Cảm ơn”. Thẩm Hi tắm xong ra tới, thò đầu qua liếc mắt một cái, sau đó chỉ vào một tấm ảnh chụp nói.

"Anh thích tấm này nhất, phóng to treo ở trong phòng ngủ".

Hắn chỉ chính là tấm ảnh hai người nhìn nhau, sau đó lại nói.

"Còn mấy tấm này phóng ra treo phòng khách".

Ngày đó ảnh chụp thực sự rất nhiều, sau khi trở về Ian liền gấp rút rửa ra hết, Thẩm Hi chọn sáu tấm vừa lòng nhất đăng lên tài khoản, đương nhiên những tấm khác hắn cũng đều thích vô cùng nhưng không nghĩ sẽ đăng lên, hắn muốn đem ảnh chụp làm thành một quyển album kỷ niệm. Trong nhà album vốn dĩ cũng có rất nhiều, đều là Thẩm Hi dụng tâm lưu lại, có đôi khi tùy tay chụp trong di động hắn cũng sẽ rửa ra. Chu Ngôn Dụ biết mấy album này đều được Thẩm Hi đặt ở trên kệ sách nhưng kỳ thật anh cũng không có lấy ra lật xem qua. Có rất nhiều chuyện Chu Ngôn Dụ đối với Thẩm Hi đều là vô cùng để bụng, chính là hiện tại quay đầu nhìn anh lại phát hiện thì ra chính mình vẫn là xem nhẹ không ít chuyện, những việc này hoặc nhiều hoặc ít đều cất giấu tâm sự của Thẩm Hi, cũng là điều Thẩm Hi không muốn lộ ra. Thẩm Hi chú ý tới tầm mắt Chu Ngôn Dụ, rõ ràng nhìn ra sự tìm kiếm từ trong đó, cho nên liền cười, trêu ghẹo nói.

"Em nhìn anh như vậy sẽ lại làm anh nhịn không được muốn hôn em".

Chu Ngôn Dụ là người đứng đắn, đối diện với Thẩm Hi không đứng đắn cũng chỉ có thể chịu thua, càng miễn bàn mấy ngày nay anh còn chưa kịp thích ứng ánh mắt chứa đầy ý xấu của Thẩm Hi. Vì vậy lời này của Thẩm Hi tức khắc khiến cho ngón tay Chu Ngôn Dụ run lên, đầu quả tim cũng theo đó khẽ run lên, mặt lập tức nóng bừng, cũng mất công Chu Ngôn Dụ trước nay luôn cố gắng giữ vững biểu tình. Anh rũ mắt xem di động, ánh mắt lại không cách nào tập trung trên di động, trong miệng nói.

"Em đã chọn một cái, không bằng anh cũng tới chọn một cái đi".

Thẩm Hi không chọc thủng lớp ngụy trang của Chu Ngôn Dụ, hơn nữa lúc ban đầu Chu Ngôn Dụ cũng không có dễ dàng thẹn thùng như vậy, Thẩm Hi cảm thấy Chu Ngôn Dụ lúc này giống như nghé con mới sinh vậy. Nhưng mà mấy ngày nay không ngừng bị chính mình lăn lộn, chắc là Chu Ngôn Dụ cũng đã nếm ra các loại tư vị, giống như một sự kiện từ lúc bắt đầu xa lạ đến sau lại trở thành thói quen, trong quá trình thậm chí còn hình thành phản xạ có điều kiện, một ánh mắt một động tác đều giống như ra tín hiệu. Thẩm Hi cũng mang theo vài phần cố ý, hắn hạ quyết tâm muốn bẻ cong Chu Ngôn Dụ đương nhiên phải dốc hết sức, hắn muốn Chu Ngôn Dụ đối với chính mình động tâm động tình, muốn anh cầm lòng không đậu, muốn anh không thể sống thiếu mình.

"Được".

Thẩm Hi không lấy di động của mình mà trực tiếp đi đến phía sau Chu Ngôn Dụ, một tay lướt qua ghế dựa ôm người vào lòng, một tay nâng tay đang cầm di động của Chu Ngôn Dụ lên, cằm gối trên bả vai Chu Ngôn Dụ, hô hấp liền ở bên tai Chu Ngôn Dụ thổi khí. Trước sau đều khống chế không được muốn đi thân cận anh, Thẩm Hi trong lòng thầm than một tiếng, một mặt tâm viên ý mã mà xem màn hình di động. Tâm tình Chu Ngôn Dụ thình thịch nhảy dựng lên, anh không ngừng nỗ lực đem lực chú ý kéo đến trên di động, tận lực thả lỏng, làm chính mình bảo trì trấn định cùng bình tĩnh. Anh dường như sắp không hiểu nổi trước kia như thế nào cùng Thẩm Hi ở chung, cũng không phải chưa từng bị hắn ôm lấy từ sau lưng nhưng khi đó hắn chưa từng giống như giờ khắc này, cả người anh đều không nghe sai bảo, cảm thấy khẩn trương lại hỗn loạn. Trên thực tế chuyện có thể làm anh khẩn trương cùng hỗn loạn gần như là không tồn tại, Thẩm Hi lại làm anh biết được thì ra không phải không tồn tại, chỉ là anh chưa trải qua mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play