*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sự đau buồn vì không kịp nộp bài tập nháy mắt biến mất khi Lục Dĩ Quyến thấy được đạo diễn Tạ Sâm mặc quần áo ở nhà.
Tống Phong Niên bằng xương bằng thịt đã là gì! Tạ đạo bằng xương bằng thịt mới là điều cậu theo đuổi!
Lúc này không cần người khác giới thiệu, Lục Dĩ Quyến đã vô cùng chân thành cúi người chào: “Cháu chào tiền bối ạ.”
Tạ Sâm đã hơn 50 tuổi, trên đường đến Lục Dĩ Quyến vẫn đang suy nghĩ, tại sao ông lại nghĩ đến muốn quay chụp đề tài đồng tính, mà tại sao mình lại được Tống Phong Niên nhìn trúng.
Xem xem tay chân của mình, thực sự là con người thẳng nhất thế giới! Thực sự muốn đi đổi tên thành Lục Dĩ Thẳng!
Nhưng oán thầm là vậy, Lục Dĩ Quyến ngay từ đầu cũng chưa tỏ ra phản cảm với chuyện này. Chung quy đối với cậu, đây là một kì ngộ vô cùng quan trọng, đóng phim hay không hoàn toàn không quan trọng, quan trọng là… có thể tiếp xúc đến đạo diễn nổi tiếng trong nước! Có thể có được danh thiếp của Tống Phong Niên! Đây là niềm mơ ước của rất nhiều sinh viên trong trường!
Càng không cần nói, trước mắt cậu còn được mời đến nhà của Tạ Sâm, ngồi trong sô pha của Tạ Sâm, uống trà Tạ đạo tự mình pha, nghe được giọng nói ôn hòa bình tĩnh của ông vang lên bên tai ——
“Tiểu Lục nhỉ.” Tạ Sâm tuy rằng địa vị cao nhưng mọi người đều biết ông có tiếng là tính tình tốt, “Chú đã nghe Phong Niên giới thiệu về cháu, tại sao cháu lại đoán được đề tài của chú?”
Lục Dĩ Quyến vốn định thành thật trả lời mình đoán bừa, nhưng bản thân cậu cũng biết lời này nói ra người ta không hẳn sẽ tin, cũng có vẻ thiếu tôn trọng. Suy nghĩ một chút cậu nở nụ cười của cậu học trò ngoan: “Không dối gạt ngài, lúc cháu nói ra còn rất sợ, cảm giác suy nghĩ của mình hơi cực đoan… Lúc trước tiền bối Tống nói ngài muốn quay phim, đến đề tài cũng không thể lộ ra, cháu nghĩ đây nhất định là đề tài ngài chưa từng quay, hoặc là vì tuyên truyền mà giữ bí mật, hoặc là đề tài mẫn cảm nên mới bảo mật… theo lý thuyết, tuyên truyền phải làm càng lớn càng tốt mới đúng, không nói đến tự mình tuyên truyền, chỉ bằng vào thanh danh của Tạ đạo ngài cũng đủ để hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều phóng viên mà trước tiên truyền ra.”
Một bên ra vẻ nghiêm túc suy đoán, Lục Dĩ Quyến còn nâng Tạ Sâm một chút, “Cho nên, cháu cảm giác đây có lẽ là một đề tài khá mẫn cảm… bởi vậy mà thuận miệng đoán là đề tài đồng tính.”
Tạ Sâm cười cười: “Thuận miệng? Đúng là khiêm tốn.”
Lục Dĩ Quyến xem như không thấy được vẻ tìm tòi của Tạ Sâm, như cũ chân thành nói: “Ngài quá khen.”
Nhìn dáng vẻ này của cậu, Tạ Sâm cũng không phát cáu được, ông liếc nhìn Tống Phong Niên, lúc này mới nói: “Diễn viên mà Phong Niên lựa chọn luôn rất độc đáo, nhưng, chúng tôi chọn là chuyện của chúng tôi, muốn diễn hay không, quyền quyết định nằm trong tay cháu.”
Lục Dĩ Quyến lấy làm lạ hỏi: “Tạ đạo, ngài không để cháu xem thử kịch bản liền có thể quyết định bảo cháu diễn? Chẳng lẽ… dù cho cháu đồng ý thì vẫn có khả năng bị đổi?”
Cậu lo lắng cho mình là một chuyện, nhưng vấn đề lớn nhất mà cậu muốn biết kì thật vật vẫn là nội dung của phim điện ảnh.
Tạ Sâm nhìn vậy cười cười, không trả lời thẳng vào vấn đề mà nói sang chuyện khác: “Nếu cháu diễn đương nhiên chúng tôi sẽ kí hợp đồng, dù cho cháu diễn không tốt chúng tôi cũng sẽ không đơn phương hủy hợp đồng, dù sao cháu còn trẻ, chú và các phó đạo diễn khác đều sẽ giúp đỡ cháu.”
Lời này rất đáng để phân tích, Lục Dĩ Quyến nghĩ, Tạ đạo có vẻ vì nhân vật này mà không tiếc dạy lại từ đầu… thật đúng là phù hợp với hành động và danh tiếng vốn có trong giới của ông.
Lục Dĩ Quyến hơi dao động.
“Tạ đạo, đóng phim hay không ngược lại là thứ hiếu, có thể hợp tác với ngài kì thật cũng rất hấp dẫn! Nhưng không phải cháu lên mặt, mà thật sự là… đề tài này rất mẫn cảm, nội dung lại… Huống hồ, cháu còn không biết ngài và tiền bối Tống vì sao lại lựa chọn cháu đâu!”
Tạ Sâm vẫn tươi cười, có lẽ là vì ở trong nhà, ông chỉ mặc một bộ đồ ngủ màu xám nhạt, đã hơn 50 tuổi, có thể thấy thấp thoáng vài sợi tóc bạc, dấu chân chim trên khóe mắt, khiến ông càng trở nên hòa ái: “Như vậy đi, chú có thể gửi bản tóm tắt nhân vật cho cháu xem một chút, nhưng trước đó chúng ta phải kí một hợp đồng bảo mật.”
“Đương nhiên!” Lục Dĩ Quyến lập tức đồng ý.
Tạ Sâm đứng lên: “Vậy được, hai ngày nữa chú sẽ để Phong Niên đến trường học tìm cháu một chuyến, mang theo bản tóm tắt nhân vật. Tới lúc đó nếu cháu đồng ý, Phong Niên sẽ trực tiếp đưa hợp đồng cho cháu, nếu không đồng ý, chúng tôi cũng sẽ tôn trọng nguyện vọng của cháu.”
Vì thế, đến khi gặp lại Tống Phong Niên đã là hai ngày sau, thứ sáu.
Ở Ương Ảnh có khá nhiều sinh viên là người gốc Bắc Kinh, dù cho không phải… có lẽ cũng có
“nơi đi” ở đây, 5h chiều, cửa học viện người đến người đi rộn ràng tấp nập. Vô số nam thanh nữ tú, Benz, BMW, Porsche la liệt ngoài cổng, tiếng còi vang lên không ngừng.
*Mercedes Benz
BMW
Porsche
Lục Dĩ Quyến nhìn khắp một lượt mới phát hiện được Tống Phong Niên, ông dừng giữa dòng người xe cộ, vô số người mang theo giấc mộng bước vào giới giải trí đi qua đi lại mà không ai nhận ra được ông. Lục Dĩ Quyến thầm thở dài, ngoài mặt cười hì hì chào hỏi: “Cháu chào tiền bối, làm phiền ngài đến đây một chuyến.”
Tống Phong Niên vỗ vai cậu, hai người thân cao xấp xỉ nhau, giống như hai anh em thân thiết, “Không sao, lại đây, vào trong xe tôi nói chuyện.”
Là một chiếc xe Volvo bình thường đến không thể bình thường hơn, Lục Dĩ Quyến liếc nhìn chiếc xe Benz đỗ đằng sau, tự mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái.
*Volvo
Mà trong xe Benz, một đôi mắt đen bóng lướt qua Lục Dĩ Quyến, phía sau là giọng nói của Tạ Sâm: “Chính là đứa nhỏ này, không tệ lắm đúng không?”
Dù cho ở trước mặt Tạ Sâm, người nọ cũng kiệm lời nói: “Vâng.”
Sau một lúc lâu, người kia chuyển mắt: “Đã lâu không trở lại trường cũ.”
–
Nhanh chóng kí tên vào hợp đồng bảo mật, Lục Dĩ Quyến liền hưng phấn cầm lấy bản tóm tắt nhân vật.
Còn Tống Phong Niên thì ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm chữ kí của Lục Dĩ Quyến mà cười, kí thuần thục như vậy không biết có phải là chuẩn bị cho sau này nổi tiếng không? Nhóc con này tuy rằng thoạt nhìn rất kiên định nhưng nhất định cũng từng làm giấc mộng ngôi sao nhỉ?
Lục Dĩ Quyến lúc này thực sự không phát hiện được tâm trạng của Tống Phong Niên mà đang tập trung vào đọc bản tóm tắt nhân vật. Trong lòng cậu chỉ có một ý nghĩ, tiền bối quả nhiên là tiền bối, bản tóm tắt ngắn ngủi chỉ có hơn một ngàn chữ lại nêu rõ nét chính của vấn đề, phác thảo ra một hình tượng đầy đặn mà sinh động.
Nghĩ đến mình được Tống Phong Niên và Tạ Sâm nhìn trúng diễn nhân vật này, Lục Dĩ Quyến vẫn rất vui vẻ. Nam nhân vật chính hiển nhiên bộ dạng không tồi, thông minh trẻ tuổi. Nếu có điểm gì không được hoàn mỹ, có lẽ là số mệnh quá tàn nhẫn với anh ta.
Lục Dĩ Quyến đọc xong, hơi có chút thẫn thờ: “Xem ra là bi kịch?”
Tống Phong Niên gật đầu: “Đề tài này rất khó mà viết ra một cái kết hạnh phúc, đây là phim văn nghệ, Tạ đạo muốn đưa nó đến liên hoan phim.”
Lục Dĩ Quyến vốn hay tưởng bở, tuy rằng không thấy được kịch bản chính thức, nhưng thông qua giới thiệu ở đây, tự nhiên sẽ suy nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra… Đó là một nhân vật chính mang theo năng lượng tích cực, tuy rằng xuất thân bần hàn nhưng trong lòng vẫn mang theo hy vọng.
Đương nhiên, ôm hy vọng càng lớn càng dễ dàng thất vọng, người càng ương ngạnh mà ôm ấp tin tưởng với vạn sự lại càng dễ dàng bị vận mệnh đùa bỡn.
“Tình sâu quá chẳng bền, cương cường quá tất nhụt*” Lục Dĩ Quyến gõ gõ bản tóm tắt, hiển nhiên còn đắm chìm trong đó, “Tiền bối, cháu cảm giác, cháu có lẽ rất khó diễn được sự cứng cỏi của nam nhân vật chính, nhất là anh ta không chỉ phải gánh trên lưng trách nhiệm của một người đàn ông mà là của hai người… Có lẽ diễn che chở một người phụ nữ rất dễ, thế nhưng, uhm… đối phương cũng là nam giới thì…”
* Cương cực tắc nhục, tuệ cực tất thươngXuất phát từ bốn câu văn được khắc trên miếng ôn ngọc mà Càn Long tặng Trần Gia Lạc trong tác phẩm “Thư Kiếm Ân Cừu Lục” của Kim Dung: “Tình sâu quá chẳng bền, Cương cường quá tất nhụt, Khiêm hòa như quân tử, Ôn nhuận như bảo ngọc.”Đại ý: Một người quá thông minh trí tuệ thì sẽ tự làm tổn thương bản thân, quá mức cố chấp với tình cảm thì cảm tình sẽ không lâu dài, người quá mức nổi bật rồi sẽ nhận đến khuất nhục, quân tử hẳn là ôn nhuận trầm ổn như ngọc, hàm súc kiên nghị, không phải quá nổi bật mà giá trị bản thân sẽ tự hiện ra.Trên thực tế xuất xứ ban đầu của câu này không ai biết (mọi người cho rằng câu nói mang ý nghĩa sâu sắc như thế nhất định phải có xuất xứ sâu xa nào đó). Mọi người cũng chỉ có thể tìm được trong Kinh Dịch, quẻ 15 có câu “Khiêm khiêm quân tử”; trong Kinh Thi – Tần Phong – Tiểu Nhung có câu “Ngôn niệm quân tử, ôn kỳ như ngọc” là gần nhất với ý của câu này.———
Tống Phong Niên cười cười: “Không sao, cậu không cần phải đeo gánh nặng ấy.”
“???”
“Cậu là người được gánh.”
Tống Phong Niên đã nói rất uyển chuyển, nhưng nó vẫn không khác gì một tiếng sét chói tai vang lên!
“Có nhầm không, tiền bối… nó nó nó…. Cháu diễn là…” Lục Dĩ Quyến cảm giác đầu lưỡi mình bắt đầu líu lại, “Là cái kia?”
Tống Phong Niên cố ý làm bộ như không nghe hiểu: “Cái nào?”
Lục Dĩ Quyến ngập ngừng: “Cái… thiên về phái nữ?”
Tống Phong Niên nhún vai, không nói.
Lục Dĩ Quyến cảm thấy không tự nhiên một chút nào, vốn là một câu chuyện mà cậu thấy rất thú vị, lập tức lại bị dội nước lạnh vào mặt: “Cái này, có lẽ cháu không diễn tốt được đâu.”
Tống Phong Niên cảm giác đứa nhỏ này nói chuyện thật thú vị, phản ứng đầu tiên không phải là nói không chịu diễn mà là nói mình diễn không tốt, có nghĩa là còn cơ hội? Nhưng ông chỉ nhìn Lục Dĩ Quyến, không nói tiếp.
Lục Dĩ Quyến xoa xoa mũi, bị nhìn chằm chằm khiến người cậu ngứa ngáy khó chịu: “Tiền bối, có thể nhận được sự thưởng thức của ngài, cháu thật sự rất vinh hạnh, thế nhưng mà… cháu đâu có phù hợp với nhân vật. Diễn, uhm, cái kia? Cháu còn có thể cố gắng, nhưng diễn cái này, cháu thật sự… ngài cũng là đàn ông, đúng không, chúng ta đều là đàn ông, đều biết cả.”
Tống Phong Niên quả thực không biết nên khóc hay cười, ông quả thực là đàn ông, nhưng đứa nhỏ trước mắt ông, nhiều nhất là “nam thanh niên” mà thôi. Nhưng đã lăn lộn nhiều năm, ông cũng không dây dưa đề tài này nhiều, mà chỉ hỏi cậu: “Cậu thấy việc làm diễn viên như thế nào? Đối với tương lai của bản thân cậu đã có kế hoạch cụ thể chưa?”
Lục Dĩ Quyến nhíu mày, thành thật trả lời: “Cháu chưa từng nghĩ đến làm diễn viên, sau này, nếu có khả năng, kì thật cháu muốn làm đạo diễn.”
Tống Phong Niên cười: “Cậu xem, nếu như vậy cậu lại càng không cần phải suy nghĩ nhiều, phim này sẽ không công chiếu trong nước, người biết đến chắc chắn sẽ không nhiều, không ảnh hưởng gì đến cậu, còn nữa, nếu về sau cậu không tiếp tục làm diễn viên thì cũng sẽ không phải sợ ảnh hưởng đến tương lai nghề nghiệp, có thể hợp tác bộ phim này với Tạ đạo còn giúp cậu quen biết với nhiều người trong giới, đối với tương lai của cậu còn sẽ giúp rất nhiều. Cậu đi theo bên người Tạ đạo, học tập cùng ông ấy, đương nhiên là tiến bộ nhiều hơn so với học trên ghế nhà trường đúng không?”
Quả nhiên, thái độ của Lục Dĩ Quyến buông lỏng hơn: “Vậy, tiền bối có thể tiết lộ cho cháu người kia được không?”
Tống Phong Niên dừng lại, nhất thời không nói chuyện.
Mà trong chiếc benz, radio giờ đang phát ra đối thoại trong chiếc volvo.
Tạ Sâm và người trẻ tuổi bên cạnh liếc nhìn nhau, thấy đối phương chỉ hơi chần chờ rồi gật đầu.
Vì thế, Tạ Sâm nói vào micro: “Nói cho cậu ta biết đi.”
Cùng lúc đó, Tống Phong Niên nói với Lục Dĩ Quyến tên kia: “Là Dung Đình.”
Lục Dĩ Quyến sửng sốt, Tống Phong Niên thấy mắt cậu lóe ra một chút, ngay sau đó, khuôn mặt đều trở nên sáng rọi: “Oa a a a a a a a!”
Theo bản năng, Tống Phong Niên lùi ra sau một chút, còn nâng tai nghe bluetooth lên.
Trong chiếc xe benz, hai người vốn nghe không rõ mà mở loa mức to nhất, giờ tiếng kêu gào vang lên gần như muốn nứt lỗ tai.
“Diễn! Cháu diễn diễn diễn!”
Tạ Sâm bật cười, vừa ngoáy lỗ tai vừa liếc nhìn Dung Đình: “Mị lực của cậu lớn hơn của tôi nhỉ.”
Dung Đình giật giật khóe miệng, không chút khách khí nói: “Lớn bình thường.”
Sau đó, anh đẩy ra cửa xe, xuống xe.
—