Bất quá cho Hoàng Vịnh Tuyết mượn một trăm lá gan cô cũng không dám yêu cầu hai vị lãnh đạo của mình như vậy, huống chi cô đối với lần "come out" này của hai người đại khái nắm rõ. Chỉ nói đến việc "Bạo đỏ thẫm" mấy ngày trước đã ồn ào đến cả giới đều biết, nhưng bữa tiệc rượu này chỉ tổ chức bên trong công ty để mượn cơ hội chúc mừng. Cho nên Hoàng Vịnh Tuyết chủ ý chuẩn bị cũng chỉ muốn cho "Đại gia" vui vẻ, mà "Đại gia" tất nhiên là chỉ hai vị ông chủ, đặc biệt là muốn cho hai vị ông chủ vui vẻ, chỉ cần ông chủ vui vẻ cấp dưới còn sợ không có phúc lợi để hưởng sao!

Khi Thẩm Hi cùng Chu Ngôn Dụ đến, trong đại sảnh một mảng tối đen, bốn phía bắn ra pháo giấy sau đó đèn được bật lên. Theo ánh sáng, liền thấy Hoàng Vịnh Tuyết cùng Thái Chí Thành còn có Phương Trì ba người đứng ở cửa đại sảnh xếp hàng nghênh đón. Hoàng Vịnh Tuyết chỉ huy mọi người trong phòng trăm miệng cùng hô.

"Chúc mừng hai vị ông chủ bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm".

Mà hai vị ông chủ lúc này, một người khóe môi đong đầy ý cười, một người mặt vẫn trước sau không biểu cảm. Thẩm Hi dường như chẳng mấy để tâm, kéo tay Chu Ngôn Dụ cười đến hết sức ôn nhu, từng bước từng bước tiến vào trong sảnh nói.

"Phiền mọi người phải bận tâm rồi".

Chu Ngôn Dụ cùng Thẩm hi tiến vào đại sảnh cũng tiếp lời hắn.

"Đêm nay rượu tôi sẽ uống, mời mọi người tùy ý".

"Hoan hô".

Mọi người trong phòng nghe vậy hoan hô một trận, lúc này Hoàng Vịnh Tuyết cầm lấy microphone nói.

"Trước khi khai tiệc, vẫn là muốn mời hai vị ông chủ của chúng ta phát hiểu vài câu coi như nâng cốc chúc mừng".

Cô vừa dứt lời lại vang lên một trận vỗ tay, Thẩm Hi thật tự nhiên mà tiếp nhận microphone nói.

"Vậy để tôi đại diện phát biểu, tôi cùng anh ấy gặp nhau hiểu nhau đã hơn hai mươi hai năm, kỳ thật từ đại học đã sớm muốn cả đời ở bên nhau. Này vốn là chuyện riêng của hai người bọn tôi kết quả lại kinh động đến mọi người, vậy thì liền làm buổi tiệc rượu đơn giản này, trước là chúc mừng bọn tôi sau cũng là vì mọi người, nhờ có mọi người tác hợp cho nên muốn cảm tạ mọi người...".

Nói đến đây, Hoàng Vịnh Tuyết hiểu ý mà đưa cho Thẩm Hi một chén rượu, Thẩm Hi nâng chén tiếp tục nói.

"Cảm tạ mọi người đã luôn tác hợp cho tình yêu của bọn tôi, cụng ly!".

Lúc Thẩm Hi tiếp nhận chén rượu, mọi người cũng cùng giơ chén lên, đợi Thẩm Hi nói "Cụng ly" xong, mọi người cũng trăm miệng một lời nói "Cụng ly" sau đó nâng chén cùng uống. Khi hạ chén, mới phát hiện Chu Ngôn Dụ trước đó còn đứng cách Thẩm Hi vài bước không biết từ lúc nào đã tiến đến bên cạnh hắn, mà chén rượu trong tay Thẩm Hi cũng đã rơi vào trong tay anh.

"Hôm nay liền để tôi bồi mọi người uống rượu, hy vọng mọi người cùng nhau uống cho tận hứng. Đừng đi tìm Thẩm Hi, hắn tối nay còn phải chiếu cố tôi".

Vốn dĩ câu này là có ý rào trước nhưng lại nói đến rất êm tai, mà từ miệng Chu Ngôn Dụ nói ra cố tình lại cực kì giống đang chỉ đạo công việc. Bất quá cũng may mọi người ở đây đối với loại giọng điệu này của anh sớm đã nghe quen, tự nhiên tuân lệnh, nhưng vẫn nhịn không được sau khi anh nói xong đều hướng mắt qua nhìn Thẩm Hi. Hắn nhếch môi nhìn Chu Ngôn Dụ cười đến vô cùng ái muội, khó tránh khỏi dẫn tới mọi người nghĩ lung tung hết ý xấu này đến ý xấu khác, lập tức âm thanh trao đổi ồn ào liền vang lên. Chu Ngôn Dụ không hiểu gì mà nhìn về phía Thẩm Hi, Thẩm Hi vô tội kề sát vào một bên tai anh thấp giọng nói.

"Anh xem...".

Hắn còn chưa nói hết câu, âm thanh ồn ào lại một lần nữa cao hơn. Chu Ngôn Dụ lúc này mới hiểu, lập tức trả lời hắn một câu.

"Cũng không phải học sinh tiểu học".

Thẩm Hi hơi hơi mỉm cười nói.

"Khó có được một lần thả lỏng, làm học sinh tiểu học thì đã sao".

Hai người nói chuyện với nhau vài câu ngắn ngủi, bất quá chỉ vài giây mà âm thanh ồn ào một trận lại một trận tái đi tái lại mãi không dứt. Chu Ngôn Dụ chỉ có thể từ bỏ, lôi kéo Thẩm Hi ngồi xuống hai chỗ đã chừa sẵn cho bọn họ từ trước. Chỉ vừa ngồi xuống, người đến kính rượu liên tiếp không ngừng. Chu Ngôn Dụ một mực tiếp nhận, một ly rồi một ly uống xuống, mặt không đổi sắc.

Chu Ngôn Dụ bận rộn tiếp rượu, Thẩm Hi cũng không nhàn rỗi. Hắn xoay bàn ăn gắp một miếng vịt quay tươi mới màu mỡ, chấm tương, cuốn với dưa chuột rồi đặt vào trong chén. Sau đó múc một muỗng nhỏ trứng cá muối, đặt chén đồ ăn đến trước mặt Chu Ngôn Dụ lại lấy chén rỗng của anh về, đồng thời nghiêng đầu đối Chu Ngôn Dụ nói.

"Anh cũng bớt chút thời gian ăn lót dạ đi".

Chu Ngôn Dụ lúc này lại uống xong một chén mới lên tiếng, bên này Thẩm Hi bắt đầu lột tôm, vừa lột vừa cấp chính mình ăn mấy miếng. Chờ chén Chu Ngôn Dụ rỗng không hắn lại đổi qua, sau đó múc canh tàu hủ đầu cá nóng hầm hập nhưng chỉ múc non nửa chén, uống rượu vốn dĩ đã dễ trướng bụng tuy canh ấm dạ dày nhưng cũng không thể ăn nhiều. Đến lúc Chu Ngôn Dụ buông chén rượu, tiếp nhận chén canh trong tay Thẩm Hi, Thẩm Hi liền cười nói.

"Tiểu tâm năng".

Chu Ngôn Dụ liền cầm lấy muỗng, từng muỗng từng muỗng múc uống. Còn chưa kịp uống xong, người kính rượu lại tới nữa, bất quá trong lòng Thẩm Hi hiểu rõ, có đồ ăn lót dạ Chu Ngôn Dụ sẽ không dễ say. Chu Ngôn Dụ thuộc dạng người biết uống rượu nhưng không thường xuyên uống rượu, trừ khi cùng khách hàng uống rượu bên ngoài. Bình thường công việc bận rộn, hơn nữa còn phải tự mình lái xe cho nên sẽ không uống. Có đôi khi bồi Thẩm Hi cũng chỉ uống một hai chén nhỏ, nhưng nếu là chân chính uống rượu cơ hồ có thể coi như ngàn chén không say. Dù vậy, anh cũng chưa từng khoe khoan nên mọi người ở đây chưa biết tửu lượng của anh thế nào liền tò mò một vòng rồi lại một vòng chạy tới cùng anh uống. Kỳ thật những người hay cùng anh đi tiếp khách như Hoàng Vịnh Tuyết hay Phương Trì cũng không biết đế hạn của Chu Ngôn Dụ nằm ở đâu, uống bao nhiêu mới có thể say.

Trên bàn tiệc, bình rỗng không ngừng xuất hiện, nhân viên phục vụ liên tục mở ra bình mới. Chu Ngôn Dụ vẫn như cũ đem chén rượu uống đến vững vàng, anh uống nhiều nhất là rượu Thiệu Hưng cùng vang đỏ, trong lúc uống cũng chỉ vào toilet duy nhất một lần. Hoàng Vịnh Tuyết tửu lượng cũng coi như kinh người, hôm nay cô còn muốn chuốc say Chu Ngôn Dụ lại phát hiện chính mình đã muốn gục trước, lúc này không nhịn được nhích lại gần hỏi ông chủ Thẩm.

"Ông chủ, cậu cho tôi một giới hạn, nói xem vị kia nhà cậu còn có thể uống được bao nhiêu nữa?".

Thẩm Hi đang xử lý một con cua lớn, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên nói.

"Còn sớm".

"Còn sớm!".

Hoàng Vịnh Tuyết sửng sốt, không nhịn nổi vẻ mặt đau khổ hỏi.

"Ông chủ, Chu tổng rốt cuộc đã uống say lần nào chưa?".

"Có".

"Lần đó hắn uống bao nhiêu?".

Hoàng Vịnh Tuyết đánh vỡ niêu lẩu, tiếp tục hỏi. Thẩm Hi quay đầu liếc mắt nhìn Chu Ngôn Dụ một cái, trả lời Hoàng Vịnh Tuyết.

"Dù sao cũng thật sự còn rất sớm".

"Được rồi, tôi tâm phục khẩu phục".

Hoàng Vịnh Tuyết nói xong liền ghé vào trên bàn, đầu cực kỳ choáng váng bay bổng, đến động cũng lười động một cái.

...

Có bìa đẹp nên chăm chỉ lấp hố để đi đào hố mới đặt bìa mới 😁😁😁.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play