Trải qua mấy ngày hành quân, Tiêu Quân Mặc mang binh tới Phụ Lan, đi qua nơi này thì sẽ cách nơi Triệu Như Hải hạ trại không còn xa nữa, Tiêu Quân Mặc hạ lệnh hạ trại, cầm bản đồ địa hình thương nghị cùng Phó Thuần trong doanh.
Nếu hai quân cách nhau không xa, vậy Triệu Như Hải chắc chắn sẽ mai phục bên đường, Tiêu Quân Mặc sao có thể chắc chắn như thế, bởi vì kiếp trước Triệu Như Hải đã làm vậy, cũng may hắn đại khái cũng lường trước được mới không tổn thất thảm trọng. Kiếp này đã sớm biết điểm này, nên muốn phản kích.
Sau khi thương nghị, Tiêu Quân Mặc trở lại soái trướng, trong trướng chỉ có mình hắn, ngoài trướng nhiều nhóm người đi qua đi lại, càng khiến thấy hắn cô độc, vô cùng tịch mịch, Tiêu Quân Mặc ngồi xuống cạnh bàn, uống một hơi trà nóng, hương vị chua xót chảy qua yết hầu khô khốc.
Ở bên nhau lâu ngày, lúc chia lìa vô cùng khó chịu, lúc này mới qua mấy ngày, hắn đã cảm thấy trong lòng nhớ muốn chết, muốn ôm chặt rồi hôn Lan Thanh, nhưng vì để trả thù Triệu Như Hải đã làm y bị thương, hắn nhất định phải nhịn xuống.
Lại uống một hơi trà, Tiêu Quân Mặc buông chén, thay quần áo nằm lăn qua lăn lại trên giường, quân doanh giường cứng rắn, đương nhiên không như long sàng thoải mái, lúc tấn công Thanh Tiêu, hắn có Lan Thanh làm bạn bên người, đôi khi có thể cọ giường của y ngủ, người thương ngủ bên cạnh, giường có cứng hắn cũng ngủ rất vững vàng, nhưng giờ chỉ còn mình hắn, phần khó chịu này tự nhiên sinh ra làm hắn muốn ngủ cũng không được.
Tiêu Quân Mặc lăn qua lộn lại, trong đầu chỉ muốn sớm giải quyết Triệu Như Hải, sớm ngày cùng Lan Thanh gặp lại, dùng sức lực trả thù hắn thoả thuê, khiến Triệu Như Hải đẹp mặt.
Lúc này, Tô Lan Thanh cũng đã đến Ký Châu, tới nơi đóng quân của hải quân, vốn định đi cùng Tiêu Quân Mặc, nhưng lúc này, ngoại trừ các tướng sĩ đi theo thì chỉ có mình y. Y cùng với hải quân Đề đốc thuận lợi gặp mặt, lên thuyền thương nghị phương án tác chiến.
Bởi vì ngoại tộc không biết bọn họ sẽ dùng thủy quân đối chiến, nên giao chiến lần này, nhất định phải cho bọn hắn một ít giáo huấn mới được, Tô Lan Thanh cẩn thận, cùng Tiền Lương định ra một đường sách lược, để hắn làm quan tiên phong, dẫn đường đi trước.
Tiền Lương rời đi, Tô Lan Thanh không ra luôn, y vẫn ngồi thong dong trên khoang thuyền, đây là soái thuyền mà ngày ấy y đã ở cùng với Tiêu Quân Mặc, mỗi một đồ vật đều gợi lên hồi ức của y.
Kính viễn vọng, nhuyễn tháp, đều tràn đầy hồi ức, Tô Lan Thanh lại nhuyễn tháp ngồi xuống, trong đầu nghĩ đến việc cùng Tiêu Quân Mặc làm loại chuyện kia trên tháp, vành tai nhiễm hồng, bên môi cũng đầy ý cười.
Tô Lan Thanh đứng dậy, từ tay áo lấy ra một khối ngọc bội, ngọc bội ôn nhuận, mang theo nhiệt độ cơ thể của y, chính diện có khắc một chữ, y nắm chặt ngọc bội trong tay, thật cẩn thận dịu dàng mà đặt một nụ hôn lên mặt ngọc, lại cất trở về, đặt nó dán lên ngực, chỗ gần tim nhất.
Chia lìa chỉ là nhất thời, bọn họ đều trọng sinh một đời, không e ngại sinh tử, một trận này tất thắng không thể nghi ngờ!
Hôm sau Tiêu Quân Mặc dẫn dắt đại quân nhổ trại đến Bạch Sa Lĩnh trước, hắn hạ lệnh mọi người sẵn sàng đón quân địch, nhưng không thể quá mức khẩn trương, chỉ hành quân như bình thường, các tướng sĩ đều là người thông minh, đương nhiên thấu hiểu ý tứ của hắn.
Đại quân trấn định đi tới phía trước, vào Bạch Sa Lĩnh, chung quanh thập phần an tĩnh, phi điểu bay qua không trung, Tiêu Quân Mặc nhìn chung quanh bốn phía, ánh mắt đảo qua mỗi một chỗ, hắn nhớ đến lúc đối chiến ở Thanh Tiêu, những nơi cùng Lan Thanh trải qua, Bạch Sa Lĩnh cùng Long Hổ Lĩnh to như vậy, địa hình lại không bằng phẳng, là nơi vây quanh địch nhân tuyệt hảo, nhưng nếu Tiêu Quân Mặc đã biết sẽ có mai phục, sao có thể để Triệu Như Hải dễ dàng thực hiện được?
Giữa ánh lửa và đường đất, chung quanh vọng lại tiếng vun vút, vô số mũi tên bay đến chỗ bọn họ. Các tướng sĩ lập tức cầm lấy tấm chắn chống đỡ, Tiêu Quân Mặc rút kiếm, đánh bay những mũi tên hướng tới hắn.
Ngay sau đó liền nhìn thấy mấy vạn binh sĩ từ bốn phía chạy tới chỗ bọn họ, Tiêu Quân Mặc trấn định nhìn, khóe môi nhếch lên cười như không cười, các tướng sĩ phía sau tức khắc tinh thần chấn hưng, nghênh địch theo quy tắc, không chút hốt hoảng, Tiêu Quân Mặc ngồi trên cao, lấy cờ lệnh chỉ huy.
Rất xa, khi thấy binh sĩ địch quân đều vọt ra, hắn tức khắc thay đổi cờ lệnh, lệnh binh sĩ tạo thành trận hình mũi khoan, mạnh mẽ đánh trả quân địch, cố gắng trong khoảng thời gian ngắn nhất mở ra một đường.
Quân địch hiển nhiên không nghĩ tới bọn họ lại có cơ hội phản kích, Tiêu Quân Mặc vừa dùng kiếm càn quét quân địch tiếp cận, vừa chỉ huy đại quân đột phá, không bao lâu sau, đúng là bị bọn họ mở ra một lỗ hổng, quân địch vây quanh dần dần tan tác, bên trong núi non, âm thanh đao kiếm không dứt bên tai.
Một lúc lâu sau, đại quân Bắc Địch rốt cuộc đột phá, bắt đầu phản kích binh lính Triệu Như Hải, Tiêu Quân Mặc ngồi trên ngựa, xa xa nhìn thấy nét mặt kinh ngạc của Triệu Như Hải, hắn cười lạnh, vốn định tương kế tựu kế, để Triệu Như Hải có cơ hội thở dốc, như vậy quân hậu kỳ tài năng sẽ giết hắn không kịp trở tay, nhưng nếu như vậy, nhất định sẽ ảnh hưởng đến chiến dịch của Lan Thanh bên kia, Triệu Như Hải nếu có thể cùng Kim quốc cấu kết, nhất định sẽ có liên hệ, cho dù hắn không đánh, Triệu Như Hải cũng sẽ biết được tình hình của Kim quốc bên kia, mưu kế của hắn không thực hiện được, công kích vẫn tiếp tục, đời này và kiếp trước không giống nhau, chiến tranh đương nhiên có thể đánh lần nữa!
Tiêu Quân Mặc giục ngựa đi đến trước mặt Triệu Như Hải, lập tức phi thân lên, một kiếm đâm tới Triệu Như Hải, buộc hắn ngã ngựa, kiếm thế đuổi kịp, đảo qua tử huyệt, một bên đánh một bên nói: “Triệu đại nhân thật sự càng già càng dẻo dai ha.”
“Lão phu đương nhiên so với tên tiểu tử như ngươi mạnh hơn.” Triệu Như Hải cười nhạo, hắn thân là Binh Bộ Thượng Thư, đương nhiên không phải ngồi không ăn cơm là có thể ngồi lên vị trí này, lúc trước có thể thành Võ Trạng nguyên là bởi hắn vừa mạnh mẽ vừa có quyền pháp vững chắc.
Triệu Như Hải vứt bỏ binh khí, tay không đánh nhau cùng Tiêu Quân Mặc, mỗi một quyền đều mang theo quyền phong sắc bén, chỉ cần đánh trúng người, liền đau đến nỗi lục phủ ngũ tạng như bị móc ra.
Tiêu Quân Mặc đương nhiên biết hắn có chiêu này, nên không để hắn đụng tới thân thể mình, hắn tránh trái né phải, bỗng nhiên đứng yên tại chỗ không động, mắt thấy nắm tay Triệu Như Hải sắp chạm đến hắn, hắn đánh ra một chưởng đỡ, lại trực tiếp cố định nắm tay Triệu Như Hải, thuận thế phi thân đến trước mặt, tay trái cầm kiếm, đâm thẳng tới ngực Triệu Như Hải, làm hắn phải lui về phía sau mấy bước, miệng chảy máu tươi.
Tiêu Quân Mặc không chờ hắn lấy sức, nhặt kiếm lên xuất hiện trước mặt hắn lần thứ hai, kiếm thế hung ác, hắn giơ chân lên đỡ nắm đấm của Triệu Như Hải, rồi hạ thấp người một kiếm chém bên hông, máu tươi lập tức phun ra, miệng vết thương sâu cả tấc.
Triệu Như Hải lảo đảo một chút, ôm miệng vết thương bên hông, nỗ lực đề khí tránh thoát chiêu tiếp theo của Tiêu Quân Mặc, hắn dùng sức phản kích, miệng vết thương lại toác thêm gây đau đớn, trong nháy mắt miệng toàn máu, Triệu Như Hải cắn răng, mâu trung tự muốn phun hỏa.
“Triệu đại nhân vừa rồi không phải rất mạnh miệng sao, thế nào, không được nữa?” Tiêu Quân Mặc nhướn mày cười khẽ, bốn phía lao ra không ít quân địch, chắc hẳn muốn che chở Triệu Như Hải, hắn chuyên chú tiếp chiêu, ra sức chém ngã bốn sĩ binh, Triệu Như Hải nhân cơ hội chạy trốn, Phó Thuần chờ người lập tức mang binh đuổi theo, nhưng Triệu Như Hải đa mưu túc trí, ỷ quen thuộc địa hình, dẫn dắt bọn lính thành công lui lại.
Tiêu Quân Mặc im lặng, không mạnh mẽ đuổi theo, hắn không nhớ lầm, mấy ngày sau thời tiết sẽ có thay đổi lớn, đến lúc đó, hắn tỉ mỉ chuẩn bị vũ khí, tấn công lần nữa, đến lúc đó, Triệu Như Hải muốn chạy trốn, cũng phải nhìn xem còn mạng để chạy hay không!
Cùng lúc đó, binh lính Kim quốc xuất binh đi vào vùng duyên hải Đông Nam, còn chưa tới gần bến đò Ký Châu, nhìn thấy ở đình của bến đò có không ít thuyền hoang phế, một bóng người cũng không có, liền cười ha hả, rồi trở về bẩm báo với đại hãn A Bố Trát của bọn họ.
A Bố Trát đi ra vừa thấy thì hết sức hài lòng, quả nhiên như Triệu Như Hải nói, tân hoàng Bắc Địch để đại quân chủ lực là binh bộ, vốn không ai ngờ bọn họ sẽ tấn công từ đường thủy, vì thế hắn ra lệnh một tiếng, bọn lính chuẩn bị lên bờ công chiếm bến đò.
Nhưng thuyền vừa tới gần bến đò, bốn phía liền truyền đến tiếng trống, không biết từ chỗ nào truyền tới, mấy trăm thuyền chiến bất tri bất giác bao vây bọn họ, A Bố Trát quá sợ hãi, sai người quay đầu lại phản kích.
Cái gọi là hoang tàn vắng vẻ, kỳ thật là mưu kế của Tô Lan Thanh, bến đò này ba mặt đều là núi, y sáng sớm liền để thuyền chiến giấu vào sơn động bí mật, chờ Kim quốc sĩ binh tới gần bến đò, thì không còn cơ hội quay lại, từ trong sơn động đi ra bao vây bọn họ, để tránh người Kim quốc nhìn thấy bọn họ chờ ở đây, lâm trận bỏ chạy thì biết làm sao? Tô Lan Thanh nhìn thuyền của đối phương vọt tới chỗ bọn họ thì mỉm cười, mấy vạn binh sĩ hô lớn, soái thuyền xung trận lên trước, Tô Lan Thanh đứng trước đại bác, tinh kỳ huy hạ, ầm một tiếng, đại bác nổ tung trên biển, khai chiến!
Mặt biển bị đại bác bắn tạo nên vô số bọt nước, thuyền bị đánh trúng đều bị lửa thiêu cháy hừng hực, rồi chìm xuống biển, soái thuyền của Tô Lan Thanh ngay chính giữa, đại bác trên thuyền không ngừng bắn, tiếng vang tuyên truyền giác ngộ, hắn lại ra lệnh binh lính trên những con thuyền khác đi lên từ hai bên, chặn lại những con thuyền của địch, bao vây chiến thuyền của đối phương ở giữa, một cái cũng không để thoát!
Binh sĩ Kim quốc cũng trở về dùng đại bác, lửa khiến mặt biển sáng lập lòe, Tô Lan Thanh sai người bọc đánh, cung tên và nỏ thay nhay rơi xuống như mưa, hai thuyền lần lượt thay đổi, y lấy cung tên, năm mũi tên liên tiếp bắn ra, bắn trúng địch quân rơi xuống biển.
Không ngừng có người bên cạnh ngã xuống, máu tươi tràn cả boong tàu, Tô Lan Thanh cầm kiếm đối địch, chém chết một đám quân địch bên người, nhìn lại, con thuyền Bắc Địch đã tản ra, sắp chạy khỏi vòng vây của thuyền Kim quốc, nhưng bởi vì đại bác quá mức mãnh liệt, nên chưa thể hoàn toàn chạy ra.
Người Kim quốc quả nhiên am hiểu thuỷ chiến, không bao lâu liền đột phá vòng vây của bọn họ, nhưng Tô Lan Thanh cũng đã sớm đoán được, để một đội tinh binh đi theo y đột phá qua con thuyền của đối phương. Rút kiếm ra, Tô Lan Thanh đâm vào bụng quân địch, dùng sức rút ra, trên thân kiếm tích máu tươi, rồi y quay lại chém người muốn đánh lén y, máu bắn cả lên mặt.
Tô Lan Thanh lau mặt, một con thuyền bị đại bác đánh trúng chìm xuống biển, không biết khi nào không trung lại có mưa, mưa càng lúc càng lớn, cả người y quần áo ướt đẫm, nhuyễn giáp dán lên người, máu tươi của quân địch nhiễm đỏ bạch y, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đại bác đánh trúng đầu thuyền, sóng nhiệt bắn y ra xa, Tô Lan Thanh nằm ngã trên thuyền, một lát sau đứng lên thấy, thân thuyền đang nghiêng, y rõ ràng cảm giác được nước đang vào thuyền.
Không tốt! Thuyền gần chìm!
“Đi mau!” Tô Lan Thanh quát, ra lệnh bọn lính đi theo phía sau hắn, trở lại thuyền mình, ngay khi bọn họ trở lại thuyền, thuyền nọ đã chìm xuống biển, lửa cũng bị vùi lấp.
Người Kim quốc thấy nhìn tình thế không ổn, thừa dịp mưa lớn, tầm mắt mơ hồ không rõ, triệt binh rời đi, Tô Lan Thanh cũng không hạ lệnh đuổi theo, trên biển hành quân vốn khác với trên đất bằng, mưa lớn như thế, nếu tùy tiện đuổi theo, có khả năng thuyền sẽ bị chìm, vì an toàn, hắn cùng với Tiền Lương liếc nhau, quyết định thu binh.
Tuy rằng bị chuyện ngoài ý muốn là thời tiết ảnh hưởng, không thể hoàn toàn thực hiện sách lược, nhưng bọn hắn vẫn khiến binh sĩ Kim quốc tử thương vô số, cho bọn họ một mở đầu thất bại, không phải sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT