“Về Bắc Kinh rồi sao?” Dung Đình tỉnh dậy liền phát hiện không có Lục Dĩ Quyến.

Bởi vì trong bệnh viện không cho phép đem theo thú nuôi, nên tối hôm qua Dung Đình để Tiểu Hách về khách sạn chăm sóc Kim Mao, vì vậy hiện tại anh chỉ có thể đối mặt với một Thích Mộng nghiêm túc.

Thích Mộng gật gật đầu, sau đó quơ quơ điện thoại trong tay, “Cậu ấy nửa đêm hôm qua rời đi, Tiểu Hách hôm nay tỉnh lại phát hiện giấy nhắn vừa mới gọi điện thoại cho tôi, Lục Dĩ Quyến nói bệnh uất ức của cậu ấy có khả năng tái phát, cho nên về Bắc Kinh khám bệnh trước, sau đó còn xin lỗi tôi…Anh ngày hôm qua nói gì với cậu ấy rồi? Mắng cậu ấy chạy?”

Dung Đình thay đổi sắc mặt mấy lần, “Tôi sao có thể mắng cậu ấy? Tôi chỉ là….”

Thích Mộng nghiêng đầu qua, thể hiện một chút tò mò.

“Chỉ cho cậu ấy một số thứ.”

Dung Đình chậm rãi nắm chặt tay, biến hóa của Lục Dĩ Quyến khiến cho anh mừng như điên, mà đồng thời thật sự làm cho anh càng thêm cẩn thận.

So với làm cho Lục Dĩ Quyến ý thức được cậu yêu mình, Dung Đình lo lắng hơn chính là Lục Dĩ Quyến không thể tiếp nhận được bản thân mình biến thành một người đồng tính luyến ái. Anh vẫn nhớ trong thời kỳ trưởng thành lần đầu tiên bản thân mình vì cơ thể nam giới mà rung động, sau đó là sợ hãi, lúng túng, thậm chí là chán ghét chính mình, tất cả cảm xúc tiêu cực đó bao trùm lên thời kỳ niên thiếu của anh.

Cho đến khi anh sinh ra cảm xúc tự ti, mặc kệ cha mẹ có ngăn cản thế nào cuối cùng cũng bỏ nhà đi, bỏ qua trường cấp ba trọng điểm, nửa đường vào trường nghệ thuật.

Sau đó tiếp xúc với thế giới muôn hình vạn trạng.

Từ mông lung đến bừng tỉnh.

Từ khi nhìn thấy được một nơi ở mà cái trong sạch nhất đan xen vào trong những cái dơ bẩn nhất bên rìa xã hội, mới tìm được tín ngưỡng thuộc về bản thân mình, rồi sau đó mới chính thức hiểu được ý nghĩa của tình yêu.

Không phải mỗi người đều có thể nghiêng ngả mà thoát ra, anh gặp nhiều người đắm chìm chính mình hơn, sau đó đấu tranh mà giãy dụa trong dục vọng.

Anh không muốn Lục Dĩ Quyến bước đến con đường đó.

Cho dù chờ rồi lại chờ, nhẫn nhịn hơn nữa, anh cũng hy vọng Lục Dĩ Quyến có thể chậm rãi hiểu rõ bản thân, sau đó thẳng thắn nỗi lòng.

Dung Đình hít sâu, cuối cùng giải thích với Thích Mộng: “Tôi hỏi cậu ấy, có phải đang ghen hay không?”

“Ha ha.”  Biểu tình Thích Mộng là một kiểu “Đã sớm nhìn thấu anh” cười lạnh một tiếng, sau đó ôm cánh tay, “Cái này anh cũng gọi là chỉ bảo? Anh rõ ràng là đang trêu chọc… Dọa người ta chạy mất, sao bây giờ? Hiện tại hủy bỏ phẫu thuật chuyển viện cho anh vẫn còn kịp, để tôi gọi điện cho anh của mình, để anh ta ở Bắc Kinh sắp xếp bệnh viện phẫu thuật cũng được.”

Dung Đình chần chờ một chút, rất lý trí trả lời: “Bắc Kinh quá loạn, tôi hiện tại như thế này trở về khẳng định sẽ ồn ào dư luận…Huống hồ…Tôi vẫn không biết là Lục Dĩ Quyến đã xảy ra chuyện gì.”

Thích Mộng trước sau cuồng công việc lúc này thế mà lại không ép buộc Dung Đình, cô chủ động khuyên bảo “Người anh em, cơ hội trôi qua trong nháy mắt, anh xác định mình không nên về Bắc Kinh? Dù sao bên truyền thông tôi cũng đã chào hỏi qua, chỉ đợi phòng làm việc thanh minh sẽ đăng bài.”

Dung Đình hoài nghi liếc mắt nhìn Thích Mộng, “Cô khuyên tôi về Bắc Kinh như vậy….Có phải là bên Tinh Vũ có tin tức gì không?”

Thích Mộng buồn cười, “Anh vẫn rất thông minh…Đúng vậy, anh của tôi gọi điện tới nói, bên “Đường cao tốc” kia có người rút tiền, tạm thời không thể nào khai máy, chỉ cần trong vòng hai tháng chân anh có thể khôi phục bình thường, tôi cam đoan anh có thể nhận được vai nam chính…Đương nhiên, có khả năng cần anh trả giá một chút, ví dụ như mang đầu tư vào tổ, lại ví như….một lần nữa hợp tác với Tiết Lung Lung.”

Khóe miệng Dung Đình giật giật, “Lại là Tiết Lung Lung.”

“Ai nha, chuyện kia tôi không so đo, anh cũng đừng so đo chuyện này, bố của tôi hiện tại đang bày mưu đặt kế đóng băng Lung Lung, Lung Lung căn bản không thể tiếp nổi phim, tôi bên này sao có thể không giúp cô ấy nghĩ biện pháp?” Thích Mộng lộ ra phần dịu dàng hiếm có, “Làm một cái trao đổi, tôi đồng ý để anh quay về Bắc Kinh, thế nào?”

Dung Đình nhìn chằm chằm Thích Mộng vài giây, sau đó quyết đoán quyết định, “Thành giao.”



Một cơn gió nhẹ lay qua những cành hòe thường thấy nhất ở hai bên đường phố Bắc Kinh, hoa hòe màu vàng nhạt rào rào rơi xuống dưới chân Lục Dĩ Quyến.

Cậu lặng lẽ đi dọc theo con đường gạch xanh, ánh nắng nóng rực qua tầng cây ngăn cách lại có vẻ ôn hòa.

Trên mặt đất có hai dải bóng, một dải thuộc về cậu, một dải thuộc về người ở sau lưng cậu, Bạch Thần, người dường như không quá yên tâm về cậu.

Lục Dĩ Quyến dừng bước, cuối cùng nhịn không được mở miệng: “Sư ca, anh về đi…Một mình em không sao đâu, em chỉ là muốn…hiểu rõ bản thân mình.”

“Dĩ Quyến….” Bạch Thần có chút do dự.

Nhưng Lục Dĩ Quyến chỉ mỉm cười, “Sư ca, thật đấy, anh về đi, có một số việc cuối cùng chỉ có bản thân em mới có thể nhìn thấy rõ ràng được.”

Bạch Thần nghiêm túc nhìn chằm chằm Lục Dĩ Quyến một lát, cuối cùng tự mình rời đi.

Lục Dĩ Quyến hít sâu một hơi, quay người lại, bước về phía ngược lại với Bạch Thần.

Sau khi từ trong phòng đi ra, Lục Dĩ Quyến không ngừng nhớ lại những lời nói của bác sĩ tâm lý…mỗi một câu, mỗi một chữ, đều giống như một sự khơi thông, gạt ra những miên man trong một đoạn thời gian dài, giấu giếm dưới đáy lòng cậu.

Từ nước Pháp trở về đã không có cách nào thoát khỏi, mơ thấy Dung Đình trong nhiều trường hợp, ở trong nhà Dung Đình, mỗi một ngày tiếp xúc thân thể đều run rẩy và hưng phấn, sau khi Thích Mộng xuất hiện, bực bội quanh đi quẩn lại trong lòng cậu mãi không bớt, lại còn lo được lo mất.

Từ biến hóa sinh lý đến tâm lý, thì ra, không phải là mắc bệnh, không phải là ảo giác, không phải là những tàn dư của Hứa Do sót lại trên người cậu.

Mà là —

Yêu.

Ngã tư đường Bắc Kinh đông nghịt, Lục Dĩ Quyến đứng có chút mê man, không biết nên đi chỗ nào.

Nhà của Bạch Thần chắc chắn không thể quay lại, lúc trước bạn học bởi vì cậu diễn phim đồng tình mà bài xích cậu, bây giờ Bạch Thần biết được ngay cả chính bản thân cậu cũng đã trở thành người đồng tính, sao có thể không thấy phản cảm, chẳng lẽ phải về nhà Dung Đình?

Trong khoảnh khắc xuất hiện ý nghĩ này, Lục Dĩ Quyến không chút do dự đưa tay ra vẫy xe taxi, cậu thật sự muốn đến một chỗ có thể cho cậu cảm thấy tâm tình yên ổn, một nơi mà cậu thuộc về.

Mà chỗ đó rõ ràng là nhà của Dung Đình, thế nhưng lại là cái tên nổi lên đầu tiên trong đầu cậu.

Sau một tiếng đồng hồ, Lục Dĩ Quyến đặt ngón tay của mình trên hệ thông nhận biết ở cửa, rất nhanh tất cả cửa chính đều rộng mở, giống như về tới nhà của mình, mọi thứ trong nhà đối với cậu đều quen thuộc, tủ quần áo bên cạnh cửa trước còn treo áo khoác da bò của cậu, dép lê ở cửa ra vào vốn thuộc về khách cũng bởi vì cậu chiếm dụng thời gian dài đã trở thành đồ dành riêng cho cậu trong nhà Dung Đình. Hai cốc nước giống nhau chỉ khác màu sắc bên cạnh bình đun nước, ổ Kim Mao trong phòng khách, ghế sô pha cậu ngồi đọc kịch bản trước khi rời đi.

Trong này, khắp nơi đều có dấu vết của cậu.

Mà làm chủ nhân của căn nhà, Dung Đình cứ như thế bao dung dấu vết mà người khác để lại.

Lục Dĩ Quyến ngắm nhìn một bốn phía, biệt thư to như thế nhưng hấp dẫn cậu cũng chỉ có ba căn phòng.

Phòng bếp lầu một, bao nhiêu buổi tối bọn họ cùng nhau chuẩn bị bữa tối ở trong này, bởi vì Dung Đình thích ăn cay, cậu trước khi làm món gì cũng xem xét trước món này bỏ cay như thế mới ngon, mà Dung Đình lại lo lắng cậu là người Bắc Kinh, sợ cậu ăn cay nhiều không chịu được, liền dốc sức xào rau. Hơn nữa mỗi một lần rửa bát, giống như ác mộng của con trai, hai người hận không thể đánh nhau một trận mới quyết định ai là người đi rửa bát, đương nhiên phần lớn kết quả, đều là Lục Dĩ Quyến chơi xấu ép Dung Đình…

Còn có phòng xem phim ở lầu hai.

Đó là món quà Dung Đình chuẩn bị cho cậu, Lục Dĩ Quyến vẫn luôn định nghĩa căn phòng này như thế.

Trên hành lang ngoài phòng xem phim để một tủ trưng bày khổng lồ, Lục Dĩ Quyến đặt các CD của cậu mua được vào đó….Có cái cùng Dung Đình xem, có cái cậu cảm thấy không tồi, còn muốn kéo Dung Đình cùng xem một lần, có cái cậu xem qua không hay, không đáng đề cử với Dung Đình….Lục Dĩ Quyến hoàn toàn nghĩ không ra, từ khi nào Dung Đình trở thành trọng tâm tiêu chuẩn để cân nhắc của cậu.

Cuối cùng là… phòng ngủ.

Lục Dĩ Quyến đưa tay đẩy cửa ra, trên giường từng đặt một cái gối đầu bây giờ biến thành một đôi.

Cậu cởi giày, khom người nằm xuống một bên giường thuộc về cậu.

Nhắm mắt lại, thậm chí còn có thể nhớ lại cảm giác Dung Đình nằm sau lưng cậu… một cảm giác an tâm.

Thì ra thật sự yêu, mới có thể khát khao người kia nằm bên cạnh mình như vậy.

Còn Dung Đình thì sao? Khi bọn họ cùng nhau nằm trên chiếc giường này, anh liệu có có cảm giác đấy không? Sinh hoạt trong căn phòng này, Dung Đình liệu có sinh ra chút rung động nào khi hai người liên tục tiếp xúc? Lúc Dung Đình thông báo chuẩn bị quà sinh nhật cho mình, lúc anh đưa tay thắt cà vạt cho mình, lúc bọn họ cùng tập lời thoại “Lòng son” Dung Đình liệu có như cậu…tim đập thình thình hay không?

Đột nhiên.

Điện thoại di động trong túi Lục Dĩ Quyến rung lên một cái.

Cậu bỏ qua những câu tự hỏi tối nghĩa, mặc kệ cơ thể đang nằm ngửa của mình, lấy điện thoại di động ra, trên màn hình, trong tin nhắn nhắc nhở hiển thị tên Dung Đình.

“Dĩ Quyến, anh đã làm xong thủ tục chuyển viện, đã đến sây bay thủ đô rồi. Đại khái khoảng 2 tiếng nữa sẽ phẫu thuật ở bệnh viện, em có tới ở cùng với anh không?

Lục Dĩ Quyến cầm điện thoại, mười ngón tay chậm rãi nắm lại.



“Có trả lời tin nhắn của anh không?” Thích Mộng hiếm khi buông công việc xuống, không hề ôm cặp văn kiện một tấc không rời của mình mà im lặng ngồi bên giường Dung Đình, gọt cho anh quả táo.

“Cô tự ăn đi.”  Dung Đình không hề có khẩu vị, sau đó mới khoát khoát tay, “Không trả lời.”

Điện thoại yên tĩnh đến mức kỳ quái, Dung Đình dựa vào trên giường, trước giờ vẫn chưa từng cảm thấy thời gian chậm như vậy.

Nhưng mà…Anh nguyện ý chờ.

Với sự nhạy cảm của Lục Dĩ Quyến, hoàn toàn có thể cảm thấy được, anh thà rằng một đường xóc nảy chuyện viện từ Hổ Xuyến đến 301, chính là nói cho cậu biết, anh không trách cậu không chào mà đi, là bởi vì anh hiểu được cậu tại sao lại rời đi, nhưng anh hy vọng có thể đợi cậu trở về, hy vọng được bồi bạn với cậu.

Đây là anh đang thử, thử cậu xem có đồng ý ở cùng một chỗ với anh không.

Đồng tính luyến ái–

Không có cái gì lớn lao cả.

Nguyện cùng người trầm luân, cũng hy vọng chúng ta có thể nắm tay nhau đi đến cõi niết bàn.

Ta ở chỗ này chờ người, người sẽ đến sao?

Cửa phòng bệnh đột nhiên được gõ lên.

Lưng Dung Đình đột nhiên cứng lại, Thích Mộng đang gặm quả táo cũng bởi vì thế mà dừng động tác, nàng nhìn Dung Đình, thử hỏi: “Tôi đi mở cửa giúp anh?”

“Không…” Dung Đình kiên trì lắc đầu, sau đó, anh cao giọng, “Mời vào.”

Hô hấp của anh rõ ràng ngưng đọng lại, Thích Mộng cũng theo đó nhìn về phía cửa.

Bước chân rõ ràng thuộc về đàn ông…

“Xin chào Dung tiên sinh.” Một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng đến gần, anh ta nhìn thẳng mặt đất đi đến trước giường Dung Đình, “Tôi là bác sĩ mổ chính hôm nay của ngài, tôi vừa xem phim chụp của ngài, vì nguyên nhân an toàn phẫu thuật, tôi muốn kiểm tra lại miệng vết thương của ngài một chút, hy vọng ngài không để ý. ”

“…” Dung Đình điều chỉnh hô hấp hai lần mới nở một nụ cười, “Được, vất vả rồi.”



Ngoài cửa bệnh viên luôn rất ồn ào, vì trong đại sảnh rất nhiều người nhà đến đăng ký đi lại, cũng rất nhiều người nhà không có số ngày hôm đó cũng tụ tập ở bên ngoài đại sảnh, xếp hàng đợi ngày mai.

Lục Dĩ Quyến nắm di động, có chút khó khăn xuyên qua đám người đông đúc.

Sau đó cậu trực tiếp vào khu nội khú, tìm kiếm phòng bệnh đặc biệt.

Dựa vào kinh nghiệm, cậu đương nhiên trực tiếp từ tầng cao nhất tìm xuống, nhưng tìm hết ba tầng, đều là các phòng bệnh thường.

Lục Dĩ Quyến có chút nôn nóng nhìn điện thoại, cảm ơn giao thông như thần kinh của Bắc Kinh, từ khu Đông Ngũ về lại Tây Tam, ngồi xe hết tận 2 tiếng đồng hồ, cũng không biết Dung Đình đã bắt đầu phẫu thuật hay chưa.

Cậu nghĩ nghĩ, chỉ có thể tìm một y tá hỏi.

Vì vậy quả nhiên bị nhận ra.

Lục Dĩ Quyến  qua quýt ký tên, sau đó ba chân bốn cẳng chạy qua góc hành lang, rốt cuộc tìm được phòng bệnh đặc biệt.

Ra vào cần mật mã, cửa thủy tinh chia phòng bệnh bên trong và cậu thành hai thế giới.

Muốn đến gặp Dung Đình, thì phải nhắn tin cho anh hỏi mật mã.

….Có nên cho anh biết cậu đến đây không?

Lục Dĩ Quyến chỉ nghe thấy tim của mình thình thịch đập.

Cậu quả thật bất chấp hết thảy rồi, không thể phủ nhận, cậu lo lắng cho bệnh tình của Dung Đình, muốn thấy anh vào phòng phẫu thuật, nhưng Lục Dĩ Quyến cũng chưa thể quyết định được là có nên cứ như vậy thẳng thắn với Dung Đình.

Hiện tại có ai nghĩ tới, giới giải trí người ngoài nghĩ là đa dạng, bao dung nhất, trên thực tế lại so với bất kỳ nơi nào cũng là nơi không nói đạo lý nhất, cực kỳ bảo thủ cứng nhắc.

Lúc trước Dung Đình và scandal thuốc phiện mang đến ảnh hưởng long trời lở đất thế nào, Lục Dĩ Quyến vẫn cảm thấy rõ mồn một trước mắt, nếu như không có suy nghĩ cẩn thận, cậu dựa vào cái gì dùng một đoạn tình cảm kéo Dung Đình xuống nước, lần nữa đối mặt với nguy cơ?

Lục Dĩ Quyến đối diện cửa thủy tinh nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng là thoát khỏi trang trả lời trên điện thoại di động, cất vào trong túi.

Nhưng mà, ngay lúc  này, cửa thủy tinh đột nhiên từ từ mở ra.

Lục Dĩ Quyến theo bản năng nghiêng người tránh ra.

Đầu tiên là một người mặc áo blouse trắng đeo khẩu trang màu xanh và mũ bác sĩ, ngay sau đó là…Thích Mộng.

Lục Dĩ Quyến vội chạy đến một khúc rẽ khác của hành lang, nhìn về phía bọn họ.

Sau khi Thích Mộng đi giày cao gót ra, lại có hai y tá đẩy một giường bệnh lớn, dưới chiếc chăn đơn màu trắng là một dáng người dù có bệnh vẫn rất mê người.

“Điện thoại ở chỗ của tôi, yên tâm, một khi cậu ấy trả lời tin nhắn, tôi sẽ lập tức nói cho cậu ấy biết anh đang ở đâu.” Thích Mộng vịnh vào một bên giường, trịnh trọng hứa hẹn với Dung Đình.

Dung Đình chỉ cảm thấy mỏi mệt trước nay chưa từng có.

Tin nhắn của anh như đá chìm đáy biển, anh thậm chí không biết Lục Dĩ Quyến không thấy được hay là đang dùng phương thức lặng lẽ như vậy trả lời anh.

Thích Mộng nhìn ra Dung Đình buông thả, nhếch môi mỉm cười, vỗ vỗ bờ vai của anh, “Lão Dung, kiên cường chút, lúc trước tôi theo đuổi Lung Lung cũng phải mất sức chín trâu hai hổ, anh thế này đã may mắn hơn chúng tôi nhiều….Phẫu thuật cố lên.

Cô nói xong, cùng giường bệnh của Dung Đình vào trong thang máy.

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại.

Dung Đình bất đắc dĩ cười, “Cảm ơn cô đã an ủi, nhưng mà, vô luận trong lúc tôi phẫu thuật cô nhận được câu trả lời gì của Lục Dĩ Quyến, cũng đừng kích thích cậu ấy…Cô nghĩ biện pháp để cậu ấy đến bệnh viện, tôi thật sự rất lo lắng cho cậu ấy.

Thích Mộng gật đầu, “Yên tâm đi, tôi cam đoan sau khi anh kết thúc phẫu thuật, người đầu tiên anh nhìn thấy là cậu ấy.”

Dung Đình suy nghĩ một chốc, sau đó muốn lấy điện thoại di động của mình, “Tôi muốn lần nữa gửi cho cậu ấy một tin…”

Thanh máy “Đinh” một tiếng.

Lục Dĩ Quyến nhìn chằm chằm bảng đèn led bên ngoài thang máy, một mực nhớ kỹ mấy chữ cái đó.
Phòng phẫu thuật ở Tầng Mười Tám!

Cậu quay đầu liền chạy qua thang bộ, sau đó điên cuồng chạy lên trên.

Vừa lúc đó điện thoại trong túi quần hết lần này đến lần khác rung lên.

Lục Dĩ Quyền không thể không dừng bước, xem tin nhắn.

“Dĩ Quyến, anh vào phòng phẫu thuật rồi, hy vọng lúc đi ra có thể nhìn thấy em.”

Cảm giác trong đầu Lục Dĩ Quyến nóng lên, quên hết toàn bộ những chuyện thanh danh sự nghiệp trong đầu lúc trước, dựa vào một sự xúc động trả lời tin nhắn. “Dung ca, em đến đây!”

Gửi xong cậu lập tức cất di động vào túi, ba chân bốn cẳng chạy lên tầng 18.

Nhưng mà, chờ cậu ra khỏi thang bộ chạy tới chỉ kịp trong thấy tấm cửa sắt của phòng phẫu thuật nhưng miệng hổ nuốt chửng Dung Đình.

“Dung ca!” Cậu kêu một tiếng, những vẫn là đã muộn.

Cửa chính trước mặt cậu gắt gao đóng lại.

Đèn xanh trên cửa bật đỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play