Thái t ửtừ sớm đã có mặt. Hắn một phần là vì tiếp đãi sứ thần và Vương tướng quân chu đáo, phần nhiều hơn là muốn nhanh gặp mặt Vương Tử Ngọc, đã thật lâu hắn không được nhìn thấy nàng rồi.
" Hoàng huynh, đến rồi". Vĩnh Hy một đường đi đến đại sảnh vừa nhìn đã thấy hoàng huynh đứng trò chuyện cùng Vương tướng quân. Yến tiệc chưa bắt đầu nên các phu nhân và tiểu thư được mời đến hoa viên ngắm hoa. Còn cái đại nhân đang bàn luận chính sự ở tiền sảnh.
Đến khi sứ thần đến tiệc khai màng mới chính thức tụ họp cùng nhau. Vương tướng quân nhìn thấy nàng liền cung kính hành lễ " Thần tham kiến tam công chúa"
Vĩnh Hy mỉm cười " Vương tướng quân đừng quá đa lễ"
Khách sáo được vài câu gia nhân liền vào thông báo sứ thần đã đến gần phủ. Tam công chúa và thái tử cùng các đại thần đi đến ngoài cửa chờ đón.
Sứ thần là nhị vương tử trong số 28 hoàng tử con vua Tây Vực. Hắn bước xuống ngựa, hán tử cao to nếu so với nam nhân Mục Triều có thể cao hơn một cái đầu. Tóc thắt bím hai bên, nam nhân Tây Vực có phong tục khác với nam nhân Mục Triều.
Nếu nam nhân Mục Triều để râu là tâng phần nam khí, còn nam nhân Tây Vực lại không thích điều đó. Cho nên dù nhị vương tử năm nay đã tam tuần(30 tuổi). Nhưng nhìn bề ngoài vẫn rất trẻ, ở Mục Triều 15 tuổi thành gia, bằng tuổi ngài ấy có thể gọi là trung niên nam tử rồi.
Nhị vương tử dùng cánh tay phải đặt lên trước ngực trái theo nghi thức Tây Vực hành lễ cùng Vĩnh Hiên thái tử và Vĩnh Hy công chúa.
" Nhĩ Hạo Mộc Nhiên ra mắt các vị "
" Nhị vương tử không cần đa lễ, mời ngài vào trong". Vĩnh Hiên thái tử vội vàng tiếp đón.
Dù Vĩnh Hy công chúa là chủ nhân, nhưng có huynh trưởng nàng ở đây cho nên nàng để huynh ấy thay mặt. Đám người cùng đi vào đại sảnh, hai bên là hai hàng bàn thấp chừng đến đầu gối. Tiện cho việc ngồi vào đệm dưới đất.
Vĩnh Hy công chúa cùng thái tử ngồi ở bàn chính diện ở giữa. Bên phải là Vương tướng quân cùng An Định Hầu cùng các vị quan lớn, bên trái là nhị vương tử và đoàn sứ thần.
" Lần này phụ hoàng để ta và tam hoàng muội tiếp đãi nhị vương tử, nếu có gì không chu đáo mong vương tử đừng chấp". Thái tử nâng lên ly rượu hướng người mời.
Nhị vương tử cũng nâng lên hào sản đáp " Không câu nệ, người Tây Vực ta thích tự do. Sẽ không để ý tiểu tiết. Ta chỉ sợ thất thố làm phiền thái tử ngài cùng tam công chúa"
" Vương tử quá lời. Ta và thái tử kính ngài một ly ". Vĩnh Hy mỉm cười cũng cùng hắn nâng ly.
Từ lúc đến cửa phủ ánh mắt của nhị vương tử đã không thể kiểm soát mà lưu luyến trên người Vĩnh Hy. Hắn cảm thấy đây là nữ nhân xinh đẹp nhất thế gian mà hắn từng gặp, Tây Vực của hắn không có ai sánh đực một phần dung mạo của nàng.
" Tam công chúa nghe danh đã lâu, hôm nay gặp mặt người còn đẹp hơn lời truyền"
" Vương tử quá khen, ta cũng là nữ nhi bình thường thôi".
Nhị vương tử nhìn nàng, một thân thướt tha yểu điệu cũng không kém phần khí khái, nếu nói nữ tử này tầm thường thì hắn nghĩ sẽ chẳng ai là cao quý.
" Nghe nói vương phi của ngài là mỹ nhân đệ nhất Tây Vực? ". Vĩnh Hy nhẹ nhàng hỏi, nàng muốn nhắc nhở tên vương tử này trong nhà đã sớm có thê thất, không cần lại mơ tưởng nàng. Nàng là tuyệt không làm thϊếp.
Nụ cười trên mặt nhị vương tử trở nên cứng nhắc, hắn vội vàng nịn nọt " So với tam công chúa nàng thì nàng ta không bàng một phần".
Lời này là thật không sai, nữ tử Tây Vực quen với vó người thảo nguyên. Thân hình càng la to lớn hơn, làn da so với nữ tử Mục Triều là rám nắng gió. Làm sao so được khí chất tiên từ của tam công chúa đây.
"À, vậy sao?! ". Nàng cười thầm, tên nam nhân này vì muốn lấy lòng nàng lại không tiếc hạ thấp vương phi của mình, đáng khinh.
Thái tử cũng rất tò mò " Theo ta nư nhân ở mỗi một nơi đều có điểm riêng biệt, không thể so sánh ".
Vĩnh Hy thầm tán thưởng câu nói này của hoàng huynh nàng.
" Thái tử nói đúng"
Bên này Vương tướng quân lại suy nghĩ đến chuyện xa xôi. Nếu ông vì lấy lòng nữ nhân khác mà nói xấu phu nhân dù một chữ, à không dù chỉ là một nét chấm phẩy. Nàng ấy nhất định sẽ xé xác ông ra hành trăm mãnh, đến nổi 2 tiểu hài nhi con ông cung nhận không ra.
Còn nữ nhi nhà ông càng không cần đem ra so sánh, đừng nói là người tài sắc song toàn như tam công chúa, chỉ cần là nữ nhi con nhà bình thường tam tòng tứ đức cũng hơn hẳn nàng. Tiểu bá vương kinh thành không biết có ai có thể chịu được tính nàng đây. Ông âm thầm thở dài thay nàng lo lắng.
,,,,,,,,,,,,,,,,,,.,,,,,,,,,,,,,,,,,,,
Vương Tử Ngọc cũng như đa số mọi người là lần đầu đặt chân vào phủ tam công chúa. Nơi đây như một lãnh địa chỉ có thể đừng ngoài bức tường mà nhìn, không được chủ nhân cho phép tuyệt không thể xâm nhập.
Khách nhân đã đến đủ từ rất sớm, chỉ có tỉ đệ nàng là một mực đến trễ. Nàng ngẩn mặt nhìn xem chữ lớn phủ tam công chúa trên đầu, thật là lớn, thật uy phong nha.
Nói không háo hức là không đúng, nghe danh nàng đã lâu. Công chúa cao cao tại thượng, xinh đẹp tài hoa hơn người, được dân chúng một mực ca tụng. Không như nàng một tiểu bá vương ngang ngược.
Lắc đầu cười cười, đồng dạng Vương Hàng bên cạnh cũng đang ngơ ngác nhìn phía trước. Nàng vỗ vai hắn hô to " Vào thôi". Hắn mỉm cười tất đầu đi theo nàng.
Vào cổng đã có nha hoàng dẫn các nàng đi vào hậu viên. Nàng ta nói các phu nhân và tiểu thư đang ở đó thưởng hoa, đến khi yến tiệc mới vào chính sãnh.
Nữ nha hoàng chừng 13, má phúng phính hồng hồng, giọng nói ngọt ngọt, trông rất đáng yêu. Nàng liếc nhìn Vương Hằng bên cạnh thầm oán [ Tại sao mẫu thân lại sinh ra đệ đệ mà không phải muội muội. Nhìn xem tiểu nữ hài đáng yêu hơn hán tử cao to biết nhường nào]
Vương Hàng nhìn thấy ánh mắt u oán của nàng mà khó hiểu, hắn chọc giận nàng chỗ nào nữa sao. Vương Hằng thật sự oan uổng, sinh ra là nam nhân hay nữ nhân cũng đâu là hắn định đoạt nha?!!!
Đến ngã rẻ trước mặt liền thấy có một nhóm nữ nhân đứng đó, xem bộ dạng là đang cải nhau. Ba người đi đến gần liền biết có 3 nữ nhân đang ức hϊếp dè bỉu nữ nhân khác.
Một địch ba khó mà chiếm ưu thế. Bốn vị tiểu thư cùng bốn nha hoàng cộng thêm đám người đứng xem náo nhiệt, tạo nên tràn diện rất hùng trán nha!!!!
Khóe môi nàng nhẹ câu lê một đường cong khó phát giác.