Trưa hôm đó, Tang Kiều trải qua mười tám giờ trong phòng ICU, rốt cuộc cũng được chuyển đến phòng bệnh thường.
Sau khi bối cảnh thân phận Tang Kiều bị lộ ra, bên trong WeChat nhóm quản lý của tổ tiết mục nhảy tận 9999+ tin, người phụ trách nền tảng sang một cái nhóm khác, lại tiếp tục thảo luận đến 9999+ thông báo.
Cuối cùng.
Vài quản lý cấp cao đã chọn cách tung xúc xắc trong nhóm WeChat để quyết định người xui xẻo phải đi nói chuyện với Phó Hành Chu.
Người xui xẻo biết rõ họng súng cũng phải buộc lòng ra trận này là giám đốc sản xuất của nền tảng chương trình, tên Trần Địch, 33 tuổi, mỗi ngày đều vật lộn với sự nghiệp đến nỗi sắp hói đầu.
Hắn nơm nớp lo sợ lái xe từ office building đến bệnh viện, vuốt vuốt mái tóc ngày một ít đi của mình, hoang mang căng da đầu tới bên ngoài phòng bệnh thường của Tang Kiều.
Bác sĩ còn đang ở trong tiến hành kiểm tra định kỳ thường ngày cho Tang Kiều.
Phó Hành Chu đứng chỗ cửa phòng bệnh, trên mặt nhìn không ra bất cứ biểu tình gì.
Raven cũng đã chuẩn bị xong tất cả tài liệu cần xử lý ngày hôm nay, buổi chiều liền tới bệnh viện, lúc này đang đứng cạnh Phó Hành Chu, dường như cùng hắn chờ tin tức từ bác sĩ.
Trần Địch hít một hơi, lén lút vòng ra sau Raven, điên cuồng dùng ánh mắt ám chỉ cần nói chuyện một chút.
Raven: "......"
Raven liếc nhìn Phó Hành Chu, thấy hắn hình như không định sắp xếp gì khác, liền đi theo Trần Địch ra ngoài hành lang, lịch sự hỏi: "Giám chế Trần, làm sao vậy?"
Trần Địch lau mồ hôi trên trán mình, vội vàng nói: "Trợ lý Raven, Tang Kiều...... Không, Tang tiên sinh có thể tham gia chương trình chúng tôi, thật sự là mang đến cho tất cả chúng tôi một vinh dự lớn. Sắp xếp của tổ tiết mục thật sự không ổn nên mới làm Tang tiên sinh......"
Raven xua tay ngắt lời hắn: "Giám chế Trần, bây giờ không cần phải nhắc lại những chuyện này nữa. Ngài tới đây để tìm ông chủ?"
Trần Địch kỳ thật cũng là lần đầu tiên nói chuyện cùng Raven, trước kia chỉ nghe qua vị trợ lý đặc biệt này của Phó tổng là nhân tinh, đối nhân xử thế khéo léo linh hoạt, không bao giờ đắc tội với ai.
Nhưng hiện tại xem ra thái độ này của Raven......
Trần Địch yên lặng thắp cho mình một nén nhang, cẩn thận nói: "Thành thật với ngài, trợ lý Raven, là thế này...... Gần đây nhiệt độ Tang tiên sinh tương đối cao, giờ tin tức cậu ấy quay chương trình ngất xỉu bị truyền ra ngoài, cảm xúc fans đang rất kích động, yêu cầu tổ tiết mục nhất định phải đưa ra lời giải thích......"
Sáng sớm hôm qua Raven vốn dĩ đi công tác cùng Phó Hành Chu.
Kết quả mới đến ngày thứ hai, đàm phán hợp tác vừa bắt đầu.
Một cuộc điện thoại từ Bắc thành đã kéo Phó Hành Chu ra khỏi bàn đàm phán.
Nếu nói bình thường Phó Hành Chu chỉ là ít biểu cảm, không hay cười.
Vậy thì khi đó Phó Hành Chu phải gọi là lạnh như băng trong hang tuyết, cả người giống như một cây cung dài có thể gãy bất cứ lúc nào, tràn ngập ớn lạnh.
Dịch Sở gọi tới rất gấp, không kịp để đặt chuyến bay tư nhân nữa, vé máy bay cất cánh nhanh nhất cũng đã bán hết.
Nhưng Phó Hành Chu vẫn đuổi kịp.
Nãy lúc Raven theo Phó Hành Chu đứng bên ngoài phòng bệnh liền suy nghĩ.
Nghĩ thật lâu, cũng cảm thấy rất khó tưởng tượng ra——
Người coi trọng mặt mũi, kiêu ngạo, xa cách, trước nay chưa từng cúi đầu như ông chủ hắn, là làm thế nào đi xin người ta đưa một cái vé máy bay cho mình.
Raven thu hồi suy nghĩ, lắc đầu: "Giám chế Trần, nếu đổi thành những người khác, tôi nhất định sẽ giúp anh nói với ông chủ. Nhưng Tang Kiều không phải những người khác, chuyện gia đình của ông chủ tôi càng không tiện xen vào. Thật sự xin lỗi."
Trần Địch: "......"
Cơ hội đào ra một con đường sống từ chỗ trợ lý Raven đã tan tành.
Trần Địch chỉ có thể thấy chết không sờn đi theo Raven đến trước mặt Phó Hành Chu.
Raven tốt xấu gì cũng không để mặc như vậy, mở lời giúp hắn: "Ông chủ, vị này là tổng giám chế chương trình mà Tang tiên sinh tham gia, Trần Địch."
Bác sĩ vẫn còn ở trong phòng bệnh Tang Kiều theo dõi tim, tạm thời có vẻ sẽ không ra vội.
Phó Hành Chu nhìn trong phòng bệnh lại vài lần, xoay người: "Chuyện gì?"
Trần Địch đành ép mình nói tiếp: "Phó tổng, tôi...... Tôi muốn...... Hỏi ngài một chút chuyện, chương trình Tang tiên sinh đang quay, sau......"
Phó Hành Chu trầm mặc vài giây: "Trước tiên dừng ghi hình một tập, sau đó tính tiếp."
Câu trả lời này đã nằm ngoài dự đoán của Trần Địch.
Ít nhất Phó Hành Chu không có vừa mở miệng liền muốn chương trình tạch, trước mắt cũng không có ý định hỏi tội người phụ trách tổ tiết mục.
Trần Địch hơi thở phào nhẹ nhõm, ngập ngừng nói: "Vậy phía Weibo chính thức của tổ tiết mục trước tiên sẽ đăng bài giải thích theo yêu cầu của ngài, ngài xem có được không?"
Bác sĩ cùng y tá làm xong kiểm tra điện tâm đồ rốt cuộc cũng ra khỏi phòng bệnh.
Phó Hành Chu không trả lời nữa, nhấc chân đi về cửa phòng bệnh, hình như đang hỏi bác sĩ chủ trị tình trạng của Tang Kiều.
Chỉ để lại Trần Địch và Raven đứng tại chỗ.
Trần Địch vẻ mặt đau khổ, nói với Raven: "Trợ lý Raven, như vậy......"
Raven mỉm cười: "Câu trả lời của ông chủ đã khá rõ ràng rồi, giám chế Trần, ngài quay về giải thích đúng sự thật là được. Tôi tin fans đều sẽ hiểu thôi."
Trần Địch: "......"
Nghĩa đen nghĩa bóng trong lời Raven đều là bảo hắn lúc này không cần tiếp tục làm phiền Phó Hành Chu nữa.
Trần Địch thở dài, giao một đống quà tặng, đồ vật cùng những câu an ủi cho Raven, phiền muộn quay người xuống tầng, trở về xe nói lại ý tứ của Phó Hành Chu cho các nhân viên quản lý phụ trách chương trình.
Tâm trạng mọi người vui sầu lẫn lộn.
Vui là vì có bà chủ tự mình tham gia chương trình, ngân sách tài chính với phương tiện tài chính đương nhiên không cần lo lắng nữa.
Sầu là vì nhỡ lại có bất trắc giống như hôm nay......
Tổ điều hành Weibo của chương trình nhận được tin tức bắt đầu tìm từ để lên bài.
Sửa đi sửa lại, sau khi đưa cho Raven xem qua, cuối cùng cũng phát ra lúc sáu giờ tối.
Thời điểm đó.
Phó Hành Chu đang ngồi bên giường bệnh của Tang Kiều.
Người nằm trên giường còn chưa tỉnh lại, trên người gắn các ống rộng hẹp khác nhau.
Âm thanh của máy đo điện tim và tiếng truyền oxy ở trong phòng bệnh yên tĩnh phá lệ rõ ràng.
Chiếc chăn bông phủ lên người Tang Kiều, khiến cậu trông càng thêm đơn bạc.
Thoạt nhìn, ngay cả hô hấp cũng yếu ớt.
Ánh mặt trời buổi chiều phơi ngoài cửa sổ dần dần tiến vào hoàng hôn, nhuốm một màu hồng nhạt.
Phó Hành Chu sống lưng thẳng tắp, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, lộ ra vẻ lo lắng không nói nên lời.
Một lát sau.
Cửa phòng bệnh có tiếng gõ nhẹ.
Raven đang canh ở cửa sau khi được cho phép liền đẩy cửa đi vào, trước nhìn thoáng qua tình hình Tang Kiều, rồi hạ giọng nói với Phó Hành Chu: "Ông chủ, có một vị tiên sinh họ Luân đến, nói là tới thăm bệnh."
Phó Hành Chu cau mày.
Raven đương nhiên biết Phó Hành Chu đang nghĩ gì, khu phòng bệnh này không phải là khu công cộng sử dụng, chỉ bệnh nhân thân phận đặc thù mới có thể ở đây.
Mà Tang Kiều vừa mới chuyển từ ICU đến chưa đầy nửa ngày.
Raven bổ sung nửa câu sau: "Anh ta nói, là Hứa Kỳ Nhiên tiên sinh ủy thác anh ta đến. Nhưng vừa rồi tôi liên hệ với Hứa Kỳ Nhiên, chắc đang vội nên không nghe máy."
Thần sắc Phó Hành Chu thay đổi, đứng dậy.
Đang định ra ngoài lại dừng bước, nhìn nhìn Tang Kiều trên giường.
Raven đúng lúc nói: "Ông chủ, không bằng cứ mời anh ta vào trước? Hình như anh ta rất hiểu biết về tình trạng cơ thể của Tang tiên sinh, khả năng sẽ có ích với việc trợ giúp hồi phục."
Phó Hành Chu suy nghĩ vài giây: "Lục soát thân thể xong thì cho vào."
Raven nói: "Đã hiểu, ông chủ."
Canh giữ ở cửa phòng bệnh ngoại trừ Raven, còn có bốn vệ sĩ thường xuyên theo bên người Phó Hành Chu.
Một lần soát người nghiêm ngặt từ đầu tới chân kéo dài ít nhất năm phút.
Thời điểm Luân Dĩ Nam theo sau Raven tiến vào phòng bệnh, khoác tây trang màu tím vốn đang mặc đã vắt lên cổ tay, cười như không cười nhìn Phó Hành Chu ngồi trên ghế sôpha: "Ông chủ Phó, rất hân hạnh được gặp anh."
Phó Hành Chu biểu tình lãnh đạm: "Hân hạnh. Hôm nay vợ tôi mới qua khỏi giai đoạn nguy hiểm nên không thể không cẩn thận, Luân tiên sinh hình như có quen biết với Hứa tiên sinh?"
Lần này Luân Dĩ Nam rốt cuộc mỉm cười: "Nói tôi quen biết Hứa Kỳ Nhiên, không bằng nói tôi càng quen biết Tang Kiều hơn."
"Tự giới thiệu một chút, ông chủ Phó."
Anh ta tùy ý đặt giỏ hoa quả trong tay lên bàn, đứng trước mặt Phó Hành Chu, phủi phủi tây trang vốn cũng không dính bụi, "Tôi tên Luân Dĩ Nam, là vị mà anh tìm rất lâu cũng chưa tìm được kia—— Bác sĩ tâm lý của Tang Kiều."
Phó Hành Chu: "......"
Raven: "......"
Luân Dĩ Nam lấy giấy phép hành nghề từ trong túi áo tây trang ra, quơ quơ trước mặt Phó Hành Chu, thuận miệng nói: "Uổng công hôm nay tôi còn cố ý mặc một bộ quần áo mới chỉnh tề đến thăm bệnh, vệ sĩ của ông chủ Phó cùng trợ lý thật là......"
Nụ cười trên mặt Raven cứng lại, một lúc sau mới khôi phục được: "Luân tiên sinh ngài ngàn vạn lần không cần để ý, chúng tôi chỉ là......"
"Đừng đừng đừng!"
Luân Dĩ Nam mặc lại tây trang của mình, lùi về phía sau một bước, "Ông chủ Phó tài đại khí thô, bác sĩ nhỏ như tôi đắc tội không nổi. Dù sao tôi cũng coi như đến thăm người bệnh rồi, giờ nên về thôi."
Nói xong, Luân Dĩ Nam xoay người chuẩn bị ra ngoài.
Phó Hành Chu sớm đã hỏi qua tình trạng Tang Kiều với Hứa Kỳ Nhiên, nhưng bác sĩ tâm lý rất ít khi nói cho người khác biết về tình trạng bệnh nhân.
Cho nên Hứa Kỳ Nhiên cũng chỉ biết đại khái, cũng không phải quá rõ ràng.
Thậm chí ngay cả Raven biết chuyện cuối cùng, cũng hiểu rằng bây giờ việc gặp mặt nói chuyện cùng bác sĩ tâm lý của Tang Kiều là điều vô cùng quan trọng.
Vì thế.
Không đợi Luân Dĩ Nam đi tiếp bước thứ hai.
Phó Hành Chu liền cản anh ta lại, mở miệng nói: "Tôi rất xin lỗi về chuyện vừa rồi. Mong ngài bỏ qua."
Luân Dĩ Nam chậc một tiếng: "Thôi, tôi cũng không nhận nổi lễ lớn như vậy của ông chủ Phó."
Đời này Phó Hành Chu cũng chưa từng khách khí với ai như vậy bao giờ.
Hắn dừng một chút, lịch sự nói: "Bác sĩ Luân, về tình hình của vợ tôi......"
Luân Dĩ Nam nói: "Ồ, tôi còn tưởng rằng anh muốn hỏi tôi về bệnh của Tang Kiều chứ."
Phó Hành Chu nhíu nhíu mày, hiển nhiên không muốn dùng từ "bệnh" này lên người Tang Kiều: "Tôi không cảm thấy em ấy có bệnh."
Anh ta dừng một chút: "Đúng là không phải bệnh, nhưng so với bệnh càng phiền toái hơn."
"Tôi đã xem bệnh cho Tang Kiều hai năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh. Nếu không phải Hứa Kỳ Nhiên nói với tôi rằng anh là chồng hợp pháp của Tang Kiều, tôi cũng sẽ không tự mình đi một chuyến đâu."
Luân Dĩ Nam nói, "Ông chủ Phó, vì bệnh nhân của tôi. Tôi cần phải nhắc nhở anh một câu—— tuyệt đối không thể bởi vì hứng thú nhất thời liền cho Tang Kiều quá nhiều tình yêu hay thương hại."
Luân Dĩ Nam thản nhiên cầm khoác tây trang trên cổ tay, "Nếu có một ngày anh hết hứng thú, thu hồi lại phần tình yêu này, thì tất cả tình cảm anh dành cho Tang Kiều lúc trước đều sẽ biến thành một con dao vô hình mà sắc bén, không chút khách khí làm cậu ấy máu chảy ba thước."
Vẻ mặt Phó Hành Chu nghiêm túc: "Tôi sẽ không."
Luân Dĩ Nam quay đầu: "Thật không?"
"Hai người ngủ chung trên một cái giường, là bạn đời thân mật nhất, khoảng cách bằng không. Trên người Tang Kiều có lưu lại vết thương do khuynh hướng tự hại hay không, có dấu vết mới hay không, anh không phát hiện ra sao? Ông chủ Phó, nói chuyện cần nhìn lương tâm đấy."
Luân Dĩ Nam cười một chút, "Trước kia không để ý, bây giờ đột nhiên lại yêu à?"
Phó Hành Chu: "......"
Raven: "......"
Không khí bỗng quỷ dị trầm mặc.
Thời điểm sinh viên, Luân Dĩ Nam không chỉ chuyên nghiên cứu tâm lý học, mà còn có cả hành vi học.
Ánh mắt anh ta đặt trên người Phó Hành Chu hơi nheo lại, dường như do dự hai giây: "...... Hai người kết hôn được gần ba tháng rồi, chẳng lẽ còn chưa lên giường sao?"
Sắc mặt Phó Hành Chu tối sầm.
Giờ đến lượt Luân Dĩ Nam trầm mặc.
Trầm mặc.
Trong phòng bệnh đêm nay.
Luân Dĩ Nam có vẻ là bị chấn kinh rồi, một lúc lâu cũng không nói gì tiếp.
Thẳng đến khi khuôn mặt đen sì của Phó Hành Chu bước đến bên cạnh Luân Dĩ Nam, lạnh giọng nói: "Không biết bác sĩ Luân có thể đưa danh thiếp không, chờ thân thể Tang Kiều bình phục, tôi sẽ dẫn em ấy qua."
Luân Dĩ Nam: "......"
Luân Dĩ Nam lấy trong ví ra một tấm danh thiếp, mở miệng nói: "Trước đây Tang Kiều trị liệu cũng không tích cực lắm, nếu ông chủ Phó có thể phối hợp với việc điều trị từ góc độ của người yêu, hiệu quả hẳn sẽ tốt hơn một chút."
Phó Hành Chu gật đầu: "Tôi sẽ."
Luân Dĩ Nam: "......"
Biểu tình Luân Dĩ Nam vẫn rất phức tạp, xoay người chuẩn bị rời đi.
Bước được hai bước lại quay lại lần nữa.
Luân Dĩ Nam nhìn chằm chằm Phó Hành Chu từ đầu tới chân một lúc lâu: "Phó tiên sinh, theo như tôi quan sát, trông anh cũng không có vẻ giống người có tật gì khó nói......"
Phó Hành Chu: "......"
Luân Dĩ Nam lại trầm mặc vài giây: "Làm người từng trải, tôi khuyên anh, lúc nên động thủ thì cần phải động thủ."
Phó Hành Chu: "?"
Luân Dĩ Nam: "Suy cho cùng, chiếm hữu và chinh phục trên thân thể có ý nghĩa trực tiếp hơn việc nói câu anh yêu em gấp vạn lần."
Tác giả có lời muốn nói:
Luân Dĩ Nam: Tiểu tử, biết cái gì là làm ♂ phục không?
Phó Hành Chu: Tôi mới kết hôn ba tháng.
Phó Hành Chu: Không phải là bị người ta nghi ngờ không được, mà là trên đường bị người ta nghi ngờ không được.
Phó Hành Chu: A.
______
Rồi nhé, bác sĩ tâm lý gặp được người nhà rồi, nma bác sĩ cũng hiểu nhầm tình cảm của Phó tổng quá 🥲. Ngta yêu Tang Kiều thế cơ mà hic.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT