Kinh thành lại một lần nữa náo nhiệt, đoàn sứ thần từ Tây Vực từ sáng sớm đã đến. Tỉ đệ Vương Tử Ngọc cũng đã có mặt chờ đám người xuất hiện xem náo nhiệt.
Hai bên đường đông đúc, bọn họ chen chúc giữa đám đông, kẻ xô người lấn, hai người bị xổ đẩy như bọt biển nhào tới nhào lui. Dù vậy tỉ đệ hai người vẫn có tâm trí trò chuyện.
" Tỉ, bọn người này cũng hóng hách đi. Kèn trống còn long trọng hơn lúc phụ thân chúng ta trở về "
Vương Tử Ngọc bên trái vừa né một tên mập mạp, bên phải lại dùng tay đẩy bả vai một thiếu phụ cách xa nàng một chút. Miệng lại bận bịu trả lời " Ta xem lần này bọn họ là muốn phô trương thanh thế rồi. Đệ xem hàng xe ngừa chở cống phẩm phía sau dài như vậy "
Vương Hằng vừa nhìn theo hướng tay nàng vừa cố sức bảo hộ không để đám người sau lưng đẩy tỉ đệ hắn ra đường.
" Bọn họ ăn mặc y phục lẫn kiểu bím tóc thật lạ mắt"
" Nếu đệ thích ta sẽ bím tóc như vậy cho đệ "
Vương Hằng vội vàng cười lấy lòng, nếu hắn thật sự để tỉ hắn bím tóc cho ắc hẳn cả đời này đừng hồng có thê tử.
Một phen ồn ào náo nhiệt đi qua bọn họ liền đến bờ hồ phía đông. Nơi đây thường là nơi tụ hội của các thiếu gia tiểu thư.
Đường Khinh đã sớm chờ bọn họ ở đó. Bờ hồ nước xanh trong, ven hồ là con đường trồng đây cây Liễu rủ, mỗi khi đến mùa Xuân hoa đỏ rực một vùng trời. Chỉ đáng tiết bây giờ đang là giữa thu, không có như vậy cảnh đẹp. Từ xa có thể nhìn thấy hoàng cung nguy nga.
Bên cạnh Đường Khinh còn có một nữ nhân, dáng dóc thanh tao gương mặt thanh tú. Nhìn qua là con nhà nho gia, tuổi không xê dịch Đường Khinh là mấy.
Nàng ta vừa nhìn thấy Vương Tử Ngọc xuất hiện đã xông đến nhào vào lòng nàng, âm thanh mềm nhủn " Tên vô lương tâm này, nói đi là đi suốt mấy tháng, làm người ta nhớ muốn chết"
Nữ nhân mềm mại nũng nịu làm Vương Tử Ngọc dựng hết long tơ. Ngoại trừ Hy Nhi nàng thật sự không chịu được bất cứ người nào dùng giọng điệu này.
Nàng dùng 1 ngón tay đẩy đẩy đầu nàng ấy ra khỏi vai mình, môi không khỏi chề chề " Tương Như quận chúa, tỉ đâu phải là ý trung nhân của muội, nhớ gì mà nhớ ".
Tương Như quận chúa dùng hai tay ra sức lắc lắc cánh tay nàng " Muội mặc kệ, tóm lại tỉ để ta một mình bị ức hϊếp ".
Vương Tử Ngọc nhướng mày " Là ai dám ức hϊếp muội"
Tương Như quận chúa ủy khuất nhìn nàng " Còn ai vào đây". Nàng dơ lên bàn tay, mỗi khi nhắc đến một cái tên liền bẻ xuống một ngón tay.
" Quân Như quận chúa, Triệu Hoành Yến, Hoàng Kỳ Anh. Bọn họ ỷ người đông lại không có tỉ bên cạnh ta nên thay phiên nhau chèn ép muội. Tử Ngọc tỉ phải đòi lại công bằng cho muội"
Vương Tử Ngọc cười cười, Tương Như là tiểu quận chúa nhỏ nhất của cừu vương gia đệ đệ của hoàng đế, ức hϊếp được nàng dĩ nhiên thân thế cũng không tầm thường.
" Được, tỉ sẽ từng món từng món đòi lại hết nợ cho muội".
Tương Như quận chúa thỏa mãn cười cười. Ôm lấy cánh tay nàng.
Quân Như quận chúa kia là nhị nữ của thất vương gia, n àngta năm nay 19 tuổi. Sở dĩ nàng ấy không vừa mắt Vương Tử Ngọc là vì ngay từ năm 15 tuổi nàng ta đã rất yêu thích thái tử, một lòng muốn gả cho người ta. Chỉ tiết lòng thái tử vẫn hướng về Vương Tử Ngọc nàng.
Do vậy chỉ cần nhìn thấy nàng Quân Như quận chúa sẽ như gặp kẻ thù diệt môn. Còn về hai vị tiểu thư kia là do mọi danh tiếng trong kinh thành đều bị nàng cướp mất, cho nên cũng hận nàng thấu xương.
Bọn họ cùng hợp sức đối phó nàng, Tương Như quận chúa tuổi tròn 16 rất hợp táng ý với Vương Tử Ngọc. Một mực đứng về phía nàng chóng lại họ.
Chỉ là dù cho ba người họ có chống đối nàng thì vẫn bị nàng thẳng tay chèn ép. Quân tử không động võ, cho nên cải nhau ngang ngược ai hơn được nàng đây.
Chẳng nhưng đắc tội cái tiểu thư quận chúa, Vương Tử Ngọc còn là kẻ thù số một của các thiếu gia, tiểu vương gia. Họ nếu là ỷ thế hϊếp người hay dùng tiền đến kỷ viện mua vui đều bị nàng cười cợt nhục nhã họ.
Nhưng không còn cách nào, nàng là hòn ngọc quý trên tay Vương đại tướng quân lại còn được hoàng thượng yêu quý. Cho nên kinh thành mới có một vị tiểu bá vương họ Vương.
Đến lúc này Đường Khinh mới lên tiếng " Ngày mai hai người có đến phủ tam công chúa không? "
Tương Như quận chúa cũng chen vào " Đúng đó, muội cũng rất lâu rồi không gặp Vĩnh Hy hoàng tỉ"
" Nơi náo nhiệt như vậy làm sao thiểu tỉ đệ bọn ta. Hơn nữa một nữa nguyên nhân buổi tiệc cũng là vị phụ thân ta". Vương Hằng không nhanh không chậm nói.
,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,
Sáng sớm Cao Thải Ngọc đã đến thúc giục Vương Tử Ngọc nhanh chóng chải đầu trang điểm. Nàng mơ mơ màng màng bước xuống giường, nha hoàng nhanh chóng tiến vào hậu hạ.
Là đại tiểu thư Vương phủ nhưng nàng lại không thích có tì nữ thϊếp thân như những tiểu thư khác. Nàng chỉ cần họ mỗi khi sâng sớm cần chải đầu trang điểm thôi. Còn chuyện thay y hục nàng muốn tự mình làm, không quen có người nhìn thấy thân thể mình.
Hôm nay nàng chọn là y phục xanh ngọc, thắt nhẹ đuôi tóc. Ngoài khuyên tai và cây trâm bạch ngọc cũng không mang thêm bất kỳ trang sức nào, nhẹ nhang mà không kém phần ung dung xinh đẹp, bước ra khỏi phòng đi đến đại sảnh.
Phụ thân nàng là nhân vật chính nên từ sớm đã cùng mẫu thân đi đến phe công chúa. Chỉ có Vương Hằng và một người là tiểu hầu gia Đường Khinh từ sáng sớm đã đến phủ đợi nàng.
Phỉ tam công chúa hôm nay gia đinh cùng nha hoàng bận bịu chân không chạm đất. Người của phủ thái tử cũng đến phủ phụ giúp.
Vĩnh Hy hiện tại đang ngồi nghiêm trang để nha hoàng giúp nàng cài trâm, nàng hôm nay xuyên là y phục phụng bào hoàng thất, trang điểm cũng cầu kỳ hơn. Không thể làm mất mặt hoàng triều.
Tiểu Nguyệt giúp nàng cài xong trâm ngọc không khỏi cảm thán " Công chúa người thật mỹ nha "
Các nha hoàng bên cạnh cũng không khỏi tán thưởng.Vĩnh Hy chỉ mỉm cười cùng các nàng ra ngoài tiếp đón quan khách.