*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.3 phó đạo diễn đồng loạt chú ý đến Lục Dĩ Quyến, lúc này cậu đang giảng kịch cho diễn viên.
Giữa các diễn viên có chiều cao trung bình 1m85, Lục Dĩ Quyến mặc một chiếc áo phông màu trắng, chiều cao chưa tới 1m78 trông có vẻ trẻ con, nhưng vẻ mặt cậu rất nghiêm túc, vừa nói lại vừa múa máy chân tay, có lẽ là đang làm mẫu cho các diễn viên. Một lúc sau, các diễn viên cười vang, mặt Lục Dĩ Quyến cũng hiện lên vẻ đắc ý.
So với vài người bên cạnh hoặc đứng, hoặc tựa, tuy rằng vẻ mặt nghiêm túc như muốn nghe nhưng không che giấu được sự tản mạn coi thường, vẻ mặt của Lục Dĩ Quyến quả thực rất sống động. Khuôn mặt tươi cười sáng lạn dễ dàng khiến người bên cạnh phấn chấn theo.
3 phó đạo diễn cùng nhìn nhau, có lẽ cũng chưa nghĩ đến tìm người sẽ thuận lợi như vậy. Một người trong đó mở miệng: “Chủ nhiệm Vương, cậu bé kia tên là gì thế?”
“Ai cơ?” Vương Hoành Quân không hiểu ra sao, trên vũ đài có đến 3 – 4 thanh niên, bọn họ lại đứng ở phía cuối cùng, ai biết được là hỏi ai.
Nhưng chủ nhiệm lại có một dự cảm kì quái: “Người hơi thấp thấp kia à?”
“Đúng vậy, nhưng cũng không đến mức thấp.”
Vẫn là vị phó đạo diễn vừa hỏi, lúc này Vương Hoành Quân cũng không dám lơi lỏng. Vị phó đạo diễn này tên là Tống Phong Niên, rất nổi danh trong giới. Ông là bạn nối khố của đạo diễn đời thứ năm Tạ Sâm, gần như chuyên tuyển diễn viên cho Tạ Sâm, trước kia có lời đồn “Sâm nữ lang” kì thật có hơn phân nửa lấy từ dưới trướng của Tống Phong Niên, mà lúc này, ông đến Học viện điện ảnh Ương Ảnh chính là để lựa chọn nam nhân vật chính cho tác phẩm mới của Tạ Sâm.
“Em đấy không ở khoa của tôi, tên là Lục Dĩ Quyến. Đứa nhỏ này học đạo diễn, mới năm nhất, nhưng rất nổi bật, đang giúp năm 3 dàn dựng vở kịch, tôi cũng từng nghe học sinh nói qua, đứa nhỏ này rất có tài.”
Một sinh viên năm nhất có thể khiến chủ nhiệm của khoa khác nhớ kĩ tên, quả nhiên rất nổi bật.
Tống Phong Niên nghe không nói chuyện, vẫn nhìn xa xa. Nhưng chỉ trong chốc lát, Lục Dĩ Quyến cũng đã chú ý đến bọn họ.
“A, các vị…” Vốn đang quở trách nam chính Bạch Thần liên tục nói sai lời kịch, Lục Dĩ Quyến đột nhiên dừng lại, “Em nói chuyện này, các anh chị đừng quay đầu lại, bên kia hình như có vài đạo diễn đang tuyển diễn viên thì phải.”
Lục Dĩ Quyến vừa dứt lời, các diễn viên nháy mắt đều banh lên.
Trong vở kịch này có 5 diễn viên nam, 3 diễn viên nữ, đều là sinh viên trong trường còn chưa có được cơ hội đứng trước màn ảnh. Trong khoa diễn viên, sinh viên từ khi mới vào trường nếu nổi bật đều đã nhận được vài hợp đồng, hoặc là thông qua casting có được cơ hội khá tốt. Mà 8 người này, hiển nhiên đã chậm với xu hướng.
Nhưng cơ hội không có cũng phải tạo ra. Giống như kịch bản này, chính là do khoa diễn viên khởi xướng tổ chức, dù cho không thể lọt vào mắt của đạo diễn điện ảnh, được nhận vào đoàn kịch cũng là một lựa chọn không tệ.
Thấy mọi người khẩn trương như thế, Lục Dĩ Quyến không khỏi cười: “Aish, đã có người nhìn chằm chằm thì chúng ta cũng đừng nhiều lời, một lần nữa diễn lại màn thứ 3 được không? Các sư ca cố gắng nha!”
Bạn nhỏ biết điều khiến các tiền bối đều cảm kích vỗ vỗ vai cậu, Bạch Thần đi qua bên cạnh cậu, nhịn không được hỏi: “Sao em biết là bọn họ đang tuyển diễn viên?”
Lục Dĩ Quyến nhíu nhíu mày, da cậu vốn trắng, lông mày cũng không phải lông mày rậm, làm ra vẻ mặt này nhìn có vẻ rất phong lưu, “Còn phải hỏi sao? Thầy Vương đi theo bọn họ, lại còn đầy khách khí, ánh mắt của bọn họ liên tục nhìn về phía chúng ta, còn có thể làm gì nữa?”
Kì thật vừa rồi Bạch Thần đứng ở cạnh Lục Dĩ Quyến, cũng đối mặt với những người đó, nói thật, những chi tiết mà Lục Dĩ Quyến vừa nói anh hoàn toàn không chú ý đến, càng đừng nói đến nghĩ nhiều như vậy. Sức quan sát sâu sắc như thế không phải ai cũng có được.
Anh cười cười lấy bả vai đẩy đầu Lục Dĩ Quyến, “Giỏi, đúng là hỏa nhãn kim tinh, các sư ca sau này nổi tiếng sẽ không quên chú.”
Lục Dĩ Quyến không cho là đúng đá chân anhm “Mau cút đi, đến lời kịch còn không nhớ được mà nghĩ nổi tiếng?”
Nói nói cười cười, Bạch Thần cũng vào hậu trường.
Lục Dĩ Quyến đứng tại giữa lễ đường, không biết cậu lấy chuông ra từ đâu, lắc một cái, tiếng chuông rung báo hiệu màn thứ 3 mở ra.
Cùng lúc đó, Tống Phong Niên nói, “Chủ nhiệm Vương, tôi cảm giác đứa nhỏ này không tệ đâu.”
–
4 màn, từng màn được hoàn thành rồi diễn lại một lần từ đầu đến cuối xong cũng đã 7h tối. Vấn đề vẫn không ít, Lục Dĩ Quyến có chút buồn rầu đặt bút xuống kịch bản, mà vài diễn viên đều dã mệt cực kì, kề vai sát cánh ra khỏi lễ đường, lúc đi ngang qua Lục Dĩ Quyến còn không quên xô đẩy cậu một chút: “Đạo diễn, buổi tối có đi uống rượu không?”
Lục Dĩ Quyến nhún vai, “Các anh chị đi trước đi, ngày mai có bài tập phải nộp một kịch bản ngắn, em còn chưa viết chữ nào đâu.”
Bạch Thần ở lại cuối cùng, hình như muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc không mở miệng: “Anh đi trước.”
Lục Dĩ Quyến lướt qua trên mặt Bạch Thần một lượt, lại cố ý làm bộ như không xem kĩ: “Sư ca vất vả cả ngày rồi, tối mai em mời mọi người ăn cơm.”
“Được rồi.” Lúc luyện tập thì có nề nếp, lúc nghỉ ngơi ngược lại rất lễ phép, Bạch Thần nghĩ đến đạo diễn tuyển diễn viên cầm di động chụp lén Lục Dĩ Quyến, cúi đầu cười, nhấc chân bước ra khỏi lễ đường.
Còn Lục Dĩ Quyến nhìn theo bóng dáng Bạch Thần, khuôn mặt hơi chút đăm chiêu.
Trong khoa diễn viên, diện mạo của Bạch Thần thực sự không đủ nổi bật, nhưng kiến thức cơ sở rất vững chắc, lại hiếm thấy yêu nghiên cứu biểu diễn. Đáng tiếc là, Bạch Thần không có ý định đi vào giới điện ảnh, anh quyết tâm đi con đường sân khấu kịch, về sau có lẽ còn muốn ở lại trường làm giảng viên, từ góc độ của một đạo diễn, Bạch Thần có rất nhiều biểu cảm đặt ở chi tiết nhỏ, nhưng sức dãn lại không đủ, nó thích hợp với màn hình lớn mà không phải là sân khấu kịch.
Lục Dĩ Quyến mang theo tràn đầy chí khí mà nghĩ, chờ đến một ngày cậu trở thành đạo diễn nổi tiếng, nhất định tìm Bạch Thần quay phim điện ảnh!
“Này.” Lục Dĩ Quyến hăng hái ra khỏi lễ đường cũng rất nhanh bị người cắt ngang dòng tưởng bở, trước mặt là một người đàn ông trung niên thoạt nhìn quen mắt, có chút râu ria trên cằm, đeo kính mắt to viền đen, béo, lại còn mặc vest, nhưng chỉ là casual vest.
*casual vest cho nam
Đây là người hôm nay đến tuyển diễn viên.
Tưởng bở cũ còn chưa xong, tưởng bở mới lại sinh ra, Lục Dĩ Quyến suy nghĩ, kịch bản sắp nộp không bằng viết người này!
“Xin chào.” Thấy Lục Dĩ Quyến ngẩn người, Tống Phong Niên tự giác chào hỏi, sau đó vươn tay, “Tôi họ Tống, tên là Phong Niên, là phó đạo diễn của đoàn làm phim mới của đạo diễn Tạ Sâm, phụ trách tuyển diễn viên.”
Một tràng dài giới thiệu khiến Lục Dĩ Quyến từ ngây ngốc biến thành sợ phát ngốc, cậu không phải chưa từng nghe danh Tống Phong Niên, chẳng qua chưa bao giờ thấy người sống!
Mẹ ơi, sao so với hình trên Trăm độ béo vậy?
Tống Phong Niên không biết được, bởi vì gặp qua cậu lúc tập luyện vào buổi chiều nên mức độ vừa lòng đã đạt tới 99 điểm, lúc này người trẻ tuổi bởi vì thấy được nhân vật lão làng trong giới rất bất ngờ mà dẫn đến chậm chễ (cũng là người giỏi tưởng bở), nên nhẹ nhàng tha thứ cho.
“Cậu có thời gian tán gẫu không?” Tống Phong Niên dày rộng (mặt dày cằm rộng) cười cười, “Vốn hẳn là để chủ nhiệm Vương ra mặt liên hệ, nhưng ông ấy có chuyện, tôi lại hơi sốt ruột nên đến tìm người trước.”
Lục Dĩ Quyến cuối cùng cũng tập trung trở lại, mặc dù không hiểu gì, nhưng cậu vẫn vô cùng vinh hạnh và hiểu chuyện dùng hai tay bắt lại tay với ông, “Xin chào thầy Tống, vừa nãy không nhận ra được ngài, thật sự là hạnh ngộ hạnh ngộ… Ngài có chuyện gì sao? Cháu, cháu mời ngài uống chén cà phê đi!”
Chọn tiệm cà phê đắt nhất cạnh Ương Ảnh, Lục Dĩ Quyến xoa xoa tay, rất có vài phần chờ mong nhìn Tống Phong Niên, “Có chuyện gì cháu có thể vì tiền bối cống hiến sức lực vậy ạ?”
Người trẻ tuổi…. thật sự là, rõ ràng rất lễ phép, nói chuyện cũng đúng mực, nhưng không biết vì sao, vẻ mặt Lục Dĩ Quyến trừng mắt đảo quanh thật sự khiến Tống Phong Niên buồn cười, trông giống… con chuột Stuart (Stuart Little).
*Stuart Little:
“Nghe nói cậu học đạo diễn?” Tống Phong Niên cố ý vòng vo.
“Dạ, vâng.” Lục Dĩ Quyến có chút ngoài ý muốn, lại nhanh chóng tưởng bở, đây là thay đạo diễn Tạ Sâm tìm phó thủ? Hay là… Tống Phong Niên tìm trợ lý cho mình.
Tống Phong Niên hoàn toàn không biết Lục Dĩ Quyến đã tự mở ra một thế giới mới cho mình, “Vừa nãy tôi thấy cậu đang dàn dựng kịch, trông rất tốt, về sau muốn làm đạo diễn kịch à?”
Uhm, đây là muốn làm đầu tư? “Cháu học đạo diễn điện ảnh, về sân khấu kịch… chỉ là đến giúp thôi ạ, nhưng đây cũng là một cơ hội để rèn luyện, dù sao cháu mới học năm nhất, còn có rất nhiều không gian phát triển.
Không kiêu căng cũng không nịnh nọt, nói chuyện xem như cẩn thận, Tống Phong Niên xoa xoa cằm, càng lúc càng vừa lòng với Lục Dĩ Quyến.
Ngay từ đầu hội ý, mấy đạo diễn đã bàn bạc trước với nhau, nhân vật nếu tìm diễn viên gạo cội chỉ sợ sẽ trở nên cố ý, không bằng tìm người trẻ tuổi, có tính cách giống với nhân vật.
Yêu cầu này thoạt nhìn đơn giản, nhưng nếu thực sự tìm người như thế thì rất khó khăn. Tống Phong Niên đã tìm rất nhiều diễn viên, ra vào rất nhiều trường đại học, ông biết, sinh viên bây giờ, nhất là trong showbiz, muốn tìm một người thoạt nhìn đơn giản, sáng sủa, còn muốn liếc mắt nhìn qua phát hiện được sự linh động thì thật sự không dễ dàng.
Nhưng Tống Phong Niên chưa bao giờ nghĩ tới, hôm nay lần đầu tiên tìm kiếm ông liền gặp phải Lục Dĩ Quyến, thực sự khiến mắt ông sáng lên, ông đọc kịch bản rất nhiều lần, thấy vẻ mặt Lục Dĩ Quyến từ trên vũ đài nhảy xuống chào đón mọi người, vẻ mặt thần thái sáng lán hoạt bát, giống như nhân vật trong kịch bản bước ra vậy.
Tuy rằng không phải là khoa diễn viên chính quy nhưng ít nhất cũng học đạo diễn, biết diễn rồi mới biết đạo, chắc chắn vẫn có chút năng lực. Tống Phong Niên chụp ảnh Lục Dĩ Quyến cho Tạ Sâm, giới thiệu một chút, quả nhiên, đạo diễn Tạ Sâm cũng nói có thể diễn hay không không quan trọng.
Tạ đạo trong giới có tiếng biết “điều giáo” người mới, bằng không cũng sẽ không đỡ được nhiều đời “Sâm nữ lang”.
Nghĩ đến đây, Tống Phong Niên hít sâu một hơi, đi thẳng vào chủ đề: “Chuyện là vậy, không biết cậu có hứng thú với diễn viên không, tôi đang giúp Tạ đạo tìm kiếm nam diễn viên thích hợp, là song song nam nhân vật chính.”
Gì?
Diễn viên?
“Bề ngoài, tính cách của cậu đều khiến tôi và những phó đạo diễn khác vô cùng vừa lòng, thế nhưng không biết cá nhân cậu có muốn đi đến trước đài không?”
Lục Dĩ Quyến lập tức vỡ mộng, nói thật, cậu không biết vì sao người ta đóng phim lại muốn tìm mình, nhưng đầu óc giỏi tưởng bở cộng thêm tư duy sâu sắc khiến bản năng đã tự hỏi sẽ là phim gì, trong đầu thậm chí lật ra những tác phẩm mà Tạ Sâm từng đạo diễn, nếu có hai nam nhân vật chính đặt song song…
“Cháu có thể xem kịch bản trước được không?” Chung quy không phải người ngoài nghề, ý tưởng của Lục Dĩ Quyến rất lý tính.
Nhưng mà, Tống Phong Niên lại lắc đầu: “Trước khi kí kết hợp đồng, tôi sẽ không cho cậu xem kịch bản, trước tiên tôi muốn xác định cậu có muốn tham diễn hay không mới có thể nói cho cậu nội dung đại khái, xem xem nhân vật, cùng với đề tài.”
Ồ? Đến đề tài cũng không thể lộ ra trước? Nếu vậy thì chắc chắn không phải là loại hình từng quay chụp, có lẽ cũng không phải là loại hình mà Tạ Sâm tương đối am hiểu như phim thương mại về đề tài võ hiệp.
Lục Dĩ Quyến thuận miệng thử: “Sẽ không phải Tạ đạo muốn quay chụp đề tài đồng tính đấy chứ?”
……??!!
Cả người Tống Phong Niên cứng đờ lại.
“Sao cậu lại biết?!”
Chỉ thiếu lật bàn.
Lục Dĩ Quyến sờ sờ lỗ tai: “Cháu đoán.”
Vì thế, vào lúc ban đêm, Lục Dĩ Quyến liền trực tiếp bị Tống Phong Niên mang đến nhà tại Bắc Kinh của Tạ Sâm.
Lúc ấy, Tạ Sâm nghĩ, tên khốn nào lộ ra đề tài của ông!
Mà Lục Dĩ Quyến lại mệt mỏi —— đờ mờ QAQ ngày mai chắc chắn sẽ không kịp nộp bài.