EDITOR: THỤY MIÊN

BETA: LINH LÊ

Tin tức Ngô Vĩnh Hân sắp ký với Lục Dĩ Quyến, Tương Châu là người cuối cùng biết.

Trên dưới công ty đều vì vua màn ảnh mới này tiến vào mà bắt đầu điều động nhân sự, lúc gây dựng lại tài nguyên Tương Châu rốt cuộc mới phát hiện trong công ty gió thổi cỏ lay và điện thoại của người đại diện nhà mình càng ngày càng khó gọi.

Lời nói một tháng trước vẫn còn bên tai, Ngô Vĩnh Hân nói với anh ta, thời kỳ này Dung Đình có ba tháng trống, nửa năm tiếp theo, trên màn hình lớn sẽ vắng bóng Dung Đình, đây là thời cơ tốt để địa vị anh ta tăng lên.

Nhưng mà, từ tháng Chín đến tháng Mười một, Tương Châu ngoại trừ nhận quảng cáo, thì không nhận được bộ phim nào.

Cũng như thế, một tháng trước, Ngô Vĩnh Hân vẫn đang an ủi anh ta, Lục Dĩ Quyến có thể ký hợp đồng đại diện với Thích Mộng, do đó phân chia tài nguyên của Dung Đình, nhưng bây giờ, chạy đến hầu hạ Lục Dĩ Quyến lại chính là người đại diện của mình, người bị phân chia tài nguyên cũng là Tương Châu hắn.

Hết lần này đến lần khác, chính hắn lại là người cuối cùng biết đến.

Tuyên truyền, trợ lý của anh ta, tất cả những người anh ta gặp qua ở công ty, trong thang máy muốn anh ta ký tên, ở công ty muốn chụp ảnh chung, rõ ràng không có một người nào, không một ai nói cho anh ta biết, Ngô Vĩnh Hân đang chuẩn bị ký kết với Lục Dĩ Quyến.

Tương Châu cảm giác mình sắp tức điên lên, anh ta bình sinh hận nhất là bị người khác lừa gạt!

Nhưng lúc này, anh ta không thể làm được gì cả.

Trước mắt, anh ta nhận được một cái kịch bản tốt, anh ta cũng có đủ năng lực để nhận lấy kịch bản, đang ở trên tay Ngô Vĩnh Hân trao đổi  với đối phương là một hài kịch tình yêu, so với “Vui như lên trời” lúc trước của Dung Đình càng có nội dung hơn, phương diện sản xuất cũng đảm bảo. Anh ta muốn nhận được nhân vật này nhất định phải dựa vào Ngô Vĩnh Hân.

Bởi vậy, ngoại trừ một mình giận dữ trong nhà trọ, anh ta không làm được gì cả.

Mà cùng thời điểm ấy, vì có được tin tức chuẩn xác của Tân Nghệ giải trí, Thích Mộng tạm thời bỏ xuống những công tác cho Lục Dĩ Quyến, đem trọng điểm đặt lại lên người Dung Đình.

Dung Đình đến trường quay Hổ Xuyên, tuy có ý muốn đến tham ban Lục Dĩ Quyến (cũng là mục đích chủ yếu), nhưng đối với Dung Đình, thời gian như vàng bạc, đã đến phía Nam, đương nhiên muốn phát huy giá trị lớn nhất của chuyến đi này.

Anh gặp mặt người đạo diễn mà Thích Mộng và phía sản xuất đã chọn ra, nghe thử suy nghĩ quay chụp của đối phương, trao đổi một chút phương pháp.

Chủ nhật, khó có được một ngày lịch trình của Lục Dĩ Quyến trống, sau khi khởi động máy là lần đầu tiên nghỉ ngơi, Thích Mộng tự mình lái xe, đem theo Dung Đình và Lục Dĩ Quyến cùng đi Thượng Hải, đến một phòng công tác ở bên cạnh Học viện Điện ảnh và Truyền hình Hỗ Giang.

Phòng công tác của Hoài Mộng Studio.

“Cuối cùng… Chúng ta quyết định phát huy tinh thần mạo hiểm,” Thích Mộng lái xe, nói rõ tình huống công việc trước mắt của Dung Đình cho Lục Dĩ Quyến, “Tìm không thấy đạo diễn lớn phù hợp, đơn giản chỉ tìm một đạo diễn trẻ tuổi có sáng ý, có đột phát, có tinh thần. Người này tốt nghiệp hệ Đạo diễn của Hỗ Giang, vừa mới tốt nghiệp hai năm, nhưng năm hai đã mở Studio riêng, nhận một số phim tuyên truyền, quay các quảng cáo công ích, hàng năm cố định chế tác phim ngắn dự thi, tôi hỏi vài vị tiền bối trong vòng đều có ấn tượng đối với người này.

Nếu như Lục Dĩ Quyến cùng Dung Đình đi gặp người đại diện hay nhà sản xuất gì đó, cậu nhất định sẽ không có hứng thú, nhưng mà bởi vì biết đối phương là đạo diễn vừa mới tốt nghiệp không lâu, lúc này Lục Dĩ Quyến mới đặc biệt dành ra thời gian quý báu của  mình thậm chí còn có sự tò mò vô cùng lớn, “Anh ta tên gì?”

“Vệ Quốc.”

“..Cái tên thật khí khái.”

Thích Mộng nở nụ cười, “Ừ, mặc dù có chút tục, nhưng mà tên dễ nhớ, cũng khó trách các tiền bối trong vòng lại nhớ anh ta, như tên của cậu, có một chữ Quyến, có vẻ lệch một chút, không dễ nhớ, không dễ nổi, nếu như không phải cậu đã nhận được một giải ảnh đế, tôi nhất định sẽ đề nghị cậu đổi tên.”

Lục Dĩ Quyến lần đầu nghe thấy ý kiến này, “Đổi thành cái gì?”

“Lục Thất Bát (sáu bảy tám)? Hay là… Lục Quân (bộ binh)?  Lục Quá (đi qua)?” Thích Mộng chưa nói xong đã tự mình cười, “Tôi hay nói giỡn, tên cùng với số phận của một người thường có quan hệ không chia tách được, cậu may mắn như thế, chứng tỏ tên của cậu rất hay.”

Lục Dĩ Quyến nghiêng đầu một cái, nhìn người ngồi bên cạnh, chỉ cười nhìn Dung Đình, “Này, Dung ca, anh không may mắn như thế có nên sửa tên? Anh không nên gọi là “Đình” (dừng), phải gọi là “Hành” (được), hoặc là “Tiến” (đi tới) như thế…”

Dung Đình dường như không quá nguyện ý thảo luận về chuyện này, anh liên tục sờ mu bàn tay của Lục Dĩ Quyến, so đó vô cùng rõ ràng lại trực tiếp thay đổi chủ đề, “Thích Mộng, nói tiếp chuyện Vệ Quốc.”

Tầm mắt của Thích Mộng và Dung Đình giao nhau trên kính chiếu hậu, sau đó cô ngừng lại, “Được, nói tiếp về anh ta, người đề cử anh ta với tôi là một chị trong Ban Tuyên truyền của Tinh Vũ ảnh thị, cô ấy tìm Vệ Quốc cắt vài đoạn phim tuyên truyền, người rất có tư duy, quay rất nhiều quảng cáo sáng tạo, trình độ chuyên nghiệp không tệ… Vì vậy chúng tôi tìm anh ta đến làm đạo diễn.”

Tâm tư của Lục Dĩ Quyến vốn còn đang đặt trên người của Dung Đình, nhưng chủ đề của Thích Mộng rất nhanh hấp dẫn sự chú ý của cậu, “Anh ta từng quay qua phim có độ dài từ 90 đến 120 phút chưa?”

Thích Mộng lắc đầu, “Không có, nhưng anh ta đã từng biên tập trailer cho các bộ phim lớn, hiệu quả tốt vô cùng, tôi cũng đã xem qua một số phim anh ta tự mình quay, năng lực có chỉ là thiếu cơ hội. ”

Lục Dĩ Quyến nhịn không được trong lòng kêu rên, cậu cũng thiếu cơ hội quay các bộ phim lớn như thế này mà!

Mặc dù là chế tác nhỏ, nhưng dù sao cũng đi trên con đường phim nhựa, có Dung Đình ở đây, trên căn bản không có áp lực phim bị lỗ! Kịch bản vĩ đại, đoàn đội chế tác vĩ đại….Đừng nói là tốt nghiệp hai năm, cho dù tốt nghiệp mười năm, cũng không phải là đạo diễn nào cũng gặp được cơ hội tốt như thế đâu!

Thần sắc Lục Dĩ Quyến phức tạp cúi đầu, mặc dù là Thích Mộng hay là Dung Đình đều nói cậu vô cùng may mắn, tổng cộng diễn chơi hai bộ phim, một bộ ngoài ý muộn nhận được giải ảnh đế quốc tế, một bộ thì nắm chắc cúp trong nước, nhưng mà, từ trước đến nay cậu đều không mong đợi trở thành diễn viên, nên sẽ không kích động hay hưng phấn vì chuyện này.

Khác biệt là, cậu vẫn không buông tha cho nguyện vọng trở thành đạo diễn.

Thậm chí…

Thậm chí vô số lần tưởng tượng, hy vọng mình có thể nhờ vào thân phận ảnh đế Cannes, nhanh chóng tìm được cơ hội quay phim… Nhưng chuyện này thật sự quá ngây thơ. Cho dù trong nhà cậu có năng lực cung cấp đầy đủ tài nguyên nhưng nhiều nhất cũng chỉ làm phó đi lên, đợi có được nhân mạng, lý lịch, kinh nghiệm, đầy đủ vốn liếng mới có thể làm tác phẩm chính thức của mình.

Bởi thế, mặc dù Lục Dĩ Quyến cũng nhịn không được ghen tị với may mắn của Vệ Quốc, nhưng mà cậu cũng biết, Vệ Quốc có thể may mắn như thế, đầu tiên là do chính anh ta tích lũy kinh nghiệm, nhân mạch từ năm hai, còn có đầy đủ các tác phẩm vĩ đại.

Lục Dĩ Quyến thở dài, đột nhiên như đưa đám.

Cậu cách với giấc mộng của mình, thật sự là một quãng đường rất xa. Mà trước mắt thì…giống như món ngọt khai vị, thoạt nhìn ăn ngon nhưng không thể cho cậu cảm giác no bụng.



Từ Hổ Xuyên chạy đến Hỗ Giang khoảng chừng hơn hai tiếng, cho nên Lục Dĩ Quyến có đầy đủ thời gian để điều chỉnh tâm tình của mình, nhưng mà, khi cậu chính thức nhìn thấy vị đạo diễn Vệ Quốc này, vẫn nhịn không được hâm mộ lần nữa.

Vệ Quốc thật sự rất trẻ, người mặc áo sơ mi trắng, quần jeans, mũ lưỡi trai, hoàn toàn không hề rời khỏi hình tượng vườn trường, trong studio 80 mét vuông, anh ta có hai đồng nghiệp, mỗi người có một khu vực làm việc độc lập, còn dư lại rất nhiều chỗ trống, tường trắng treo toàn bộ những giải thưởng bọn họ nhận được.

o( ̄ヘ ̄o#)  Ngọn lửa ghen tị hừng hực thiêu đốt!

Ba thiếu niên trẻ tuổi vô cùng hoan nghênh Dung Đình và Lục Dĩ Quyến đến, mấy người nói chuyện về chủ đề “Đồng độ sinh” một lát rồi mới thảo luận đến chuyện “Đường cao tốc.”

Lục Dĩ Quyến còn chưa xem qua kịch bản, sau khi Dung Đình và Vệ Quốc thảo luận, Lục Dĩ Quyến tự mình ngồi trên sofa xem kịch bản Dung Đình đem đến.

Tên gọi mặc dù là “Đường cao tốc.”, nhưng mà bộ phim này không phải là một bộ phim quay trên đường như Lục Dĩ Quyến tưởng tượng, mà là một bộ phim có nội dung rõ ràng, hơn nữa nội dung vô cùng ý nghĩa.

Nam chính Mạnh Khải và nữ chính Phiền Tư Vân là một cặp vợ chồng trẻ cưới chui, đây vốn là hành trình tuần trăng mật bọn họ tự mình lái xe đi, nhưng mà, sau khi xe bọn họ bắt đầu đổ xăng để đi tiếp, đoạn đường của bọn họ trở nên không bình thường.

Mới đầu, Dung Đình nói với Lục Dĩ Quyến đây là một bộ phim chế tác về kết cấu, Lục Dĩ Quyến phản ứng đầu tiên chính là trên nền tự sự sử dụng một số kết cấu không giống bình thường, ví dụ như flashback, tự sự với các kết cấu chồng lấp… Nhưng Lục Dĩ Quyến tuyệt đối không ngờ được, toàn bộ tác phẩm này thế mà lại sử dụng hết các kết cấu cùng một lúc.

Kịch bản để cho trong quá trình nam nữ chính lái xe gặp đủ loại nguy hiểm và vấn đề, mà một khi bọn họ không xử lý tốt vấn đề sẽ quay lại điểm khởi đầu — vừa mới rời khỏi trạm xăng dầu, ngay lúc đầu, bọn họ may mắn sống sót sau tai nạn, mà về sau, không ngừng lộn về vì các vấn đề nhỏ, nhưng bọn họ vẫn kiên nhẫn đi qua. Cặp vợ chồng cưới chui bởi vì sự ăn ý, phương thức xử sự, tính cách, vân vân xảy ra vấn đề liền bắt đầu khắc khẩu. Trừ chuyện đó ra,  dù đến đoạn cuối, bọn họ có thể bằng kinh nghiệm trải qua nhiều lần một vấn đề mà tránh được, nhưng chờ bọn họ còn là hiệu ứng bướm bướm…

Kịch bản gần bốn vạn chữ không dài dòng, Lục Dĩ Quyến cảm thấy một tiếng nhẹ nhàng vui vẻ, cả người cũng hưng phấn.

Cậu đột nhiên hiểu được vì sao Dung Đình lại không để ý đến bộ “Lòng son”, thật sự  cảm thấy có thể quay được một bộ phim như thế, bỏ qua mười cái “Lòng son” cũng đáng giá!

Nhưng mà, cùng lúc kích động vì Dung Đình, ánh mắt Lục Dĩ Quyến lại lần nữa rơi xuống trên người Vệ Quốc.

Vệ Quốc đeo kính đen, ngồi đối diện với Dung Đình, biểu cảm vô cùng nghiêm túc, anh ta không quá khiêm tốn hay quá kiêu ngạo vì là một đạo diễn trẻ tuổi, cũng không lùi bước khi đối diện với Dung Đình cường thế.

Tác phẩm ưu tú như thế, cứ như vậy rơi vào trong tay Vệ Quốc.

Đạo diễn sắp tốt nghiệp cũng giống như xuất thân của Lục Dĩ Quyến “bây giờ” ở khoa đạo diễn học viện.

Nhận được bộ phim này, chỉ cần Vệ Quốc có thể quay tốt, tất có thể thành đạo diễn đầu lĩnh cho thế hệ của bọn họ — ở tuổi hai tư, tuổi thanh xuân nhất.



Sau khi Dung Đình nói chuyện với Vệ Quốc xong, Thích Mộng ra mặt phân tích ngày hoàn thành kịch bản, Vệ Quốc ngược lại rất hiểu quy tắc của trò chơi, đối mặt với Thích Mộng đưa ra một loạt yêu cầu hà khắc, anh ta vẫn tiếp nhận. Ví dụ như phải chú ý để hình ảnh Dung Đình nổi bật, hết thảy phục vụ nhân vật này của Dung Đình… Đại khái ý nghĩa chân chính là phim chế tạo ra vì Dung Đình.

Trở lại khách sạn Hổ Xuyên, bởi vì lái xe đường dài, Thích Mộng nhanh chóng trở về phòng mình nghỉ ngơi.

Dung Đình vào phòng với Lục Dĩ Quyến.

Thời gian trời tối càng ngày càng sớm, lúc này mới năm giờ chiều mà căn phòng không mở đèn đã tối đen. Dung Đình thuận tay bật đèn, đại khái là vì chuyện ngày hôm nay thuận lợi, làm cho tâm tình của Dung Đình đặc biệt vui sướng.

Anh vừa thay áo khoác, vừa cười nói, “Nếu như phần kịch bản có thể thuận lợi hoàn thành, như vậy tháng Một năm sau có thể khởi động máy, hy vọng mọi thứ có thể thuận lợi, dù sao thời gian nghỉ ngơi của anh cũng thật sự quá dài.”

Dung Đình đi đến bên cạnh sofa, ngồi xuống bên cạnh Lục Dĩ Quyến, cho đến lúc này anh mới phát hiện Lục Dĩ Quyến luôn ríu rít hôm này dường như trầm lặng lạ kỳ.

Anh nghiêng đầu, ánh mắt giao thoa  với Lục Dĩ Quyến, “Dĩ Quyến… Em không vui?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play