Lần đầu tiên Hứa Do và Triệu Doãn Trạch hôn môi là vào lúc Hứa Do bán đi cửa hàng băng đĩa của mình, quyết định trả nợ thay Triệu Doãn Trạch.
Khi Triệu Doãn Trạch nhận được tin này, cửa hàng đã bị Hứa Do lấy một cái giá không tệ lắm bán đi, Hứa Do đang kiểm kê bàn giao sổ sách, Triệu Doãn Trạch vọt vào phòng, một tay kéo Hứa Do vào trong cửa hàng, sau đó ngang ngược chất vấn vì sao Hứa Do phải nhúng tay vào chuyện của anh.
Cảnh quay phía trước đoạn này thực ra đã quay xong từ một tuần trước, chỉ là vì xét đến thực tế Lục Dĩ Quyến và Dung Đình còn chưa ma hợp ra cảm tình nên Tạ Sâm mới đẩy cảnh hôn về phía sau.
Lúc này, Triệu Doãn Trạch kéo áo Hứa Do, để cậu lên giá đựng băng ghi hình. Triệu Doãn Trạch từ đầu đến giờ chỉ biểu hiện ra trước mặt người xem sự nản lòng suy sụp, mà đến giờ phút này, anh lại biểu lộ ra sự sắc bén để người không rời mắt được, anh nhìn xuống Hứa Do, trong ánh mắt vô chất chứa vô số cảm xúc.
Hứa Do hơi ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt của Triệu Doãn Trạch, cậu bình tĩnh lại thành thật cười: “Doãn Trạch, so với thiếu nợ nhiều người như vậy, chỉ thiếu một mình tôi không tốt sao?”
Không biết có phải nhờ Dung Đình sáng sớm nay không, giờ khắc này Lục Dĩ Quyến rất nhanh tìm được cảm giác.
Ngữ điệu của cậu mang theo cảm giác trấn an đầy tự nhiên, giống như đang đối mặt với một con sư tử đực đang xù lông lên không muốn phục tùng, cậu không kiêu căng cũng không nịnh nọt, biểu cảm vừa đúng.
Trước máy theo dõi, Tạ Sâm vốn còn nghi ngờ Lục Dĩ Quyến thì giờ phút này cuối cùng hơi an tâm một chút, gật đầu ý bảo máy quay theo vào.
Lúc này, ánh mắt Dung Đình trở nên phức tạp, từ hiểu nhầm, đến tỉnh ngộ, sau đó là cảm động… Thậm chí là không khắc chế được tình cảm của mình.
Thì ra Hứa Do nhớ rõ, nhớ rõ mỗi câu nói khi Triệu Doãn Trạch say rượu nói ra, cuộc sống rơi xuống vực thẳm, nhưng còn có một người, chịu đứng ở nơi không xa, vươn tay giúp đỡ.
Sau khi cảm xúc lướt qua, Dung Đình cúi đầu, dùng sức hôn lấy môi Lục Dĩ Quyến.
“Ai da…”
“Ô…”
Máy thu âm đồng thời thu được tiếng kêu rên của hai vị nam chính, nhân viên thu âm ngẩng đầu đầy khó hiểu, Tạ Sâm lại bất đắc dĩ vỗ tay gọi cắt: “Hai người các cậu… Chẳng lẽ trước đó không tập tý nào à? Sao có thể đập vào mũi nhau được? Có làm sao không?”
Lục Dĩ Quyến quẫn bách xoa mũi: “Khụ, lại một lần nữa, nhưng không cần phải làm mạnh như vậy… Lại thử xem đi, Dung ca, em có làm đau anh không?”
Mũi Dung Đình vừa cao lại vừa thẳng, đâm xuống như thế, hiển nhiên người chịu thiệt hơn là Lục Dĩ Quyến. Lục Dĩ Quyến hỏi han như vậy hơn phân nửa là vì lấy lòng Dung Đình.
Từ lúc quay phim, Lục Dĩ Quyến phát hiện, rõ ràng cảm xúc của Dung Đình hôm nay không tốt. Dù cho trước màn ảnh anh có thể ngụy trang như không có việc gì, nhưng hai người ở gần nhau như vậy, đối phương phát ra tín hiệu “người sống cấm lại gần” đủ để Lục Dĩ Quyến cảnh giác.
Nhưng mà, thái độ của Dung Đình đối với Lục Dĩ Quyến cũng đầy thản nhiên, anh lắc đầu, xoay người hướng về Tạ Sâm nói: “Tiếp tục đi.”
Tạ Sâm không nói gì nhìn hai người đang xoa xoa mũi, đành phải hô lên câu “Action” lần thứ hai trong ngày.
Cùng một lời thoại, động tác, Lục Dĩ Quyến và Dung Đình lặp lại gần như không có thay đổi nào.
Nào biết, lúc này, đợi đến khi đặc tả vẻ mặt của Dung Đình hoàn tất, anh còn chưa cúi đầu, Lục Dĩ Quyến bị đập sợ đã nhịn không được nhắm mắt lại trước.
“Cut!” Tạ Sâm vội kêu to, “Tiểu Lục, cháu lại đây xem mặt mình… Người ta còn chưa hôn mình đâu, làm mặt thiếu nữ chờ mong làm gì hả?”
Lục Dĩ Quyến xấu hổ đi đến máy theo dõi nhìn lại một lần, cố sống cố chết giải thích: “Tại cháu bị khẩn trương…”
Tạ Sâm không quan tâm phất tay: “Khẩn trương cái gì, cảnh này vốn là Dung Đình chủ động, cháu chỉ cần phối hợp là được, nào, ánh sáng chuẩn bị, Tiểu Lục, cố gắng, cảnh này không khó, chúng ta tranh thủ thời gian!”
Nhưng… hiển nhiên là Tạ Sâm đã đánh giá Lục Dĩ Quyến quá cao.
Sau khi thư kí trường quay kêu “quay chụp lần thứ ba” không bao lâu, Lục Dĩ Quyến lại NG.
“…Lục Dĩ Quyến, chú nói cháu nhắm mắt chậm một chút, không phải bảo cháu trừng mắt nhìn Dung Đình…”
Lần thứ tư: “…Tiểu Lục, không cần phải làm mặt rối rắm như thế, hưởng thụ một chút…”
Lần thứ năm: “…Không cần phải say mê thế, làm cho chân thật một chút, chỉ hơi đáp lại…”
Lần thứ sáu: “…Đừng ra sức quá, người xem biết cháu thích Dung Đình, không cần phải đói khát như vậy.”
Lần thứ bảy…
Không đợi quay phim khởi động máy, Lục Dĩ Quyến chủ động nhấc tay: “Tạ đạo, nghỉ ngơi một chút được không ạ?”
Trong trường quay, mọi người vốn đã chuẩn bị xong cho lần quay thứ bảy, giọng nói của Lục Dĩ Quyến chở nên lớn hơn rất nhiều.
Tất cả mọi người đều sửng sốt một chút.
Phải biết, Lục Dĩ Quyến làm người mới, từ khi bước vào đoàn biểu hiện tuy rằng đáng khen thưởng nhưng thái độ của cậu đều rất khiêm tốn, tới bây giờ là tháng quay chụp thứ hai, đây là lần đầu tiên Lục Dĩ Quyến chủ động yêu cầu nghỉ ngơi.
Nhưng mà, cảnh quay này rõ rệt là mang nhiều phần tĩnh hơn, tuy rằng NG hơi nhiều, nhưng chưa đến mức vất vả.
Chẳng lẽ… Lục Dĩ Quyến bất mãn với đạo diễn, cố ý làm vậy?
Sau khoảnh khắc trầm mặc ngắn ngủi, Tạ Sâm sắc mặt không vui vì NG nhiều lần lúc này cầm bộ đàm lên: “Làm sao? Có vấn đề gì?”
Nhiều lần quay chụp không thông thuận khiến cảm xúc của Lục Dĩ Quyến cũng không tốt hơn là bảo, nhưng khác với tưởng tượng của mọi người, trên mặt cậu không hiện ra sự kiêu căng và mất kiên nhẫn không phù hợp với thân phận của mình, cậu mang theo vài phần xin lỗi và oan ức: “Tạ đạo, miệng cháu sưng lên.”
“……”
Tạ Sâm nhịn không được bật cười, cảnh hôn này quả thật Dung Đình quá mạnh mẽ, trong lúc quay phim va chạm là không thể tránh được: “Rồi rồi, đi nghỉ ngơi một lát, Hà Hiển đâu rồi? Lấy cho cậu ấy túi chườm để chườm một chút, nhân viên hóa trang cũng lại đây.”
Quan hệ tốt của Lục Dĩ Quyến với mọi người lúc này thể hiện ra ràng, cùng là trợ lý, Tiểu Hách đã sớm nhận ra Hà Hiển không kiên nhẫn lại làm cao, lúc này chủ động bước ra: “Đừng làm phiền Hiển ca, để tôi đi.”
“Không cần.” Lục Dĩ Quyến lại khó được từ chối Tiểu Hách, “Để tôi tự mình đi là được.”
Bóng dáng một mình cậu đi ra khỏi đám người nhìn có chút cô đơn, Tiểu Hách lấy làm lạ hỏi ông chủ mình: “Dung ca, Dĩ Quyến làm sao vậy?”
Ánh mắt của Dung Đình từ đầu tới cuối đều không rời khỏi Lục Dĩ Quyến, nghe được trợ lý hỏi, anh mới nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Cậu ta không dung nhập vào bộ phim được.”
Quả nhiên, vài phút sau, Lục Dĩ Quyến lấy túi chườm nước đá đi đến trước máy theo dõi xem lại những cảnh quay hỏng, trước mặt Tạ Sâm và Dung Đình, cậu nói: “Tạ đạo, hôm nay có lẽ cháu không quay được.”
Có thể thấy rõ môi cậu sưng vù lên, Tạ Sâm thấy, không khỏi hỏi: “Có muốn bôi thuốc không cháu? Không thể kiên trì được à?”
Lục Dĩ Quyến lắc đầu tỏ vẻ chuyện này không có liên quan: “Cháu không tìm được cảm giác quay, cần phải theo cách của ngài, tìm phim để xem, ngài có thể cho cháu thêm chút thời gian được không ạ?”
Cậu giống như một học sinh ngoan ngoãn chắp tay đứng trước mặt thày giáo, cúi đầu, trong mắt đều là thuận theo và… một chút uể oải bị cố gắng che giấu.
Kì thật hiện tại Lục Dĩ Quyến rất khó nói rõ cảm giác của mình là gì.
Để dành những cảnh hôn này lại một lần, cảm tình tuy rằng sục sôi, nhưng lại rất dễ thể hiện. Cực vui, cực buồn, tất cả đều dễ hiện ra hơn so với cảm xúc bị đè nén. Cũng là vì vậy, trước đó Tạ Sâm đều không tìm phim cho Lục Dĩ Quyến xem.
Nhưng không biết vì sao, dù cho lúc quay phim Dung Đình tỏ ra nhiệt tình tới cỡ nào cũng không thể chạm tới đáy lòng Lục Dĩ Quyến. Cậu giống như một đứa trẻ không thể thoát khỏi xe đẩy để tự bước đi, mặc kệ Dung Đình đỡ cậu cẩn thận tới cỡ nào, khi mất đi giúp đỡ từ bên ngoài, cậu liền không thể tìm được tình cảm mà nhân vật cần thể hiện ra.
Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật, cậu vừa không thể hiện ra sự kinh ngạc của Hứa Do, càng đừng nói là sự vui sướng đối với người mình yêu.
Không cần xem lại Lục Dĩ Quyến cũng biết được mình hiện ra trước màn ảnh như thế nào, chắc chắn là làm ra vẻ, cứng nhắc, vô cùng kém cỏi.
Cũng khó trách Dung Đình càng quay càng khó chịu, trên màn ảnh nhìn không được, nhưng làm người chịu trận, Lục Dĩ Quyến quả thật cảm nhận rõ ràng — mỗi lần Dung Đình hôn cậu, anh đều thực sự dùng sức, răng nanh nhọn nhọn xát trên môi Lục Dĩ Quyến, bởi vậy mà chưa đến 10 lần môi Lục Dĩ Quyến cũng đã biến thành xúc xích nướng.
Có lẽ đây chính là điều cô Triều San nói, Dung Đình không kiên nhẫn đối với diễn viên mới… Nghĩ, Lục Dĩ Quyến nhịn không được vươn tay sờ môi mình, đương nhiên, động tác của cậu không thể tránh khói cặp mắt tối đen của Dung Đình.
“Cùng loại phim cháu đã xem hết rồi, thế nhưng không có quá nhiều cảm giác.” Lục Dĩ Quyến chỉ phim cùng đề tài đồng tính, “Còn có phim tình khác cháu có thể tham khảo được không ạ? Cháu về nhìn có lẽ đến chiều có thể tìm được cảm giác.”
Diễn viên không chụp được, cố gắng đẩy người ta ra đóng cũng chỉ phí phạm mà thôi.
Tạ Sâm hiểu rõ điều này, nghe Lục Dĩ Quyến nói như thế, ông chỉ có thể vắt óc suy nghĩ xem có phim nào có thể dẫn dắt diễn viên hay không.
May mắn là, đạo diễn Tạ Sâm xem vô số phim, chọn ra vài phim đầy đủ tình cảm, đầy đủ tình yêu cảm động lòng người dễ như trở bàn tay.
Hôm sau, Lục Dĩ Quyến xem phim cả đêm, một lần nữa xuất hiện ở trường quay.
Đáy mắt cậu có tơ máu, cặp mắt quầng thâm được nhân viên hóa trang dặm phấn lên mấy lần: “Tạ đạo, Dung ca, cháu đã trở về.”
Ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người cậu.
Giờ khắc này, không biết vì sao, thân ảnh Lục Dĩ Quyến để người cảm giác rực rỡ hẳn lên. Đó là một loại khí chất hiện ra từ trong ra ngoài.
Thân ảnh thon gầy nhưng cũng không yếu ớt, giống như một gốc cây ương ngạnh cắm rễ trên đất, khi nhìn thấy Dung Đình, nó cất hết gai xương trên người mình đi, mềm mại mà bao dung ôm ấp anh.
Tất cả mọi người nhìn ra được, Lục Dĩ Quyến tìm được tình cảm của Hứa Do.
–
“Doãn Trạch… Doãn Trạch…”
Triệu Doãn Trạch tựa vào bên cửa sổ, Hứa Do hôn anh, không ngừng gọi tên anh.
Đây là một cảnh trong cảnh, trong khung ảnh lồng kính, cửa sổ chữ thập vừa vặn khắc ở bóng của Dung Đình, là một màn ảnh tràn ngập sự ẩn dụ mang tính thẩm phán, bức tường màu xám, bóng áo màu đen của Dung Đình, tất cả làm cho hình ảnh hạ xuống gam màu tối và lạnh nhất.
Nhưng mà, khi màn ảnh đẩy gần hơn, lại là gương mặt mang theo nụ cười say mê của Hứa Do, từ sau lưng cậu là một ngọn đèn ấm áp, chậm rãi ôm lấy Dung Đình trong cơn u ám.
“Cut!” Tạ Sâm vừa lòng hô lên chỉ thị cuối cùng trong ngày, “Không sai, cảnh này qua, Vương Dược, đi tìm nhân viên phụ trách ảnh sân khấu, Dung Đình, Tiểu Lục, hai người đừng vội đi, chụp vài tấm ảnh đã… Hôm nay biểu hiện đều không sai!”
18:40, tất cả các nhân viên ở đây đều không nghĩ đến, dưới tình huống ngày hôm qua cả ngày không quay được bị chậm tiến độ mà hôm nay có thể dựa theo kế hoạch ban đầu hoàn thành khối lượng công việc của cả hai ngày.
Trong trường quay tràn ngập không khí vui mừng.
Nhưng mà, lúc này, hai diễn viên dựa vào góc nghỉ ngơi lại hiện ra sự trầm mặc khác hẳn với không khí xung quanh.
Lục Dĩ Quyến đứng ở dưới chân tường, vẫn như người mất hôn. Ánh mắt cậu dạo qua một vòng quanh trường quay, cuối cùng dừng tại một người.
Dung Đình.
Giờ phút này, nhân viên hóa trang và trợ lý đều vây lấy anh, dặm phấn, sửa lại trang phục, chỉnh kiểu tóc, chế tạo miệng vết thương giả, chuẩn bị cho cảnh quay buổi tối. Còn anh thì giơ tay lên cao, phối hợp người khác biến áp sơ mi trắng của anh dính đầy bụi đất.
Anh không cài nút ở cổ tay áo, cánh tay áo tuột xuống, lộ ra bắp tay của anh.
Lục Dĩ Quyến cũng không hiểu tại sao mình lại nhìn không rời mắt được, từng động tác của đối phương, thế nhưng hấp dẫn cậu hơn lúc bình thường đến trăm lần, cho dù là vài giây, cậu cũng không muốn dời mắt.
Thật giống như… Dung Đình, là Triệu Doãn Trạch.
“Lục Dĩ Quyến.” Tiếng gọi rõ ràng mà vang dội bỗng nhiên vang lên, Lục Dĩ Quyến giật mình một cái rồi mới phản ứng lại, là Dung Đình đang gọi cậu.
Không biết tại sao, Lục Dĩ Quyến thốt ra: “Doãn Trạch.”
Chính là một tiếng gọi như thế, gương mặt vốn còn bình thản của Dung Đình, lập tức trầm xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT