Không lâu sau, đúng như dự đoán của Tiêu Quân Mặc, Triệu Như Hải cấu kết cùng với nước Kim, khởi binh tạo phản. Lúc này, Triệu Như Hải đang bí mật bàn bạc kế hoạch tác chiến cùng với Đại Hãn của nước Kim.
Trong hoàng cung, Tiêu Quân Mặc cười lạnh ba tiếng, thầm nghĩ tên cáo già này cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa rồi, hắn lại triệu Tô Lan Thanh vào cung, để y mang theo hổ phù của mình, có hổ phù này, một mặt hắn tự mình ngự giá thân chinh, mặt khác lại lệnh Tô Lan Thanh bí mật dẫn binh đến Ký Châu tập hợp với Tiền Lương, đón đánh ngoại xâm.
Sau giờ ngọ, Tiêu Quân Mặc và Tô Lan Thanh cùng nhau xuất cung đi đến quan doanh đóng tại ngoại ô, những tướng sĩ này đều là những người tiến đánh Thanh Tiêu lần trước, là những người đã cùng bọn họ trải qua thập tử nhất sinh, cũng có tình cảm đặc biệt với Tiêu Quân Mặc, vừa lúc Triệu Như Hải dám thừa dịp này tạo phản, muốn mưu quyền soán vị, mỗi người đều xoay cổ tay, muốn đánh cho gã một trận.
Trong doanh nghị sự, Tiêu Quân Mặc cùng với Tô Lan Thanh và một vài vị tướng quân đang thương nghị, hắn trình bày về kế hoạch tấn công theo hai đường thủy-bộ cho mọi người cùng nghe, hắn cũng yêu cầu mọi người không được để lộ một chút thông tin nào ra ngoài.
Các vị tướng quân đều hiểu rất rõ, miệng kín như bưng, Tiêu Quân Mặc chuẩn bị tạo thanh thế trước khi xuất chinh, truyền ra rằng hắn sẽ dẫn theo mấy chục vạn đại quân để lôi kéo sự chú ý, không tiết lộ một chút gì về tuyến đường thủy, để cho Triệu Như Hải nghĩ rằng hắn không biết gì về việc gã có người tiếp ứng theo đường thủy, rồi để cho Tô Lan Thanh đón đánh ngoại xâm theo đường thủy, đánh cho bọn chúng không kịp trở tay!
Các vị tướng quân lui xuống đi chuẩn bị, Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh ngồi lại trong doanh nghị sự một lúc lâu rồi mới đi ra ngoài, hoàng hôn buông xuống, phía chân trời còn sót lại những tia nắng chưa tắt, đến chỗ không người, Tiêu Quân Mặc lại nắm lấy tay Tô Lan Thanh, cảm thán: “Lần này từ biệt không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại, Lan Thanh, ngươi sẽ nhớ ta chứ?”
Bước chân của Tô Lan Thanh cũng không dừng lại, làn gió nhẹ lướt qua những sợi tóc của hai người, khiến chúng quấn quýt cùng nhau, y nắm chặt lấy bàn tay của Tiêu Quân Mặc, nhẹ giọng ừ một tiếng. Khó khăn lắm mới có thể bên nhau, chưa gì đã lại phải chia xa, đương nhiên là y không nỡ.
Đến cạnh xe ngựa, Tiêu Quân Mặc lên xe trước sau đó vươn tay kéo Tô Lan Thanh lên xe, bên trong xe ngựa trải thảm nhung loại tốt nhất, người đánh xe cũng điều khiển xe rất vững vàng, Tiêu Quân Mặc cũng không buông tay Tô Lan Thanh ra.
Tô Lan Thanh có hơi buồn ngủ, y cảm thấy như bản thân đang bị Tiêu Quân Mặc kéo vào trong lòng từng chút từng chút một, y cựa quậy một chút để tìm tư thế ngồi thoải mái nhất, an tâm nhắm mắt nghỉ ngơi chốc lát.
Tiêu Quân Mặc dịu dàng trêu đùa những lọn tóc sau lưng Tô Lan Thanh, từ trong những lọn tóc giống như tỏa ra hương như làn nước suối, thấm đến tận ruột gan, Tiêu Quân Mặc lại càng cảm thấy trong lòng trở lên mềm mại, hắn cứ vậy ngồi im để dựa vào đùi mình, không dám động đậy, sợ đánh thức y.
Đến trước phủ tướng quân, xe ngựa từ từ dừng lại, dù không nỡ nhưng Tiêu Quân Mặc vẫn đánh thức Tô Lan Thanh dậy, nhìn bộ dạng ngủ chưa đủ của y khiến hắn không nhịn được mà ôm lấy hôn môi, hắn đè chặt gáy y, hung hăng đòi hỏi mật ngọt từ trong miệng y.
Thật lâu sau Tiêu Quân Mặc mới chịu buông ra, nhìn đôi môi ướt át vì nụ hôn của người trong ngực, hắn giúp y lau đi sợi chỉ bạc ám muội bên môi, giúp y kéo chặt lại áo khoác rồi cùng nhau xuống xe.
Tô Lan Thanh buông tay Tiêu Quân Mặc ra, nhìn hắn thật kỹ một lượt rồi quay người đi vào trong phủ, bước đi ngày càng chậm, y nắm chặt hai tay, trong lòng rối bời.
Y với Tiêu Quân Mặc đã dây dưa với nhau cả một đời, khó khăn lắm mới bên nhau được nhưng chưa gì đã phải chia xa, chẳng biết đến bao giờ mới có thể gặp lại, chỉ còn lại mấy ngày cuối cùng, tại sao y lại không thể làm bạn bên người hắn chứ?
Tô Lan Thanh xoay người, bước thật nhanh đến trước mặt Tiêu Quân Mặc, ánh mắt sáng ngời: “Quân Mặc, ta muốn theo ngươi vào trong cung.”
“Ngươi…” Chẳng cần phải nói nhiều, chỉ cần một ánh mắt, Tiêu Quân Mặc lập tức hiểu ý của Tô Lan Thanh, hắn ôm chầm lấy y, dắt tay nhau vào trong xe ngựa, hai người dán lại một chỗ, thỏ thẻ chuyện trò.
Đến hoàng cung, Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh xuống xe, nhãn nhã bước theo đường mòn, mùa xuân là thời điểm tốt nhất cho vạn vật sinh sôi, hoa trong ngự hoa viên đua nhau khoe sắc, tràn đầy sức sống, mùi hoa cỏ tươi mát khiến cho lòng người say mê.
Lúc đi qua từ đường thì đột nhiên Tiêu Quân Mặc dừng lại, kéo lấy tay Tô Lan Thanh cùng vào, hai người quỳ trên gối quỳ, Tô Lan Thanh liếc mắt một cái lập tức nhận ra bức họa ngay chính giữa chính là Thái Hòa đế, y khiếp sợ quay đầu nhìn Tiêu Quân Mặc, chỉ nghe được hắn chậm rãi nói: “Các vị liệt tổ liệt tông của Tiêu gia, Tiêu Quân Mặc con hôm nay xin thề trước các vị, đời này kiếp này chỉ yêu duy nhất một người là Tô Lan Thanh, nếu làm trái lời thề sẽ bị trời tru đất diệt.”
“Ngươi làm cái gì vậy?” Tô Lan Thanh kinh ngạc.
“Ta đang thề trước liệt tổ liệt tông đó.” Tiêu Quân Mặc nắm lấy tay y, tiếp tục nói: “Xin liệt tổ liệt tông chứng kiến.” Tuy rằng tổ tiên Tiêu gia không có tiền lệ cưới nam thê nhưng trong lịch sử lại có không ít, nước láng giềng Phù Kim thì đã thành dân phong từ lâu, vì thế Tiêu Quân Mặc lấy mình làm tiền lệ, khiến cho hai nam tử yêu nhau cùng nắm tay nhau đi hết một đời trở thành một lẽ đương nhiên.
Lúc này Tô Lan Thanh gần như không đã nói không thành lời, chỉ còn sót lại cảm động, y lặng lẽ nắm chặt lấy tay Tiêu Quân Mặc, cùng hắn dập đầu trước mặt liệt tổ liệt tông, đồng ý ước hẹn nắm tay nhau một đời.
Ra khỏi từ đường, Tiêu Quân Mặc ôm chặt lấy tay Tô Lan Thanh, ghé vào tai y thì thầm: “Lan Thanh, ngươi đã ra mắt liệt tổ liệt tông họ Tiêu rồi, từ nay ngươi chính là người của ta rồi, không cho phép ngươi tơ tưởng kẻ khác.”
Tô Lan Thanh liếc mắt nhìn hắn một cái, ý cười lan từ trong mắt đến tận bên khóe môi, bọn họ đã hứa bên nhau một đời, không phải sao?
Trở lại tẩm điện, Tiêu Quân Mặc nhìn áo giáp cùng kiếm treo trên giá, trong lòng lại thêm khổ sở, nghĩ đến chuyện sắp phải cách xa Tô Lan Thanh một thời gian dài như vậy khiến hắn hận không thể lập tức giết tên Triệu Như Hải kia tại chỗ, nhưng đánh giặc không phải chuyện đùa, hắn không thể nề hà thêm nữa.
Trong lòng Tô Lan Thanh cũng không nỡ, y nhìn mặt Tiêu Quân Mặc, trong lòng bỗng nảy ra một ý, hai người sắp phải xa nhau, hay là trước đó y chủ động một lần? Nghĩ một chút thôi mà tai y đã đỏ hết cả lên, tuy rất ngượng nhưng nghĩ đến chuyện hai người sẽ không được gặp nhau một khoảng thời gian dài như vậy thì bao nhiêu do dự cũng tan biến thành mây khói.
Thời gian đã đến tối đêm, trong điện tràn ngập ánh nến, sáng sáng lập lòe chiếu lên khiến mặt y hơi phiếm đỏ, Tô Lan Thanh hít một hơi thật sâu, phất tay tắt nến, nâng mắt nhìn Tiêu Quân Mặc.
“Lan Thanh?” Tiêu Quân Mặc nhướng mày, không rõ ý tứ của y.
“Ta…” Lời nói đến bên miệng lại nuốt trở lại, Tô Lan Thanh cảm thấy may mắn vì Tiêu Quân Mặc không thấy được bộ dáng đỏ mặt tía tai của mình, tay y cứ nâng lên lại hạ xuống, hạ xuống lại nâng lên, cuối cùng quyết định lấy hành động thay cho lời muốn nói.
Tô Lan Thanh ôm lấy thắt lưng Tiêu Quân Mặc, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, rồi cúi đầu không dám nhìn mặt hắn, chỉ cảm thấy hô hấp của người này trở lên dồn dập, ngay sau đó là bản thân bị đè xuống giường, hai người mặt đối mặt, y tinh tường phát hiện sự vui mừng như điên dại đang ẩn nhẫn ở sâu trong mắt của Tiêu Quân Mặc.
Yết hầu Tiêu Quân Mặc nhẹ nhàng di chuyển, nhìn chằm chằm người dưới thân như đang nhìn một con mồi ngon miệng, có đúng là ý mà hắn hiểu hay không? Hắn cúi đầu hôn lên mắt y, rồi lại hôn xuống một chút, trái tim trong ngực như muốn nhảy ra ngoài, hắn thở ra một hơi nóng rực, áp lên cơ thể Tô Lan Thanh, nghẹn giọng hỏi: “Lan Thanh, ý của ngươi chính là ý kia sao?”
Tô Lan Thanh bị hỏi thì lại càng xấu hổ hơn, cả người không được tự nhiên, lí nhí trả lời: “Ngươi dài dòng quá đi, muốn tới thì tới, ta… a!” Lời còn chưa nói hết thì đai lưng đã bị cởi ra, tiếp sau đó chính là xuân sắc ngập phòng.
Tiêu Quân Mặc bám dính trên người Tô Lan Thanh, cứ đòi hỏi y hết lần này đến lần khác, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện dừng lại, hai người dây dưa trên giường đến mức cả người dính đầy mồ hôi, Tiêu Quân Mặc thở hổn hển, ôm lấy cả người Tô Lan Thanh đứng dậy, đưa y đến hồ tắm để tẩy rửa.
Làn nước ấm nóng bao phủ lấy cả hai người, hắn dựa lưng vào thành hồ, để Tô Lan Thanh quay mặt về phía mình, tách hai chân y ra để y ngồi lên đùi mình, vốn chỉ muốn giúp y lấy những thứ bên trong ra nhưng đột nhiên cảm xúc lại dâng trào, hắn hôn lấy bờ môi người trong ngực, không nhịn được lại làm y thêm hai lần nữa ở trong hồ tắm, ép đến mức người trong ngực không còn chút sức lực nào mà ngả vào trong lòng hắn, ngay cả nhấc tay cũng không đủ sức. (Raizel: mẹ nó cầm thú)
Tô Lan Thanh cảm nhận được ngón tay Tiêu Quân Mặc đang mò đến phía sau mình, y muốn ngăn lại nhưng không đủ sức, tại sao đến giờ y mới phát hiện ra Tiêu Quân Mặc lại có thể kéo dài tới như vậy, đúng là cầm thú mà, y cứ vậy mà rơi vào miệng cọp, đúng là thất sách mà.
Sau khi tắm rửa xong, Tiêu Quân Mặc ôm Tô Lan Thanh quay trở lại long sàng rồi nằm xuống, người bên cạnh vô lực dựa vào hắn, Tiêu Quân Mặc nghiêng người ôm y vào lòng, nhẹ nhàng xoa bóp thắt lưng cho y, hắn ôm lấy y, vừa xoa thắt lưng vừa nói: “Lan Thanh, mấy ngày nữa là xuất chinh rồi, ngươi phải thật cẩn thận, bảo vệ bản thân cho tốt, tuyệt đối đừng để bị thương, chờ ta tới tìm ngươi.” Hai người đã thảo luận xong, nếu Tiêu Quân Mặc giải quyết xong Triệu Như Hải trước thì sẽ lập tức mang quân tới trợ giúp Tô Lan Thanh, ngược lại cũng vậy.
“Được.” Lời nói ra gần như không thành tiếng, Tô Lan Thanh tự hiểu lấy mình nên cũng không nói thêm nữa, y giận dữ trừng mắt với Tiêu Quân Mặc, nhưng y cũng chẳng thể để ý tới hắn nữa bởi thân thể y quá mức mệt mỏi, chẳng bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Lần nữa tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau, chỗ bên cạnh đã lạnh, hẳn là hắn đã vào triều, y chống đỡ cơ thể đau nhức ngồi dậy, hôm nay đã đỡ hơn hôm qua rồi, có thể bước xuống giường được rồi, Tô Lan Thanh cũng suy xét đến tình trạng cơ thể mình rồi mới cho phép Tiêu Quân Mặc làm bừa, nếu không ảnh hưởng đến việc xuất chinh thì chẳng phải là xôi hỏng bỏng không sao.
Sau khi rửa mặt, Tô Lan Thanh tùy ý đi lại quanh điện một lúc, bên cạnh tẩm điện là thư phòng riêng của Tiêu Quân Mặc, ma xui quỷ khiến thế nào mà y lại đẩy cửa bước vào, tiện tay mở một cuốn sách, một bức tranh từ trong đó rơi ra, là y.
Tô Lan Thanh nhướng mày, lại mở một quyển khác ra, mỗi quyển đều có bức tranh của y, đột nhiên y nhớ đến những lời mà Tiêu Quân Mặc từng nói muốn mỗi quyển trong giá sách đều có tranh của y, mỗi bức tranh đều ẩn chứa một câu chuyện, để sau này về già có thể từ từ nhớ lại.
Hắn đúng là nói được làm được, Tô Lan Thanh cảm động rồi, y cất quyển sách về chỗ cũ, khi quay đầu lại thì thấy Tiêu Quân Mặc đang đứng ở cửa, dịu dàng nhìn mình, y đi đến trước mặt hắn, hôn hắn một cái, mắt tràn ý cười: “Thưởng cho ngươi đấy.”
Tiêu Quân Mặc không buông y ra mà ngậm lấy cánh môi của y, hôn sâu một cái, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên hai người, tạo thành hình bóng quấn quýt trên đất, thật lâu sau hai người mới chậm rãi tách ra, dắt tay nhau ra ngoài.
Ba ngày sau, trong chỗ tối, Tiêu Quân Mặc ôm lấy Tô Lan Thanh thật chặt, mặc lên giáp mềm cho y, sau đó hôn lên trán y: “Lan Thanh, bảo trọng.”
“Ngươi cũng vậy.” Tô Lan Thanh đáp lại hắn, nhìn theo bóng lưng hắn ngày càng xa cho đến tận khi biến mất.
Một khắc sau, pháo ở cửa thành nổ ầm ầm, hai mươi vạn đại quân dưới sự chỉ huy của tân hàng Tiêu Quân Mặc chính thức xuất chinh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT