Editor: Thụy Miên

Beta: Nhân Tông

“Răng rắc–”

Theo tiếng vỡ vụn rõ ràng của tấm ván gỗ, chỉ đạo Trương đang nói bỗng im bặt lại.

Khác với cái thùng gỗ mà chỉ đạo Trương vừa dùng để hoàn thành hai cái lộn mèo, cái bên này, ngay lúc Dung Đình rơi xuống, hiện ra một khe hở.

Không đợi Dung Đình nhảy đến lần thứ hai cả tấm ván gỗ đã hoàn toàn sụp xuống.

Thân ảnh cao lớn trong nháy mắt ngã xuống đáy thùng, Lục Dĩ Quyến cực kỳ sợ hãi, “Dung Đình!!”

Cậu và chỉ đạo Trương dường như là đồng thời vọt tới bên cạnh thùng gỗ, Dung Đình nằm trên mặt đất, sắc mặt thống khổ hít khí, có thể là nghe được tiếng hét của Lục Dĩ Quyến, anh giãy dụa nửa ngồi dậy, cắn rắng nói, “Dĩ Quyến… Anh không sao…”

Sắc mặt Lục Dĩ Quyến trắng bệch, “Anh ngã ở chỗ nào??? Anh đợi… em đi vào cõng anh ra!”

Cậu chống người vào thành của thùng gỗ, cực kỳ quyết đoán xoay người nhảy vào, Dung Đình kiên cường tự kiềm chế, chỉ đợi lúc Lục Dĩ Quyến đến gần mới bắt lấy cổ tay của cậu, dùng sức nắm chặt.

Lục Dĩ Quyến đến gần mới phát hiện Dung Đình cắn chặt răng, cả hàm đều đang run lên kèn kẹt, có thể thấy được cơn đau không phải nhẹ, nhưng mà cho dù là thế, lúc Dung Đình ngã xuống đất cũng kiềm mà không kêu tiếng nào… Lục Dĩ Quyến vừa đau lòng vừa có chút sợ, “Em… em gọi điện cho 120… anh nhịn một chút!”

Nói xong, cậu có chút rối loạn đưa tay tìm điện thoại di động của mình.

Nhưng mà, Dung Đình lại đè tay Lục Dĩ Quyến lại, lắc đầu ý bảo cậu trước không cần gọi.

May mà ở phía sau, chỉ đạo Trương cũng đã xoay người nhảy vào trong thùng, ông ngồi xổm xuống bên người Dung Đình, bắt đầu làm kiểm tra và chẩn đoán sơ bộ: “Lúc ngã có đụng tới xương cụt không?”

“Không có… Nhưng mà, chân… hít!” Vì chỉ đạo Trương đụng đến khớp xương ở mắt cá chân của anh, Dung Đình hít sâu một hơi, mà theo động tác ấn vào khớp xương của chỉ đạo Trương, Dung Đình không khắc chế được phát ra một tiếng kêu đau đớn.

Chỉ đạo Trương sắc mặt cũng biến thành khó coi, “Dung lão sư…. có khả năng gãy xương, tôi đề nghị ngài nên lập tực chạy chữa.”

Dung Đình lúc này mới thở ra một hơi, tựa như là tất cả những đau đớn nhẫn nại trong nháy mắt tiêu tan hết, sau đó anh cắn răng dặn dò Lục Dĩ Quyến. “Đi nói Thích Mộng gọi điện thoại, cô ấy biết nên xử lý thế nào.”

Lục Dĩ Quyến cũng bất chấp không nghĩ nhiều, vội vàng đáp ứng, sau đó đứng lên đi tìm thân ảnh của Thích Mộng.

Ánh mắt của cậu theo bản năng tìm đến chỗ Thích Mộng vừa đứng hồi nãy, nói cũng kỳ, Dung Đình xảy ra chuyện thế mà Thích Mộng lại không thấy bóng dáng. Lục Dĩ Quyến gắt gao nhăn mi, trong nội tâm vừa giận vừa vội, chỉ có thể nắm chặt tay, nhanh chóng tìm thấy Thích Mộng.

Cuối cùng, Lục Dĩ Quyến phát hiện Thích Mộng đứng ở bên cạnh cổng gọi điện thoại.

Cậu hít sâu một hơi kiềm chế nôn nóng của mình, một lần nữa nhảy ra khỏi thùng gỗ, chạy đến chỗ Thích Mộng, “Chị Thích Mộng!”

Thích Mộng làm một dấu hiệu “Suỵt”, che lại mic, lại nói vài cậu mới cúp điện thoại, theo Lục Dĩ Quyến vào bên trong, “Dung Đình thế nào?”

“Chỉ đạo Trương nói có thể là gãy xương! Dung ca bảo chị gọi điện thoại cho bệnh viện!”

Thích Mộng lúc này mới giận tái mặt, gọi 120.



Trong bệnh viện

Dung Đình ở bên trong chụp X-quang kiểm tra, Lục Dĩ Quyến nôn nóng đợi ngoài cửa.

Vừa nộp xong tiền xe cứu thương, Tiểu Hách đã chạy tới, nhanh miệng hỏi, “Dĩ Quyến, Dung ca sao rồi?”

Lục Dĩ Quyến trầm mặc lắc đầu, “Không biết…. Phải đợi kết quả kiểm tra, làm thủ tục xong hết rồi hả?”

“Ừ!” Tiểu Hách ngồi xuống kế bên Lục Dĩ Quyến, cậu ta chạy tới chạy lui đầu đầy mồ hồi, nhìn thấy khóe miệng Lục Dĩ Quyến căng cứng, cả người đều như đang ở trên bờ vực sụp đổ, nhịn không được mở miệng an ủi một câu, “Dĩ Quyến, đừng lo lắng, Dung ca khẳng định không có chuyện gì.”

Lục Dĩ Quyến cố nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, ha ha một tiếng, “Ừ tôi biết.”

Cậu đang ở trong trạng thái cảm xúc cực kỳ không ổn định, rõ ràng trầm lặng hơn bình thường rất nhiều nhưng mà Tiểu Hách lại không có biện pháp gì dỗ dành cậu.

Cho đến khi cửa phòng kiểm tra được mở ra.

Lục Dĩ Quyến đột nhiên đứng lên, sải bước đi vào.

“Bác sĩ! Dung Đình anh ấy thế nào rồi?”

Dung Đình uống thuốc giảm đâu, không còn đau đớn như lúc này, anh cúi đầu kêu tên Lục Dĩ Quyến, nhắc nhở cậu, “Bình tĩnh đừng nóng vội.”

Phòng khám đặc biệt không cần xếp hàng, phim chụp cũng được rửa ra rất nhanh, bác sĩ bảo Lục Dĩ Quyến đẩy Dung Đinh đến phòng khám. “Hai nơi bị đập gãy xương, trong đùi phải là gãy xương nặng nhất, tổn thương đến gân nhượng chân (*), hơn nữa có hiện tượng lệch vị trí, nhất định phải nằm viện đợi phẫu thuật …”

(*) gân nhượng chân: gân nối bắp chân và gót chân.

“Sau khi làm phẫu thuật có thể khỏi hẳn không? Có để lại di chứng hay không?” Lục Dĩ Quyến vội vàng hỏi.

Bác sĩ nhìn cậu một cái, sau đó trả lời, “Phải bắt đinh thép bó thạch cao, chỉ cần cẩn thận bảo vệ, nói chung cũng không có vấn đề gì nhiều… Nhưng mà trong vòng hai tháng tới tuyệt đối không được vận động kịch liệt.”

Lục Dĩ Quyến sợ run lên, mắt nhìn Dung Đình, mở miệng thử thăm dò: “Sư ca… phim của anh…”

Mặc dù ánh mắt của Dung Đình tối lại vài phần, nhưng sắc mặt vẫn bình thường, “Cái này đừng lo…. Nhưng mà bác sĩ, khi nào tôi có thể tiến hành phẫu thuật?”

Bác sĩ nhanh chóng viết chuẩn đoán của mình, nói rõ, “Dung tiên sinh, tình huống của ngài tương đối đặc thù, trong tình huống bình thường, tôi sẽ đề nghị người bệnh đợi hai ba ngày để mắt cá chân tiêu viêm tiêu sưng, nhưng mà trước mắt gót chân của ngài không sưng lên quá nặng, có thể tiến hành phẫu thuật, đương nhiên, lựa chọn cụ thể thế nào, chúng tôi tôn trọng ý kiến của ngài.”

“Vậy thì nhanh chóng phẫu thuật.”Dung Đình gọn gàng linh hoạt quyết định, “Mang giấy thỏa thuận đến ký đi.”

Bác sĩ kinh ngạc trước sự quyết đoán của Dung Đình, Lục Dĩ Quyến lại trực tiếp hiểu thành anh vội đóng phim.

Trong lòng của câu có chút chua xót, lại không dám ngắt lời nói cái gì.

Cho đến khi bác sĩ ra ra vào vào chuẩn bị giấy thỏa thuận phẫu thuật, đưa đến trước mặt Dung Đình, “Phẫu thuật nhanh nhất là vào chiều nay, nếu như đã xác định mà nói thì… tôi điền thời gian cùng bác sĩ chủ trị, ngài chỉ cần ký tên.”

“Được.”

Nhìn bác sĩ viết thời gian mổ và bác sĩ mổ chính, Dung Đình ký xuống chữ ký rồng bay phượng múa của mình.

“Trong lúc này, còn cần người nhà ký tên.”

Lục Dĩ Quyến và Dung Đình đồng thời sững sờ.

“Không có người nhà.”Dung Đình nhàn nhạt đáp lại bác sĩ.

Mà Lục Dĩ Quyến thì cẩn thận hỏi: “Tôi có thể ký không? Tôi với anh ấy là…. bạn bè.”

Bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu, “Không được, phải là người có thể chịu trách nhiệm pháp luật.”

Dung Đình tạm ngừng, dường như chợt nhớ tới cái gì, “Dĩ Quyến, Thích Mộng đâu? Để cô ấy ký tên, cô ấy có thể.”

Lục Dĩ Quyến ngạc nhiên, nhưng giờ phút này, cậu phát hiện rõ ràng tâm tình của mình.

Phải… cảm giác thất vọng trước nay chưa từng có.

Sau khi lặng im trong chốc lát, Lục Dĩ Quyến vừa nói, “Em giúp anh đi tìm cô ấy.” vừa nhanh chóng rời khỏi phòng.

“Dĩ Quyến, anh đi đâu thế!” Tiểu Hách chờ ở cửa đứng lên hỏi.

“Tìm Thích Mộng!”

Bước chân Lục Dĩ Quyến không ngừng lại mà bước nhanh hơn, vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra tìm số Thích Mộng.

Kỳ thật lúc vừa mới vào bệnh viện, Thích Mộng còn đi theo bên người Dung Đình, nhưng sau khi nhìn Dung Đình vào phòng rồi thì Thích Mộng không biết biến đi đâu mất.

Lục Dĩ Quyến đột nhiên sinh ra một loại dự cảm không tốt, cậu rõ ràng phát hiện cảm giác của mình với Dung Đình đã thay đổi, nếu như cậu chỉ coi anh như một người bạn, tại sao phải để ý Dung Đình có thêm một người bạn gái chứ?

Cậu cứng người tại chỗ hai giây, ý nghĩ như vậy khiến cho cậu có cảm giác không biết chính mình đang ở nơi nào.

Đột nhiên, một bác sĩ mặc áo khoác trắng từ bên cạnh đi qua, đụng chạm thân thể khiến Lục Dĩ Quyến nhanh chóng tỉnh táo lại… Dung Đình vẫn đang còn chờ cậu tìm Thích Mộng đấy, anh ấy muốn kịp phẫu thuật buổi chiều… Bước chân Lục Dĩ Quyến một khắc cũng không dừng lại, nhanh chóng đi qua mỗi một chỗ bọn họ đã từng đến, đến mức tới phòng vệ sinh, nhờ thêm một y tá đến hỗ trợ mình tìm người.

Nhưng, không thu hoạch được gì.

Điện thoại của Thích Mộng vẫn luôn là đường dây bận, người cũng biến mất không thấy tăm hơi trong bệnh viện.

Lục Dĩ Quyến tìm không thấy, chỉ có thể chạy về nói với Dung Đình tin tức này.

Bác sĩ đáng tiếc buông tay. “Đây là phẫu thuật quan trọng, không có được ý kiến của người nhà bệnh nhân là không thể nào sắp xếp sớm cho mọi người được… mọi người tìm tiếp xem, nhưng mà buổi chiều này nhất định không có hy vọng rồi, tôi tận lực giúp mọi người sắp xếp vào sáng mai.”

Lục Dĩ Quyến tự đè xuống nôn nóng trong lòng, cảm ơn bác sĩ, sau đó đưa Dung Đình đến phòng bệnh đã được sắp xếp.

Nhưng mà lúc Lục Dĩ Quyến vừa cùng Tiểu Hách đỡ Dung Đình lên giường bệnh thì Thích Mộng xuất hiện.

“Sao rồi?”Cô hấp tấp đẩy cửa đi vào, “Tôi vừa đi gọi điện thoại.”

Tiểu Hách đang muốn tiếp lời,  gương mặt Lục Dĩ Quyến đã trầm xuống, nhanh chóng tiến lên trước vài bước, ngăn Thích Mộng ở chỗ cửa trước. “Sao bây giờ chị mới đến!”

“Không phải nói tôi đi gọi điện thoại sao, cậu gấp cái gì?” Thích Mộng không rõ tình hình liếc qua Lục Dĩ Quyến, sau đó định đi đến giường bệnh của Dung Đình.

Lục Dĩ Quyến lộ ra một mặt cố chấp hiếm thấy của bản thân, cậu vươn tay nắm lấy cổ tay Thích Mộng, rốt cuộc nhịn không được nổi bão, “Tôi gấp cái gì? Tôi còn muốn hỏi  sao chị lại không gấp. Điện thoại gì đó so với an nguy của Dung Đình quan trọng hơn? Dung ca bị thương nghiêm trọng như vậy, xem như hai người không phải là quan hệ yêu đương, nhưng làm người đại diện ít nhất cũng nên quan tâm một chút chứ? Nhưng mà chị thì sao? Chị thì để mọi người khắp nơi đi tìm cũng không thấy!”]

Cậu ép xuống giọng nói của mình, dường như sợ kinh động đến Dung Đình trên giường, nhưng dù thế, tốc độ nói của cậu cũng gấp đôi bình thường, thần sắc cũng nghiêm túc hẳn lên.

Nhưng mà, cậu lại không chú ý, Dung Đình rõ ràng đang ngồi trên giường lại kiên trì bảo Tiểu Hách đỡ anh đi đến cửa trước.

“Tôi sao lại biến thành không quan tâm anh ta rồi?”Thích Mộng nhìn Dung Đình sau lưng Lục Dĩ Quyến, sau đó vẻ mặt bất đắc dĩ “Làm sao cậu biết chuyện tôi đang làm không liên quan gì đến Dung Đình thế?”

Lục Dĩ Quyến vẫn muốn tiếp tục chỉ trích, nào biết, cậu vừa phát ra một tiếng thì Thích Mộng giống như đột nhiên chú ý đến cái gì đó, cô đột nhiên ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lục Dĩ Quyến, “Đợi một chút… Cậu vừa mới nói… Tôi với Dung Đình có quan hệ như thế nào?”

“Quan hệ người yêu!”Lục Dĩ Quyến gằn từng chữ, không lùi bước nào đối mặt với ánh mắt Thích Mộng.

Cậu vốn tưởng rằng sau khi vạch trần, sẽ bị Thích Mộng đâm chọt uy hiếp, cảm thấy đau lòng, nhưng mà trên thực tế, ánh mắt Thích Mộng chỉ đảo trên người cậu vài vòng, sau đó lộ ra một biểu cảm vô cùng vi diệu, “Ai nói với cậu…chúng tôi là người yêu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play