Lần thứ 2 mất mặt trước Dung Đình, Lục Dĩ Quyến cảm giác cả người mình đều không tốt.
Không nói đến đối phương là đối tượng hợp tác vô cùng quan trọng của mình, chỉ tính trong cảm nhận của bản thân, Dung Đình chính là một diễn viên trong nước mà cậu thích. Cảm xúc ngưỡng mộ giấu trong lòng khiến Lục Dĩ Quyến không cam lòng chật vật như vậy.
Giờ phút này, nếu Dung Đình đã chủ động nắm tay cậu, Lục Dĩ Quyến đương nhiên không có bất kì lý do hay tư cách gì mà cự tuyệt. Hai tay cậu ở sau lưng nhanh chóng chọn một bức ảnh khác để lên đầu xấp ảnh, tiếp theo đó một lần nữa vươn tay phải ra.
Lúc này, mặt trên cùng của xấp ảnh đã biến thành ảnh chụp sân khấu của Dung Đình trong phim “Liên Thành”, trên người anh mặc áo giáp màu bạc, ánh mắt lạnh lẽo phảng phất như muốn xuyên thẳng qua hình ảnh bắn thẳng vào lòng người.
Lục Dĩ Quyến nở một nụ cười ngoan ngoãn vô hại, tay trái cầm ảnh, tay phải vươn ra nắm tay Dung Đình, mở miệng hàn huyên đầy tự nhiên: “Lúc tiền bối chưa đến đoàn làm phim mọi người đã mong ngóng lắm rồi, đây đều là ảnh chụp mọi người nhờ tôi xin chữ kí của tiền bối… tiền bối xem, cả một xấp dày ngần này cơ mà.”
Lời nói vừa đúng thời cơ, không chỉ giải thích lai lịch của ảnh chụp, nói rõ mình không liên quan gì đến mấy tấm ảnh này, đồng thời lại ngầm khen khợi sự nổi tiếng của Dung Đình.
Đi theo sau Dung Đình, từ người đại diện Thiệu Hiểu Cương đến trợ lý tuyên truyền cũng đều cười cười.
Dù cho người cẩn thận như Dung Đình, nghe được lời nói kín kẽ của Lục Dĩ Quyến cũng nhịn không được nhướn mày, có chút ngoài ý muốn, ngay sau đó lại nở nụ cười chuyên nghiệp của mình: “Làm phiền cậu rồi.”
Thái độ vừa lúc cho Lục Dĩ Quyến một chút cảm giác an toàn, chung quy, trong nhận tri của Lục Dĩ Quyến, Dung Đình làm siêu sao nên có sự xa cách vừa đúng như thế, trước đó Dung Đình lại chưa từng cho cậu cảm giác như bây giờ.
Bàn tay vừa nắm tay với Lục Dĩ Quyến bỗng nhiên giơ đến trước mặt, không đợi Lục Dĩ Quyến phản ứng, Dung Đình đã thoải mái lấy ảnh đi, anh nở một nụ cười đầy thân thiện, nhưng sự thân thiện này lại khiến Lục Dĩ Quyến nhớ đến buổi tối ngày hôm trước…. cậu cảm giác có điềm xấu xuất hiện.
Quả nhiên.
Dung Đình giống như vô tình lật vài tấm ảnh, tựa như đang thưởng thức đầy thuần túy, thế nhưng lại lật trở lại mấy bức hình Lục Dĩ Quyến vừa giấu đi, đuôi lông mày của anh giương lên, mang theo sự trêu tức, quay đầu nhìn về phía trợ lý: “Có bút không?”
Giờ phút này, xung quanh hai người là nhân viên hóa trang, trợ lý, thậm chí còn có dẫn đường cho Dung Đình – đạo diễn Tạ Sâm, tất cả đều nhìn thấy ảnh chụp này mà nhìn cậu đầy cười nhạo.
Suy nghĩ đến nhân vật trong phim của mình là đồng tính… Lục Dĩ Quyến chỉ dùng đầu ngón chân cũng biết mọi người tưởng tượng đến cái gì!
…… Muốn điên rồi.
Nhưng Dung Đình lại giống như không thèm chú ý đến sự thay đổi của mọi người xung quanh, bình tĩnh kí tên.
Chỉ hơn 1 phút, mấy bức ảnh kia đều lên giá, trở thành bảo bối mà tất cả phụ nữ mong muốn có được.
Dung Đình vừa lòng thưởng thức hình ảnh bản thân mình, lúc này mới đưa ảnh chụp trả lại cho Lục Dĩ Quyến: “Cảm ơn vì cậu đã thích.”
Lời khách sáo bình thường lại khiến người xung quanh nghe ra được ý nghĩa khác.
Chỉ có Lục Dĩ Quyến.
Vốn Lục Dĩ Quyến có làn da trắng nõn hiếm thấy so với nam giới, lúc này, nó hoàn toàn không che dấu nổi vành tai ửng đỏ.
Nửa giờ sau, Dung Đình tựa vào một góc đợi lên sân khấu nhàm chán vào weibo, trên trang đầu, một avatar rất ít khi xuất hiện lại khó được có bài viết mới.
@Lục Dĩ Quyến: Thích cái méo gì đâu cái đồ tự kỉ cuồng!Chia sẻ: 0 – Bình luận: 0
Dung Đình mỉm cười.
Đương nhiên, đối với nam chính như Lục Dĩ Quyến, giúp mọi người xin kí tên dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ, cùng lắm là phải dày da mặt lên một tí, còn ảnh hưởng khác thì không có. Điều thực sự khiến Lục Dĩ Quyến khẩn trương, kì thật vẫn là hôm nay làm Lễ khởi động dự án quay phim xong rồi sẽ chính thức quay chụp.
Từ hôm qua cậu đã lấy được thông báo từ tay Hà Hiển, ngày đầu tiên lịch quay của cậu cũng không nhiều, tổng cộng có 3 trang giấy, tính ra cũng chỉ có 5 cảnh. Có thể nói, vì chăm sóc cho Lục Dĩ Quyến, 5 cảnh này đều không có khó khăn gì quá lớn, chỉ là vì khiến ngày đầu tiên Lục Dĩ Quyến có thể thong dong mà tiến vào nhân vật mà thôi.
Thế nhưng, cả 5 cảnh này cậu đều phải diễn cùng Dung Đình. Chuyên nghiệp và nghiệp dư, tiền bối và người mới, diễn viên nổi tiếng và nhân vật vô hình trong giới… Có thể tưởng tượng được áp lực của Lục Dĩ Quyến lớn tới cỡ nào.
Bởi vậy, cho dù hôm nay độ khó của cảnh quay không lớn, nhưng với Lục Dĩ Quyến, nó vẫn là một lần khiêu chiến không hề nhỏ.
Không biết có phải là vì có chút khẩn trương hay không, thời gian chờ đợi ngày hôm nay có vẻ khá dài.
Trong phòng hóa trang không có tín hiệu, Lục Dĩ Quyến trừ lúc đi toilet vào weibo một chút ra cũng chỉ có thể lật kịch bản xem lời thoại.
Lục Dĩ Quyến đã nhịn không được nhìn đồng hồ rất nhiều lần, cậu đợi gần 2 tiếng đồng hồ, đến cả nhân viên hóa trang cũng lười không ngồi với cậu, đi ra ngoài chơi di động. Trong phòng không có một ai, cậu thò đầu ra ngoài vài lần xem xem liệu có ai đến tìm mình không… Nhưng trong hành lang cũng im lặng.
2 cảnh trước là của Dung Đình, có lẽ mọi người đều đang xem.
Lục Dĩ Quyến tức giận trở lại chỗ ngồi, tiếp tục đọc lời thoại.
Rốt cuộc, giữa sự lo lắng bất an, chờ đợi đến phát điên, ngoài cửa phòng hóa trang rốt cuộc truyền đến tiếng nói của Hà Hiển: “Dĩ Quyến, cậu đã xong chưa?”
Sự khẩn trương của Lục Dĩ Quyến đã bị thời gian chờ đợi bào mòn hết sạch, cậu lập tức đứng dậy mở cửa, lập tức trả lời: “Xong rồi!”
Ngoài cửa, Hà Hiển đầy mặt lo lắng và mất kiên nhẫn, giọng nói còn có vẻ gấp gáp: “Sao cậu không đến trường quay hả? Mau lên, Tạ đạo và tiền bối Dung Đình chờ cậu lâu lắm rồi đấy.”
“Hở?” Lục Dĩ Quyến không hiểu gì cả, “Chẳng lẽ không phải tôi nên chờ người ta gọi đến sao?”
Hà Hiển cau mày, tuy rằng Lục Dĩ Quyến đã nhanh chóng đi ra ngoài, nhưng mà sắc mặt của Hà Hiển vẫn có vẻ không được dễ nhìn cho lắm: “Không phải tôi gửi tin nhắn cho cậu rồi sao, tiền bối Dung Đình quay xong vẫn chờ cậu, đã hơn nửa tiếng rồi!”
“……”
Lục Dĩ Quyến không nói gì nhìn góc bên trái của di động “Không có tín hiệu”.
Hà Hiển kì thật vào phòng hóa trang rất nhiều, anh ta chắc chắn sẽ không biết, trong phòng hóa trang hoàn toàn không có tín hiệu. Huống hồ, khoảng cách từ trường quay số 3 đến phòng hóa trang cũng chỉ có 5 phút, nếu cả đoàn làm phim đều đang đợi cậu, chỉ cần đến gọi một câu là được, làm sao có thể mặc kệ mọi người cùng nhau lãng phí thời gian?
Nhưng mà, những chi tiết nhỏ không hợp lý này tuy rằng bị Lục Dĩ Quyến nhanh chóng nắm giữ được, nhưng cậu không phát tác, chỉ không ngừng nhanh chân đến nơi quay chụp. Chung quy sai lầm đã xảy ra, giải quyết vấn đề này vẫn quan trong hơn.
Thế nhưng, đến khi Lục Dĩ Quyến chạy chậm tới trường quay, cậu mới phát hiện chuyện này sẽ không bao giờ đơn giản như thế.
Hà Hiển trước mặt cậu vốn trầm mặc, nôn nóng nhưng giờ bỗng ân cần ra mặt, không đợi Lục Dĩ Quyến tỏ thái độ gì, anh ta đã mang theo khuôn mặt áy náy chạy đến trước mặt Tạ Sâm, cúi người liên tục: “Xin lỗi Tạ đạo, đây là ngày đầu tiên Dĩ Quyến quay phim nên không chú ý thời gian, xin lỗi, xin lỗi…”
Lại sau đó, anh ta tìm đến Dung Đình: “Chào tiền bối, rất xin lỗi, người trẻ tuổi không hiểu chuyện khiến ngài phải đợi lâu.”
Thái độ này bỗng khiến Lục Dĩ Quyến trở thành một kẻ vô danh tiểu tốt thế nhưng dám làm kiêu, còn Hà Hiển làm trợ lý không thể không đứng ra thay nghệ sĩ ra mặt ăn mắng nhận lỗi…
Nhưng thực tế hoàn toàn không có chuyện như vậy?!
Lục Dĩ Quyến tức giận vô cùng, lại bởi vì bản thân quả thật đến muộn mà không thể phát tác.
Bởi lẽ, dù xuất phát từ nguyên nhân gì, cậu đã tạo sự phiền toái cho mọi người, nếu lúc này muốn giải thích thì cũng chỉ khiến bản thân giống như đang nói dối, có khi còn khiến mọi người tin tưởng Hà Hiển, cho rằng cậu trốn tránh trách nhiệm.
Chi bằng trước tiên thừa nhận sai lầm, cho thấy thái độ của bản thân.
Lục Dĩ Quyến cố gắng nhịn xuống, đi đến trước mặt Tạ Sâm, thành khẩn giải thích: “Xin lỗi Tạ đạo, cháu không biết cảnh đầu tiên đã quay xong, làm chậm trễ mọi người.”
Sau đó, không giống với Hà Hiển quay sang xin lỗi Dung Đình, cậu xoay hướng về phía các thành viên của đoàn làm phim: quay phim, ánh sáng, đạo cụ, thậm chí là cả nhân viên thực tập, chắp tay — giống như một hiệp khách thời cổ đại, lớn tiếng nói: “Xin lỗi mọi người!”
Thẳng đến cuối cùng, cậu mới nở một nụ cười thuần thiện, mang theo sự ngượng ngùng của vãn bối, nhìn về phía Dung Đình: “Em xin lỗi.”
Thái độ không kiêu ngạo cũng không bợ đỡ, thong dong mà giữ lễ, vừa không làm thấp thân phận của mình, cũng truyền đạt sự tôn trọng và xin lỗi đến tất cả mọi người. Hành động ấy không những không khiến mọi người phiền chán mà ngược lại còn khéo léo lấy được sự thưởng thức của mọi người, cuối cùng không có khiến lời nói của Hà Hiển tạo ra quá nhiều phản cảm.
Nhưng, lời xin lỗi ấy hiển nhiên không đủ.
Lục Dĩ Quyến có chút đau đớn đấu tranh một chút, ngoài miệng lại rất nhẹ nhàng: “Lát nữa em gọi thức ăn, buổi tối mời mọi người ăn đồ biển!”
Đoàn làm phim cuối cùng cũng vang lên tiếng cười hưng phấn nho nhỏ, quả nhiên muốn chinh phục được trái tim ai cũng cần phải thông qua con đường dạ dày.
Lục Dĩ Quyến nhẹ nhàng thở ra, lại nhìn nhân vật tai to mặt lớn nhất trong này, Tạ đạo.
Không dễ dàng là, đối phương cũng mang theo nụ cười vui mừng: “Nhóc con đừng làm rộn, bình tĩnh lại rồi còn bắt đầu quay phim!”
Nói xong, ông cầm bộ đàm, thấp giọng nói vài câu, cả trường quay lập tức nhanh chóng trở lại trạng thái làm việc.
Bộ phận ánh sáng phải duy trì sự thống nhất giữa các màn ảnh, sắc thái thống nhất đồng thời lại phải phù hợp với thiết kế của đạo diễn hình ảnh, phía đạo cụ cùng đi xác định vị trí dụng cụ với thư kí trường quay.
Đến cả diễn viên quần chúng vốn mang theo vẻ lười nhác lúc này cũng chuẩn bị tinh thần — tuy rằng ở đây không có vai diễn của bọn họ, nhưng có thể xem trước biểu diễn của hai vị nam chính, đây chính là một cơ hội vô cùng đáng quý.
Còn Dung Đình, thái độ của anh thậm chí còn ôn hòa hơn cả Tạ Sâm.
“Dĩ Quyến.” Giống như những người trẻ khác trong đoàn làm phim, anh gọi Lục Dĩ Quyến, vươn tay khoát vai cậu đầy thân mật như với một người em trai: “Cảnh đầu tiên, khẩn trương không?”
Lục Dĩ Quyến nhịn không được dời mắt đi, hơi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Dung Đình.
Ánh mắt của đối phương thoạt nhìn rất kì lạ, nhưng cũng không khiến người ta thoải mái, nó mang theo một sự mềm nhẹ khó tả… Lục Dĩ Quyến bỗng nhiên giật mình, hiểu được.
Chỉ trong nháy mắt, Dung Đình đã khiến chính mình bước vào tình cảm của nhân vật.
Đây là cảnh Dung Đình trong vai Triệu Doãn Trạch cùng Lục Dĩ Quyến trong vai Hứa Do lần đầu tiên “nói chuyện”. Bọn họ đã quan sát lẫn nhau rất lâu, tuy rằng còn không bắt đầu nảy sinh tình cảm, thế nhưng tò mò, hưng phấn, tất cả đều giấu trong hành động của bọn họ.
Lúc ấy, cảm tình của Triệu Doãn Trạch chính là như vậy.
Bởi vì không quen, không bị cám dỗ, cho nên ánh mắt còn chưa đủ mềm mại, nhưng lại bởi vì dục vọng muốn tiếp cận đối phương mà anh cẩn thận cất đi sự hung mãnh của bản thân.
Lục Dĩ Quyến nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng sủa của đối phương, cũng chầm chậm tìm đến cảm giác này.
Lời khách sáo đơn giản lại cũng cố gắng biểu đạt thiện ý của bản thân.
Tạ Sâm ngồi ở trước máy theo dõi chỉ có thể nhìn đến bên mặt của hai người từ xa, nhưng chỉ là hình dáng mờ nhạt ấy cũng đủ để Tạ Sâm cảm nhận được, hai nam diễn viên này, chính là người thích hợp nhất với Hứa Do và Triệu Doãn Trạch.
Tạ Sâm lấy kính mắt đeo lên, nói vào bộ đàm: “Vào chỗ, chuẩn bị, action.”
—–
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT